Mọi password trong blogspot của Leaf đều là tên nhóm, 4 chữ, không viết hoa [****]

Mộng Trung Khách - Cuối

 Mộng Trung Khách 梦中客 
Tạm dịch: Ở trọ trong mơ
Tác giả: Toái Toái Cửu Thập Tam 碎碎九十三
Editor: Twin

"Thật tốt quá, cuối cùng ngươi đã trở lại rồi... thế nhưng... thật xin lỗi... ta phải đi..."

6.
Bách Lý Đồ Tô nói muốn nấu cháo cho Phương Lan Sinh, Phương Lan Sinh trong lòng tuy vui vẻ nhưng nhiều phần lại lo âu với trù nghệ của Bách Lý Đồ Tô, tuy nhiên đó là Bách Lý Đồ Tô, không thể làm gì khác đành tùy hắn cầm cái chậu đi trù phòng.
Nấu cháo thôi mà... Đầu gỗ có ngốc cũng không đốt cái nhà bếp chứ ha?
Phương Lan Sinh nghĩ thế, vén vạt áo ngồi cạnh cửa sổ, bách vô liêu lại* thưởng thức cảnh đẹp ngoài khung cửa. Từ xưa tới nay trong cơn mưa, trúc luôn cực kỳ phong nhã, Phương Lan Sinh dán mắt nhìn con ốc sên cố sức theo lá trúc trườn lên trên, kinh ngạc ngẩn người ra.
*Bách vô liêu lại: Vô cùng buồn chán; cảm thấy vô nghĩa; tâm trạng chán ngán
Cậu vốn không thích trời mưa, mưa rơi u ám liên miên khiến cho lòng người phiền não, nhưng chẳng biết từ lúc nào cậu lại thích cái thời tiết này rồi. Không biết là thích vũ nhuận như tô*, hay có lẽ là thích yên vũ vi mang*... Không nhìn thấy rõ thế gian vạn vật.
*Vũ nhuận như tô: Thiên nhai tiểu vũ nhuận như tô - Mưa phùn làm đường đi bóng loáng
*Yên vũ vi mang: Mưa bụi mông lung
Cậu theo bản năng cầm Phật châu nắm trong lòng bàn tay vuốt ve, thở ra một hơi ra, dường như cậu quên đi cái gì đó rất trọng yếu, rất lâu trước kia đã có cảm giác như thế, khiến cho hắn nghi hoặc đến giờ.
Rốt cuộc đó là gì?
Đã quên đi cái gì?
Hoặc phải nói, cậu còn nhớ gì không?
Lư hương trên bàn vẫn từ từ cháy, mùi thơm này giống như một loại độc dược mê hoặc làm rối loạn nhân tâm. Loại hương này... cậu đã được ngửi qua ở chỗ nào đó, Phương Lan Sinh dần dần nghĩ, rất quen thuộc... Rất không thích... chỗ nào...?
Trời xui đất khiến, Phương Lan Sinh đi tới mở nắp lư hương ra, trong lư hương ngoại trừ hương còn có một vật lạ, không biết Bách Lý Đồ Tô vội vàng đốt còn có nguyên nhân khác, chỉ đốt một bên, Phương Lan Sinh móc nó lên, mở ra.
"Đây là cái gì?"
"..."
"Đây là cái gì?" Phương Lan Sinh cầm vật lên xem, nhìn Bách Lý Đồ Tô bưng cháo từ cửa tiến vào, hỏi lại lần nữa.
Đó là một tờ giấy màu vàng mép bị đốt một nửa, Phương Lan Sinh niệm Phật xem không hiểu hoành hoành hoa hoa* phía trên nhưng cũng hiểu đây là một tờ phù chú Đạo gia.
*Hoành hoành hoa hoa: Ý chỉ sự sắp xếp tứ tung, hỗn loạn
Vì sao phải để cái này vào trong lư hương?
"Cái hương này... là hương gì?" Phương Lan Sinh thấy hắn chưa trả lời nên đổi vấn đề: "Ta nhớ loại hương này trước kia đã từng ngửi qua, nhưng mà ta không nhớ là hương gì, đầu gỗ, đây là hương gì?"
Bách Lý Đồ Tô bưng nồi đi tới cạnh bàn, cẩn thận đặt nó xuống, sau đấy dùng khăn lau nước trên tay: "Chỉ là loại hương bình thương, trong chùa miếu khắp nơi đều đốt, Lan Sinh ngửi qua rồi cũng không kì quái đâu."
