Mọi password trong blogspot của Leaf đều là tên nhóm, 4 chữ, không viết hoa [****]

Mộng Trung Khách


Mộng Trung Khách 梦中客

Tạm dịch: Ở trọ trong mơ
Tác giả: Toái Toái Cửu Thập Tam 碎碎九十三
Editor: Twin
Văn án:
Ở trọ trong mộng, mình ở trong mộng mà cũng không biết, vẫn biết rõ là mộng nhưng vẫn không muốn tỉnh lại?
Một hồi tham hoan*, có lẽ là bầu trời chốn nhân gian.
Không biết, không rõ, không mong ước, không hy vọng...
Nếu có kiếp sau...
Nếu không có kiếp sau...
*Tham hoan: Tham luyến trong giấc mộng hoan nhạc.

Nhất thưởng tham hoan: chỉ biết trộm hưởng cái vui nhất thời, cũng hư huyễn nói thèm muốn cái khoảng khắc vui vẻ chốn nhân gian thật ra chỉ là ảo ảnh hư vô mà thôi.

《  Mộng Trung Khách 》là cái hố cha mà má Toái Toái đào cho tôi rớt xuống. Ban đầu tôi bị cái cảnh mưa bụi mông lung hấp dẫn, càng xem càng phấn khích với những hành động dịu dàng của Đồ Tô, Toái Toái đưa cho tôi rất nhiều viên kẹo đường, nó ngọt ngào nhưng không ê răng bởi viên kẹo ấy được tạo nên bởi những cử chỉ vô cùng ấm áp.

"Phương Lan Sinh vừa nói vừa khoa tay múa chân, du chỉ tán ở giữa không trung đảo qua, giọt nước bay bay thấm ướt tóc cậu, bản thân cũng không phát hiện ra, vẫn tay nắm dù tay chỉ tới chỉ đi khắp nơi. Bách Lý Đồ Tô ở phía sau cậu lẳng lặng nghe không chen miệng nửa câu, chỉ khi cây dù cậu cách đỉnh đầu một khoảng mới yên lặng cầm cây dù trong tay mình nghiêng về phía trước một chút, vừa đủ che kín màn mưa trên đầu Phương Lan Sinh."

Lan Sinh đã chẳng còn là người, chấp niệm của cậu lớn đến chừng nào mới khiến cậu đợi tám trăm năm, nó cố chấp tới mức tạo ra ảo cảnh để giữ lấy một Cầm Xuyên năm đó. Lan Sinh giống như kẻ ngu si quên mất mình đã chết, si ngốc thủ ở tòa thành phế này...  Năm này qua năm nọ... Ngày này qua ngày kia... Lâu đến nỗi chính cậu cũng quên đi thân phận mình, quên đi bản thân một mình cô độc, quên đi mình phải đợi một người... Nếu không có sợi dây chấp niệm này thì Đồ Tô đã không thể gặp được Lan Sinh. Đồ Tô đã để Lan Sinh cô đơn quá lâu, tái kiến chỉ cầu bồi bên Lan Sinh khắc siêu độ ngắn ngủi. 

"Tốt quá, cuối cùng ngươi đã trở lại rồi... thế nhưng... thật xin lỗi... ta phải đi..." 

Bên ngoài liêm mưa róc rách, sắc xuân đã hết. La thường cũng không chịu được cái lạnh canh năm. Trong mộng không biết mình là khách, chỉ biết trộm hưởng vui vẻ nhất thời. 
Một mình tựa vào lan can, giang sơn vô tận, chia tay thì dễ, gặp mới khó khăn. Nước chảy, hoa rơi, xuân qua. Bầu trời chốn nhân gian. 
Trước viết tỉnh mộng sau viết trong mộng. Lúc đầu nói mộng canh năm, la thường không ngăn được cái lạnh sáng sớm. Bên ngoài mảnh vải ấy là mưa xuân không ngừng rơi, là sự tịch mịch xuân tàn, thở dài nước chảy, hoa rơi, xuân qua, người chết, nó không chỉ mùa xuân kết thúc mà còn ám chỉ một đời người sắp kết thúc. 
Ai mới là kẻ ham muốn hoan nhạc nhân gian đây?


1  -  2  -   3  -  4  -  5  -  6

Kết thúc giấc mộng

0 Bình Luận "Mộng Trung Khách"

 
Copyright © 2014 - All Rights Reserved
Template By. Catatan Info