Mọi password trong blogspot của Leaf đều là tên nhóm, 4 chữ, không viết hoa [****]

Mộng Trung Khách - 2


 Mộng Trung Khách 梦中客 
Tạm dịch: Ở trọ trong mơ
Tác giả: Toái Toái Cửu Thập Tam 碎碎九十三
Editor: Twin

"Ha ha, đầu gỗ ngươi thua rồi! Nhiều năm như thế vậy mà tài đánh cờ của ngươi một chút cũng không tiến bộ nổi, hồi hồi cũng bại bởi bản thiếu gia!"

2.
Nhàn thoại nửa ngày, Phương Lan Sinh cúi đầu uống trà, tình cờ nhìn thoáng qua mới phát hiện điểm tâm trước mặt Bách Lý Đồ Tô một miếng hắn cũng không đụng vào, ngay cả nước trà cũng còn đặt ở chỗ cũ, nghĩ thầm chẳng lẽ hắn ăn không quen trà bánh nơi này? Nếu đúng như vậy thì thật quá thất lễ, nhưng đáng tiếc mấy ngày nay biếng nhác chưa hề ra ngoài, trong nhà cũng không có gì khác có thể lấy ra chiêu đãi: "Phải chăng thức ăn không hợp khẩu vị? Không biết Đồ Tô thích ăn cái gì, ta sẽ nhanh chóng chuẩn bị trước."
Bách Lý Đồ Tô lắc đầu: "Cũng không phải là không hợp khẩu vị, chẳng qua khi tới có ăn hai cái lương khô, lúc này còn chưa đói thôi, hữu lao phi tâm*."
*Hữu lao phi tâm: Phiền hà cậu hao tâm tổn trí rồi.
"Thì ra là như vậy." Phương Lan Sinh thở phào nhẹ nhõm, hơi yên lòng.
"Không biết chỗ Lan Sinh có cờ không, trái phải vô sự, không bằng so tài một ít, tiêu đi thời gian nhàm chán."
Ánh mắt Phương Lan Sinh sáng lên: "Dĩ nhiên là có, trong nhà thường thường chỉ có mình ta, tự cùng bản thân đánh cờ rất nhàm chán, có Đồ Tô là không thể tốt hơn được nữa rồi. Nhưng mà không biết ta để cờ chỗ nào, ta muốn tìm một chút."
"Được."
Chờ Phương Lan Sinh tìm kiếm một hồi, đến khi tìm được, lúc trở lại phòng khách, phát hiện bát đĩa trước mặt Bách Lý Đồ Tô đã trống không, hắn đang cầm bình trà thêm chén thứ hai, thấy cậu ra hắn gật đầu một cái. Phương Lan Sinh sáng tỏ, có lẽ hắn xấu hổ ăn cơm ngay trước mặt mình đó ha? Không nghĩ tới vị đạo trưởng này nhìn lãnh lãnh đạm đạm mà bên trong lại ngượng ngùng như vậy. Nghĩ tới đây, Phương Lan Sinh cho rằng mình là chủ thì càng phải quan tâm một phần mới phải, thế mới là địa chủ tận tình tận nghĩa.
Thật ra cậu cũng lâu rồi chưa từng thết đãi qua lữ khách, không biết chỗ này có thất lễ hay không, chẳng hiểu sao cậu với Bách Lý Đồ Tô có cảm giác nhất kiến như cố*, giống như trước đây đã gặp ở đâu rồi.
*Nhất kiến như cố: Mới quen đã thân/ Gặp lần đầu đã quen thân
Có lẽ đây chính là nhất kiến như cố mà họ gọi?
Bách Lý Đồ Tô thấy cậu đi ra, hơi đứng dậy: "Ta thấy trên bàn Lan Sinh có đài hương mà lại không đốt hương, lúc rời Thiên Dung Thành ta tùy thân mang theo một ít hương, mùi mặc dù nhạt nhưng là kỳ hương*, không bằng đốt một ít, làm nhạt đi khí nấm mốc từ cơn mưa này."
*Kỳ hương: Hương hiếm
