《 Mộng Trung Khách 梦中客 》
Tạm dịch: Ở trọ trong mơ
Tác giả: Toái Toái Cửu Thập Tam 碎碎九十三
Editor: Twin
"Hoá
ra là Bách Lý công tử, hữu lễ."
1.
Mùa xuân tháng
ba, là thời kỳ thảo trường oanh phi*,
mưa xuân Giang Nam thoáng chốc cũng chẳng dứt. Phương Lan Sinh dậy sớm đẩy cửa
sổ, tiếng mưa rào rạt huyên náo vọng vào, cái cửa sổ bán mở đó gần trúc xanh,
nó thừa dịp cậu không chú ý len lén duỗi cành cây luồn vào phòng, giọt nước theo lá trúc tròn xoe nhiểu xuống, va
chạm bồm bộp vào mặt bàn.
* Thảo
trường oanh phi: Miêu tả cảnh sắc cuối xuân chốn Giang Nam.
Xuất sứ từ Nam Triều Lương Khâu Trì 《 Dữ Trần Bá Chi Thư 》:
"Mộ xuân tam nguyệt, giang nam thảo trường, tạp hoa sinh thụ, quần oanh loạn
phi." Sau đó dùng "Thảo trường oanh phi" Hình dung cảnh sắc đẹp đẽ của mùa xuân.
Phương Lan Sinh
kiên nhẫn gỡ cành trúc rồi thả ra ngoài cửa sổ, nhưng nó lại dò xét đưa đầu
vào, tới lui mấy lần làm cho trên bàn toàn nước mưa, ngay cả tay áo Phương Lan
Sinh ướt hơn nửa đoạn.
Phương Lan Sinh
nói: "Nếu như ngươi lại luồn vào, ta sẽ lấy kéo cắt ngươi nha."
Lá trúc xanh
tươi nào nghe hiểu được cậu, vẫn ngó dáo dác thuận gió phiêu diêu, khoan khoái
mang giọt nước rải vào phòng cậu.
"Rầm- rầm-
rầm"
Có người gõ cửa
nhà, đốt ngón tay đụng cửa gỗ phát ra từng tiếng trầm thấp ngắn, người tới gõ
không nhanh không chậm nhưng cũng rất có lực, truyền đến rõ ràng trong tai
Phương Lan Sinh. Phương Lan Sinh không kịp phản ứng nên không thể đáp lại, tiếng
gõ cửa lại vang lên, vẫn trầm ổn hữu lực*
không nhanh không chậm.
*Trầm ổn
hữu lực: Vững vàng mạnh mẽ
Phương Lan Sinh
hoảng hốt kéo ống tay áo xuống, sửa sang lại vạt áo, sau khi xác định không còn
chỗ thất lễ mới tới trước cửa, cẩn thận hé cửa nhìn ra ngoài: "Vị* kia?"
*Vị: Lượng từ
chỉ người, tỏ ý tôn kính
Trong tòa thành
nhỏ này đã rất lâu rồi chưa hề có khách lạ tới, nhà cậu càng có ít khách tới, mấy
ngày trước có vài người tới hỏi đường, cậu mở cửa còn chưa mở miệng mấy người
kia đã sợ chết khiếp mà chạy, làm cậu vô cùng mê hoặc.
Chẳng lẽ là mình
lớn lên quá mức khó coi? Nhưng những người khác trong thành biểu tình vẫn như
thường, cũng không có biểu hiện có dị thường nha.
"...Đã quấy
rầy, tại hạ đi đường tắt qua quý bảo địa*,
nhưng đáng tiếc thiên công* không tốt,
mưa chuyển lớn không cách nào lên đường, chẳng biết có được tá quý bảo địa nghỉ
ngơi tránh tránh gió chốc lát hay không?" Người tới một thân giang hồ mặc
trang phục hắc hồng, tay cầm kiếm, bả vai có con Ưng đứng, rất là già giặn. Mày kiếm tinh mâu*, mũi cao môi mỏng
đoan chính, tướng mạo thật được, mi tâm có một vệt chu sa như lửa, khiến người
nhìn trong lòng không khỏi tán thưởng một câu.