"Vậy cái gì đây?" Phương Lan Sinh đưa phù chú cho hắn, rõ ràng không muốn để cho hắn lừa gạt nữa.
"... Không cẩn thận bỏ vào đấy."
Phương Lan Sinh nhìn Bách Lý Đồ Tô mặt không biểu tình nói dối, muốn cười lại không cười nổi, bởi vì cậu bỗng nhớ tới loại hương này cậu đã ngửi qua ở chỗ nào rồi.
từ đường, đây là cống hương thờ cúng tổ tiên, là hương đốt cho người chết.
Phù chú này, cậu cũng đã thấy, là An hồn phù.
"Cống hương... Tại sao... phải đốt cống hương..." Phương Lan Sinh hơi luống cuống, củ khoa nóng phỏng tay xem ra là màu vàng của phù chú, tro của phù chú rớt xuống dính trên ngón tay cậu, dường như bị chúng đốt phỏng, Phương Lan Sinh ra sức cọ rớt chúng trên y phục.
Có một số việc, cứ đợi lúc ngươi lơ đãng sẽ lặng lẽ thay đổi quỹ tích, kính hoa thủy nguyệt* cuối cùng cũng chỉ là kính hoa thủy nguyệt, tình cờ mê hoặc tâm trí mà đưa tay ra, cảm xúc nơi tay chỉ còn một mảnh lạnh như băng, không còn gì khác...
*Kính hoa thủy nguyệt: Hoa trong gương, trăng trong nước; cảnh tượng huyền ảo
Cũng không cách nào quay đầu lại.
Phương Lan Sinh theo Bách Lý Đồ Tô quẹo trái quẹo phải, đi tới trước một gian nhà nhỏ hết sức cũ rách, cậu hơi nghi hoặc vì sao Bách Lý Đồ Tô đối với chỗ này lại quen thuộc đến vậy, hơi nghi hoặc vì sao Bách Lý Đồ Tô phải dẫn cậu tới nơi này.
"Đây là đâu?"
Bách Lý Đồ Tô nói: "Vào xem đi."
Cái gian này Phương Lan Sinh chưa bao giờ đi vào, cậu thậm chí không biết trong nhà mình hoá ra còn có một gian như thế, Bách Lý Đồ Tô khẽ đẩy bờ vai cậu ý bảo cậu đi vào, Phương Lan Sinh bắt đầu do dự muốn vươn tay đẩy ra từ chối, cậu có dự cảm xấu, cảm thấy sau cánh cửa này chờ đợi cậu không phải là chuyện tốt.
Dường như sẽ muôn đời muôn kiếp không quay trở lại được.
"Đầu gỗ, chúng ta... Hay đừng vào, nơi này nhìn âm u kì quái lắm." Phương Lan Sinh lui về sau một bước, do dự: "Hay là... Trở về thôi, ta không muốn biết nữa."
Bách Lý Đồ Tô sờ mặt cậu, nhìn ánh mắt bất an của cậu, trầm giọng nói: "Vào xem đi, chỉ cần liếc mắt cái thôi, ta giúp ngươi."
Phương Lan Sinh không hiểu vì sao Bách Lý Đồ Tô kiên trì muốn mình vào như vậy, đây chỉ là một gian phòng cũ không thể bình thường hơn, có gì đáng xem đâu? Có thể có câu trả lời gì sao? Nhưng tính tình Bách Lý Đồ Tô cậu biết, bất luận như thế nào cũng không bướng bằng hắn, do dự đẩy cửa ra.
Cửa gỗ cũ kỹ phát ra tiếng vang kẽo kẹt khiến lòng người bất an, bụi bặm cùng mạng nhện rớt xuống dính vào mắt Phương Lan Sinh. Cậu dụi dụi con mắt, nhìn căn phòng nho nhỏ.
Bên trong gian cũng không có đồ trang trí, chỉ có một chiếc bàn thấp đặt chính giữa, trên đó có một vật bị vải trắng phủ lên, Phương Lan Sinh đi tới nhìn phát hiện đó là một tấm bài vị, do niên đại xa xưa nên đầy bụi bặm, cậu vươn tay túm miếng vải trắng, dùng nó lau lau bụi bặm, lộ ra mấy chữ.