Nói xong, hắn chủ động đi tới án đài bên cạnh, lấy ra hoả chiết tử* và khối hương, cắt một mảnh ném vào trong đài, thừa dịp Phương Lan Sinh không chú ý đã nhét xuống phía dưới một trương bùa chú rồi đốt.
*Hoả triết tử: Hộp quẹt
Hương không cháy, chỉ có một hàng khói manh mảnh nhu hoà bốc ra, lặng yên không tiếng động lan toả, quả thật như hắn đã nói, mùi thơm hết sức kỳ lạ, rất nhanh liền tràn ngập toàn bộ phòng. Phương Lan Sinh hít một hơi, cảm thấy tâm khoáng thần di*, phảng phất như có dòng thanh tuyền* chảy khắp cơ thể, cả tâm tình cũng thoải mái rất nhiều.
*Tâm khoáng thần di: Tâm thần sảng khoái/ Vui vẻ thoải mái/ Vui tươi thanh thản
*Thanh tuyền: Suối trong vắt
"Thật thơm, không biết đây là hương gì?" Ngày thường cậu không thích châm hương, trong nhà ngay cả hỏa chiết tử cũng không có, mấy ngày nay toàn mưa dầm liên miên, đúng là có chút mùi là lạ rồi, xem ra Bách Lý Đồ Tô có thói quen châm hương, có vẻ ngày mai ra cửa phải đặc biệt đi mua ít ít mới được.
"Đây chỉ là trong nhà tự chế luyện ra, chẳng có danh hào, Lan Sinh thích liền tặng Lan Sinh một ít, không có việc gì thì đốt một ít, có thể an thần dưỡng khí."
"Vậy ta không khách khí, a, bàn cờ quân cờ đã tìm được, mời."
"Xin mời."
Kỳ nghệ Bách Lý Đồ Tô không được gọi là cao minh, thậm chí có thể nói là thảm thương không nỡ nhìn, liên tiếp chơi bảy ván cũng thua hết sạch, đến nỗi bước đầu tiên liền khoét nguyên một lỗ hổng bự, Phương Lan Sinh thoáng cái đã chiếu tướng. Cũng may kỳ phẩm* hắn không xấu, đi nhầm cũng không kêu đi lại, chưa từng nổi nóng.
*Kỳ phẩm: Đạo đức khi chơi cờ
"Ha ha, đầu gỗ ngươi thua rồi! Nhiều năm như thế vậy mà tài đánh cờ của ngươi một chút cũng không tiến bộ nổi, hồi hồi cũng bại bởi bản thiếu gia!" Bên thua còn chưa nói gì, người thắng đã hớn hở ra mặt, Phương Lan Sinh hơi dương dương đắc ý "Bộp" một tiếng đập quân cờ cuối cùng xuống bàn, lỗ mũi vểnh đến tận trời, thuận miệng hô hào.
Con ngươi Bách Lý Đồ Tô híp híp mịt mờ không rõ, chả hề so đo ngoại hiệu cậu hô ra, cũng chưa hề tính toán ngôn từ không lễ phép của cậu, chỉ bưng cái ly bạch ngọc bên cạnh lên uống. A Tường ngủ gần đó bị tiếng la này của cậu đánh thức, giương cánh tung lên, lớn tiếng réo biểu đạt tâm tình bất mãn.
"Gà béo kêu la cái gì?" Không chút nghĩ ngợi buột miệng thốt, lời vừa ra khỏi miệng Phương Lan Sinh mới phục hồi tinh thần, mình vừa cái nói cái gì vậy, nghĩ nghĩ xưng hô này cực kì không ổn, con chim này đúng là có hơi mập, lần đầu gặp cậu thực sự cho rằng đây là một con gà mái lô hoa* to bự, cơ mà dù sao cũng do khách nhân mang tới, vừa rồi chẳng hiểu tại sao, không cẩn thận đem suy nghĩ trong lòng nói ra.