*Quý bảo
địa: Tôn xưng vùng đất của người đối diện, quý là cách xưng hô
lễ phép
*Thiên
công: Ông trời
*Mày kiếm
tinh mâu: Lông mày lưỡi mác, trong mắt sáng như sao
Tránh mưa chỉ là
chuyện nhỏ, huống chi đối phương nhìn cũng không phải là người xấu, Phương Lan
Sinh vui vẻ đáp ứng, mở cửa nói:"Nếu đã như vậy, khách nhân, mời mau vào
đi, tuy là mùa xuân trời không khỏi lạnh, vào uống chén trà nóng ăn chút điểm
tâm, mưa tạnh rồi đi cũng không sao đâu."
"Đa Tạ."
Thết đãi người
ngồi xuống, Phương Lan Sinh suy nghĩ không biết trong nhà có còn trà hay không,
hôm qua ăn hình như không có lại giống như có, nếu không có coi như gay go, thời
tiết mưa sạp bán trà thơm nhất định không có mở rồi.
Cậu mở ra lon
Trà Diệp, may mắn bên trong xếp lá trà tươi tốt thơm nức vừa hái không lâu, sau
khi mở nắp lọ, trong đó tích toàn hương thơm mát không giữ được, liên tiếp bay
vào lỗ mũi.
"Không biết
khách nhân phải đi nơi nào?" Phương Lan Sinh lục lọi một ít đồ hôm qua ăn
còn dư lại, đếm còn bốn khối quế hoa
tô*, nhưng hôm qua còn dư lại bốn khối sao? Phương Lan Sinh nghi hoặc nhìn
chằm chằm bốn khối điểm tâm trong khay. Trí nhớ thật là càng ngày càng không tốt,
cậu lắc đầu, tìm cái đĩa sạch sẽ bưng cả trà thơm lên bàn.
*Quế
hoa tô ( 桂花酥 )
"... Cũng
không có nơi để đi, du lịch khắp nơi thôi." Người nọ kín đáo quan sát
xung quanh, nâng ly trà lên rồi nói một tiếng cám ơn, nhưng cũng không uống, chỉ
ngửi.
Phương Lan Sinh
cũng không chú ý, nói: "Du lịch khắp nơi? Khách nhân thật hăng hái, có câu
tục ngữ đọc vạn quyển sách không bằng đi
vạn dặm đường, có lẽ đã trải qua rất nhiều chuyện thú vị. Tại hạ là Phương
Lan Sinh, vẫn chưa thỉnh giáo?"
"Tại hạ,
Bách Lý Đồ Tô." Người nọ chần chờ một lát, nhưng vẫn mở miệng nói, mặt
không biểu tình, đáy mắt có tia cảm tình không rõ chợt lóe lên. Đại điểu đứng
trên bả vai hắn nghe chủ nhân nói, bất thình lình giương cánh, gào gào kêu, tựa
hồ cũng tự giới thiệu mình.
"Đây là A
Tường."
"Hoá ra là
Bách Lý công tử, hữu lễ." Phương Lan Sinh mỉm cười chắp tay nói rồi hướng
A Tường: "A Tường, hữu lễ."
Mưa nhỏ ngoài
phòng đã chuyển thành mưa to, giọt mưa đập vào mái hiên ào ào chảy xuống,
Phương Lan Sinh mới mở cửa sổ chưa có đóng lại, cây trúc kia cũng chưa lấy ra,
lần này nước hắt nhiều hơn không nói, thậm chí thuận theo cây trúc quang minh
chính đại đăng đường nhập thất*, làm
ướt một mảnh lớn. Phương Lan Sinh nghe được thanh âm giọt nước văng tung tóe mới
phục hồi tinh thần, vội vàng chạy đi khép, nhưng có người trước cậu một bước.