兰生之神位
Phương Lan Sinh chi thần vị

Phương Lan Sinh không phản ứng kịp, sau khi thấy mấy chữ này rồi trả về vị trí cũ, cười cười chỉ cho Bách Lý Đồ Tô nhìn:  "Đầu gỗ, ngươi xem, chủ nhân bài vị này cùng tên với ta... vậy..."
Nói xong lời cuối cùng, nụ cười cứng lại trên mép, cậu cúi đầu nhìn mấy chữ đó, không thể tin tin: "Tại sao..."
Bách Lý Đồ Tô không nói gì, chỉ vươn tay ra ôm cả người Phương Lan Sinh, cảm nhận được sự run rẩy của người trong lòng ngực, nhẹ giọng trấn an: "Không có chuyện gì, không sao, ngoan..."
Phương Lan Sinh siết bài vị trong tay, đây là bài vị của cậu, bài bị của Phương Lan Sinh cậu. Cậu có một tấm bài vị, niên đại xa xưa, gần như vừa đụng sẽ vỡ. ..
Cậu có bài vị.
Cậu đã chết.
Vậy bây giờ cậu... là cái gì?
"Ta là... quỷ sao?"
"Ừ."
"Ta đã... chết?"
"Ừ."
"Ngươi... Đã sớm biết sao? Đầu gỗ..." Phương Lan Sinh xoay người lại, giống như bắt được khúc gỗ trôi nổi nắm y phục trên bả vai Bách Lý Đồ Tô, cậu vùi đầu vào trước ngực nam nhân trầm mặc ít nói này, lẩm bẩm: "Ngươi đã sớm biết rồi... Đúng hay không? Biết ta đã chết... Vậy ta... Rốt cuộc là cái gì..."
Bách Lý Đồ Tô ôm cậu, sờ lưng cậu trấn an: "Ngươi là Phương Lan Sinh."
Chỉ là Phương Lan Sinh mà thôi.
Phương Lan Sinh nghĩ, hoá ra mình đã chết.
Chết rồi, rất nhiều chuyện đã hiểu rõ.
Vì sao Bách Lý Đồ Tô cần đốt cống hương, vì sao Bách Lý Đồ Tô cần thả An Hồn phù, vì sao Bách Lý Đồ Tô len lén đốt đồ, vì sao bản thân chưa bao giờ châm lửa, vì sao tòa thành này hàng năm u ám mưa rơi liên miên không thấy vầng thái dương...
Vốn dĩ mình đã là một con quỷ.
Chết không biết bao nhiêu năm, giống như kẻ ngu si quên mất mình đã chết, si ngốc thủ ở tòa thành phế này...  Năm này qua năm nọ... Ngày này qua qua ngày kia... Lâu đến nỗi chính mình cũng quên đi thân phận bản thân, quên đi bản thân một mình cô độc, quên đi mình phải đợi một người...
Cậu muốn hỏi Bách Lý Đồ Tô, nếu như ngay từ đầu ngươi không có ý định nói cho ta biết, vì sao cuối cùng lại muốn nói ra? Trong mộng không biết mình là khách... Nhất thưởng tham hoan*... Hoàn toàn là một lời sấm...
 *Tham hoan: Tham luyến trong giấc mộng hoan nhạc.
Nhất thưởng tham hoan: chỉ biết trộm hưởng cái vui nhất thời, cũng hư huyễn nói thèm muốn cái khoảng khắc vui vẻ chốn nhân gian thật ra chỉ là ảo ảnh hư vô mà thôi.
Nhưng cậu không hỏi, bởi vì hắn nhớ cậu, hiểu cậu, giống như hồi đó vậy.
Không sửa đổi được, không còn cách nào quay đầu, duy chỉ có như vậy mới là kết cục tốt nhất...
