Hôm nay rõ ràng còn
chưa ngủ, nhưng cậu luôn có một loại cảm giác mê mang mới vừa vặn tỉnh ngủ. Đại
khái chính là loại cảm giác không biết bản thân mình ở chỗ nào, không biết đêm
nay là năm nào. Ngay cả lúc nhìn Bách Lý Đồ Tô cũng có một loại cảm giác xa lạ
vô hình kỳ quái.
4.
"Ha ha, vừa
nhúng tay vào nước vớt lâu như vậy nhất định là lành lạnh rồi." Nhãn châu
Phương Lan Sinh xoay động, hai cái tay dò được nơi cổ Bách Lý Đồ Tô cắm vào
trong cổ áo hắn: "Lạnh không lạnh không nè!"
Bách Lý Đồ Tô chẳng
hề tức giận, mặc cho cậu càn quấy, nháo một hồi, hắn cúi đầu hôn nhẹ mí mắt
Phương Lan Sinh: "Quay về thôi."
"Được~"
Phương Lan Sinh lưu luyến đem tay từ cổ áo Bách Lý Đồ Tô rút ra, đặt lên mặt
mình thử, phát hiện mặt mình cũng lành lạnh.
Chắc là gió thổi
qua ấy mà, Phương Lan Sinh nghĩ như vậy.
Bách Lý Đồ Tô khom
lưng lượm những đoá sen rồi ôm vào trong ngực, một tay giữ du chỉ tán. Phương
Lan Sinh thấy hắn không còn tay để dắt mình liền nắm góc áo hắn: "Đầu gỗ,
ta cầm sen cho."
Bách Lý Đồ Tô biết
suy nghĩ trong lòng cậu, giao khóm sen cho cậu ôm, dành ra một tay để dắt
Phương Lan Sinh, tay kia nắm dù vì hai người che gió che mưa, dọc theo bờ chậm
rãi hướng nhà mà đi.
A Tường thấy chủ
nhân phải đi, cũng liền vội vàng phá không vững vàng đậu trên vai Bách Lý Đồ
Tô, nó cúi đầu mổ cánh, vô tình liếc nhìn hồ nước, gió thổi khiến lá sen bông
sen tách ra, phản chiếu cái bóng người đang đi bên trên. Nó hơi nghi hoặc mà chớp
mắt, đợi lúc nhìn kỹ lần nữa, lá sen đã tụ lại như trước, chỉ còn lại một cái hồ
hoa sen rực rỡ mãn khai.
Đến khi họ về tới
nơi, trong nhà đã có chút tối, Phương Lan Sinh hoàn toàn không đi đốt đèn mà vội
vàng tìm khăn lông tới lau tóc, tóc cậu cùng quần áo đều bị nước mưa thấm ướt,
dán dính trên người rất khó chịu. Bách Lý Đồ Tô đi đằng sau cậu, sau khi đóng cửa
thì thu dù đặt cạnh đấy, đi tới cái án mở lư hương ra nhìn, hương đã cháy hết rồi,
chỉ còn lại tro bụi nho nhỏ chồng chất dưới đế. Hắn lại tìm hương và phù chú từ
trong ngực, cẩn thận đốt.
Phương Lan Sinh cởi
áo ngoài gỡ phát quan, y phục ướt đẫm nhét vào giá áo, xong xuôi quay đầu thấy
Bách Lý Đồ Tô lại đốt hương, trong lòng thầm thấy kỳ quái, người này từ khi nào
yêu xông hương như vậy. Đi qua nhìn thử, thấy tóc hắn cũng nhiểu nước liền lấy
một chiếc khăn lông sạch sẽ khác chụp trên đầu hắn, thúc giục: "Mau mau
lau khô, cẩn thận nhiễm phong hàn."
Bách Lý Đồ Tô ôm cậu
vào lòng, cúi đầu hôn hôn môi cậu: "Ngươi lau giúp ta."
Phương Lan Sinh bóp
mặt hắn nói: "Ngươi lớn như vầy rồi, lau tóc còn phải cần người
giúp."
Ngoài miệng nói thế
nhưng vẫn cẩn thận tháo bím tóc hắn, tỉ mỉ dùng khăn lông nhu từng điểm từng điểm.
Phương Lan Sinh hai tay trông rất đẹp, thon dài trắng noãn, móng tay cắt sửa chỉnh
tề, thỉnh thoảng chúng sẽ lướt qua mặt Bách Lý Đồ Tô, có chút ngứa.
Bách Lý Đồ Tô bắt cổ
tay cậu, nhẹ nhàng ngậm ngón tay mảnh khảnh trắng noãn ấy, đầu lưỡi màu đỏ hôn
hôn liếm một ngụm. Mặt Phương Lan Sinh oanh lên đỏ bừng bừng, lắp bắp: "Ngươi
làm gì thế..."
"Không làm
gì." Bách Lý Đồ Tô nhả ngón tay ra, chuyển sang công đôi môi Phương Lan
Sinh, Phương Lan Sinh hơi đẩy hắn một chốc rồi không phản kháng nữa, ngoan
ngoãn mở miệng ra mặc hắn tiến quân thần tốc.
Đang lúc nhiệt độ dần
lên cao, A Tường không đúng lúc vỗ vội cánh lớn tiếng kêu lên, thuận tiện vẩy toàn
bộ nước cho hai người, phá vỡ cảnh xuân trong phòng.