*Đăng
đường nhập thất: Tiến dần từng bước
"A... đa tạ
Bách Lý công tử."
Bách Lý Đồ Tô đứng
bên cửa sổ, nhàn nhạt nói:"Cử thủ
chi lao*."
*Cử thủ
chi lao: Tiện tay làm
Cây trúc kia bị
hắn cắt đứt đoạn một nhánh, trực tiếp ném ra ngoài cửa sổ.
"Bách Lý
công Tử có dùng qua điểm tâm chứ? Nếu không chê thì cùng tại hạ dùng chút cơm
canh đạm bạc nha?"
"Đa tạ, làm
phiền."
Điểm tâm chuẩn bị
bánh bao, Phương Lan Sinh đếm tổng cộng có sáu cái, phải làm đủ hai người ăn mới
đúng, múc hai chén hoa sinh chúc* đầy,
vừa khéo. Dọn xong sớm một chút cậu hỏi Bách Lý Đồ Tô A Tường ăn cái gì, phiên tương đảo quỹ* tìm ra khối thịt
ba chỉ, lấy cái đĩa giả bộ đưa cho đại điểu.
*Hoa
sinh chúc ( 花生粥 ): Cháo đậu phông
*Phiên
tương đảo quỹ: Lục tung, Kiểm tra toàn bộ
"Không biết
Bách Lý công tử từ chỗ nào tới?"
"Núi Côn
Lôn." Bách Lý Đồ Tô bổ sung thêm một câu: "Thiên Dung Thành."
"Hoá ra là
đạo trưởng." Phương Lan Sinh sáng tỏ, đạo sĩ thích vân du tứ phương*, khắp chốn hàng yêu trừ ma, vị đạo trưởng này
trông tuổi tác còn nhỏ, có lẽ là xuống núi lịch
lãm*. Núi Côn Lôn và Cầm Xuyên cách nhau vạn lý, cũng là người có bản lĩnh,
*Vân du
tứ phương: Dạo chơi khắp nơi
*Lịch
lãm: Rèn luyện
Ai, cậu đã rất
lâu chưa từng rời đi nơi này, có mấy lần cũng đi tới cửa thành, không biết sao
lại quay về, trong động một ngày ngoài động ngàn năm, không biết bên ngoài là
quang cảnh gì rồi.
A Tường ăn xong
thịt, hài lòng, nhìn trái nhìn phải, phần phật bay đến cái chậu trên kệ trước mặt
Phương Lan Sinh, vùi đầu ngủ.
Phương Lan Sinh
pha hai chén trà, pha trà sử dụng bình trà bằng bạch ngọc, nước trà xanh tươi
chảy xuống hết sức bắt mắt, Bách Lý Đồ Tô đột nhiên nói:"Xem ra mưa như vầy
hồi lâu cũng không ngừng, sợ là phải quấy rầy Phương công tử rồi."
"Nói gì
thế, có câu người tới đều là khách, Bách Lý công tử không cần khách khí như vậy,
ở chỗ này có sao? Ta thường ngày phần lớn một mình ở trong nhà, công tử tới làm
cho lòng ta vô cùng hoan hỉ. Cầm Xuyên tuy là tiểu thành, phong cảnh không thể
kém so với nơi khác, đợi đến xế chiều mua nhỏ lại, ta mang công tử đi ngắm
phong cảnh, mưa trong Giang Nam thực ra là danh thắng đó."
Bách Lý Đồ Tô
nói:"Nếu đã thế, ta không từ chối nữa, Phương công tử gọi ta Đồ Tô là được,
ta có thể gọi Phương công tử là Lan Sinh hay không?"
Phương Lan Sinh
cười: "Được."
0 Bình Luận "Mộng Trung Khách - 1 "