"Thật tốt quá." Phương Lan Sinh đột nhiên cười: "Thật tốt quá, cuối cùng ngươi đã trở lại rồi... thế nhưng... thật xin lỗi... ta phải đi..."
"Không sao, ta ở đây mà."
Cho nên, không sao hết, không việc gì, không cần phải sợ.
Ta giúp ngươi.
Tại thế gian này chìm chìm nổi nổi mấy trăm năm, ta chưa từng bồi bên cạnh ngươi, ít nhất lúc ngươi chết... Để cho ngươi an lòng.
Bầu trời hồng sắc kì lạ lúc Phương Lan Sinh biến mất từ từ rút đi, đình đài lầu các hoa cỏ cây cối nhanh chóng biến mất trong gió, toà tiểu thành do hồi ức Phương Lan Sinh ngưng tụ cuối cùng lột bỏ lớp nguỵ trang khôi phục lại bộ dáng vốn có.
Tường đổ, cây khô cỏ héo, Phương gia cũng chỉ còn lại phần Từ đường sụp đổ.
Bách Lý Đồ Tô cúi người cầm Phật châu trơi xuống đất lên, nắm trong tay thành kính hôn, sau đó quấn nó trên cổ tay, xiết chặt.
A Tường bay tới đậu lên bờ vai hắn, cọ cọ gò má chủ nhân, có nước dính ướt lông vũ nó, nó nghi hoặc lắc đầu, vẫy cho cái cảm giác ẩm ướt đó văng ra ngoài.
"Chúng ta nên đi thôi, A Tường."
Bên ngoài liêm* mưa róc rách, sắc xuân đã hết. La thường* cũng không chịu được cái lạnh canh năm. Trong mộng không biết mình là khách, chỉ biết trộm hưởng vui vẻ nhất thời.
Một mình tựa vào lan can, giang sơn vô tận, chia tay thì dễ, gặp mới khó khăn. Nước chảy, hoa rơi, xuân qua. Bầu trời chốn nhân gian.
*Liêm: Cái màn treo cửa/ Tấm mành
*La thường: Áo tơ. La là một thứ dệt bằng tơ mỏng để mặc mát. 
Năm Khánh Lịch Đại Tống, phế thành Cầm Xuyên phát sinh yêu nghiệt làm hại một phương, thôn dân khổ không thể tả, may mắn có hiệp khách qua đường trượng nghĩa tương trợ, một mình diệt trừ yêu nghiệt.
Hơn mười năm sau, có một lão nhân đêm đi ra ngoài, phát hiện có người đứng ở thành một mình uống rượu nói chuyện với trăng, nhìn tướng mạo loáng thoáng giống hiệp khách năm đó bảy tám phần, tiến lên hỏi thăm kỳ danh, trả lời rằng --

Hoàn – Kết thúc giấc mộng hoan nhạc ngắn ngủi

Lời tác giả: Không nên đánh tui, đánh tui tui chạy, ý văn là sau khi Phương Lan Sinh chết, linh hồn kẹt trong Phật châu, dưới tình huống chính mình cũng không biết mình là quỷ nên vô ý thức hù dọa rất nhiều người, có người bởi vì cùng quỷ tiếp xúc nên ngã bệnh, vì vậy truyền ra cách nói quỷ thành.
Tám trăm năm sau Bách Lý Đồ Tô được Tử Dận chân nhân phục sinh, trở lại tìm Phương Lan Sinh, hy vọng có thể siêu độ cậu ấy. 

0 Bình Luận "Mộng Trung Khách - Cuối"

 
Copyright © 2014 - All Rights Reserved
Template By. Catatan Info