Bách Lý Đồ Tô lau mặt,
bất đắc dĩ nhìn A Tường, tay của hắn mới vừa vặn luồn vào tiết y Phương Lan
Sinh, con chim này quấy rầy chuyện tốt.
"Con gà béo,
kêu cái gì, xem chuyện tốt ngươi làm này, tóc của ta vừa mới lau khô đấy!"
Phương Lan Sinh giơ chân, tuy nhiên tay vẫn ôm eo Bách Lý Đồ Tô không chịu vung
ra, chỉ ngoài miệng trách mắng A Tường.
A Tường tất nhiên đầu
óc mơ hồ, không hiểu bản thân đã làm sai điều gì, bất quá nó cũng lười đi so
đo, giũ giũ cái đuôi lao ra cửa sổ bay đi,
Phương Lan Sinh dúi
đầu vào ngực Bách Lý Đồ Tô, thầm nói: "Ngươi xem chim ngươi nuôi một chút
đi, đã cùng ngươi nói bao nhiêu lần rồi, chớ có nuông chiều nó nữa, ngươi xem
nó ăn mập tới nơi, chỗ nào giống con ưng nữa."
Bách Lý Đồ Tô hôn đỉnh
đầu cậu: "A Tường chỉ tinh quái chút thôi, ngày mai ta giáo huấn nó."
"Cái này còn tạm
được... Đầu gỗ~ Ta cảm thấy có hơi kì quái..." Phương Lan Sinh nắm lọn tóc
dài rũ xuống của hắn, có chút mê mang mà nói.
"... Chỗ nào
kì quái?" Hai tay Bách Lý Đồ Tô ôm eo cậu chợt xiết chặt, rất nhanh lại nới
lỏng, nhẹ nhàng vuốt ve trên xuống vòng eo cậu.
"Hừ, không nói
được... Không để ý liền thấy có chút kì quái..." Hôm nay rõ ràng còn chưa
ngủ, nhưng cậu luôn có một loại cảm giác mê mang mới vừa vặn tỉnh ngủ. Đại khái
chính là loại cảm giác không biết bản thân mình ở chỗ nào, không biết đêm nay
là năm nào. Ngay cả lúc nhìn Bách Lý Đồ Tô cũng có một loại cảm giác xa lạ vô
hình kỳ quái.
Đây rốt cuộc là vì
sao vậy nè? Phương Lan Sinh dán lỗ tai vào lồng ngực Bách Lý Đồ Tô, nghe tiếng
tim đập mạnh mẽ của hắn, nghi hoặc nghĩ. Người nào cũng đều xa lạ, đáng lẽ không
nên xa lạ Bách Lý Đồ Tô mới đúng chứ!
"... Không nói
được thì không cần suy nghĩ nữa, dù sao cũng không phải đại sự gì." Bách
Lý Đồ Tô lại ôm ôm, môi kề sát tai cậu, liếm một ngụm: "Không cần suy nghĩ,
ngủ một giấc, ngày thứ hai thức dậy tất cả đều tốt thôi."
"Hừm..."
Phương Lan Sinh tựa hồ bị thanh âm của hắn mê hoặc, ngáp một cái, cả người bắt
đầu nhũn ra, cậu vùi trong lòng Bách Lý Đồ Tô, yếu mềm nói: "Đầu gỗ, ta có
hơi buồn ngủ..."
Bách Lý Đồ Tô đứng sau
lưng cậu: "Không sao, ngủ đi, ta ở đây."
Nghe lời hắn,
Phương Lan Sinh yên lòng, hoàn toàn lâm vào bóng tối trong lòng Bách Lý Đồ Tô.
Bách Lý Đồ Tô ôm ngang cậu đặt lên giường, kéo chăn đắp kín, cúi đầu hôn môi
Phương Lan Sinh.
A Tường lại từ cửa
sổ giống như yêu ma bay vào, đậu lên vai Bách Lý Đồ Tô, Bách Lý Đồ Tô xoa xoa
lông vũ nó, lấy một viên thuốc đút cho nó, mình cũng lấy một viên nhét vào miệng.
Nuốt xong thuốc,
Bách Lý Đồ Tô lấy giấy bút trên bàn viết viết rồi cuộn lại cột vào chân A Tường:
"Đi, mang cái này đưa tận tay sư tôn, đi nhanh về nhanh."
"Ngao~"
Lúc Phương Lan Sinh
tỉnh lại, cậu không xác định được giờ là ban ngày hay đêm đen hay việc bản thân
đã ngủ bao lâu, cũng lười suy nghĩ. Một đôi tay từ phía sau ôm lấy cậu, thanh
âm làm cho lòng người yên tâm cũng đồng thời truyền tới: "Tỉnh?"
Cậu cảm thấy mỹ mãn
ngâm nga một tiếng, dùng đỉnh đầu cọ cọ cằm người kia: "Ừ... Đánh thức
ngươi sao?"
"Không có, ta
cũng vừa mới tỉnh."
"Ha ha... Dù
sao trời vẫn chưa sáng, chúng ta nằm một lát nữa có được không, đầu gỗ?"
"Được."
0 Bình Luận "Mộng Trung Khách - 4"