*Gà mái lô hoa

"Xin lỗi, ta không có cố ý, chỉ là..." Phương Lan Sinh nhìn A Tường, A Tường vẫy đuôi đưa cái mông chim về phía cậu, cậu lúng túng gãi đầu, áy náy nhìn Bách Lý Đồ Tô.
"Không sao." Bách Lý Đồ Tô đem từng quân cờ sắp trở lại vị trí cũ, vươn tay ra gọi A Tường, ôn nhu sờ đỉnh đầu nó, nói: "Quả thực A Tường hơi béo, Lan Sinh nhận lầm cũng bình thường thôi."
"Ngao~!"
Phương Lan Sinh như trút được gánh nặng, thở phào nhẹ nhõm, thắng liền bảy ván khiến cho tâm tình cậu rất tốt, lúc đánh cờ rất tập trung, lần này tự mình phục hồi tinh thần mới nghe được tiếng mưa rơi đã hơi thưa. Cậu ngẩng đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, phát giác mới vừa rồi còn mưa đến khuynh bồn* chẳng biết lúc nào đã sắp ngừng, chỉ còn mấy đám mây đen nhỏ không tan, tí ta tí tách phất phới mấy hạt mưa.
*Khuynh bồn: Mưa như trút nước
Cậu bỗng nhớ tới có một chỗ lúc trời mưa xong đi tham quan chắc chắn có một loại tư vị, lập tức hào hứng đề nghị: "Chơi cờ thế này cũng không còn ý nghĩa nữa, giống như ta khi dễ ngươi vậy, ngược lại mưa này cũng nhỏ, đầu gỗ, chi bằng chúng ta ra ngoài đi, ta dẫn ngươi đi hái liên ngẫu*."
*Liên ngẫu: Củ sen
"Được."
Phương Lan Sinh phấn khởi tìm hai cây du chỉ tán*, vội vàng nhét vào tay Bách Lý Đồ Tô, hai người che dù một trước một sau ra khỏi nhà , dọc theo con đường phiến đá xanh uốn khúc đi tới ao sen.
*Du chỉ tán: Dù giấy dầu
Đường phố được mưa nhỏ gọt giũa nhìn đến yếu ớt, sắc cỏ xa xa nhìn gần cũng như không có, mưa bụi che phủ Giang Nam mờ ảo thật có một loại tư vị đặc biệt,  do thời tiết âm trầm khiến toàn bộ vùng sông nước bị phủ lên một tầng mờ tối, làm cho tâm tình quang đãng không dậy lên được, tự nhiên tăng thêm phần âm mai*.
*Âm mai: Chỉ bóng tối và bầu không khí không thoải mái. Cũng có thể nói là tâm tình không tốt tâm tình không tốt, cũng chỉ một loại đè nén, không khí ngột ngạt.
Phương Lan Sinh đi nhanh hơn dẫn đường phía trước, Bách Lý Đồ Tô đi theo phía sau nhìn bóng lưng khinh khoái* của cậu, cầm lấy viên dược đút cho A Tường trên vai, A Tường vung vung đầu, ăn. Có một vũng lõm xuống giống hình viên gạch, nó tích thành bãi nước nhỏ, Bách Lý Đồ Tô đạp lên phát ra tiếng nước tách tách, nước bẩn dính lên vạt áo hắn, thấm ướt một mảng.
*Khinh khoái: Nhanh nhẹn thoải mái
Bởi vì trời mưa nên người đi đường rất thưa thớt, đại môn nhà nhà đóng chặt, phố xá náo nhiệt ngày trước lúc này không một bóng người, chỉ có mấy sạp nhỏ không tiện thu vào được phủ giấy dầu nhét vào trong góc. Phương Lan Sinh vô cùng phấn khởi giới thiệu cho hắn:"Đừng nhìn hôm nay không người bày sạp, đợi mấy ngày nữa nơi này mưa tạnh là náo nhiệt lắm đấy! Mua bán cái gì đều có, rất nhiều đặc sản chỉ nơi này của chúng ta mới có, nếu không mua một ít mang đi thực đáng tiếc."
"Nhà này nhà này, điểm tâm nhà này làm được lắm, nếu ngày mai mở cửa, chúng ta đến mua một ít, bất quá phải dậy sớm, nếu không sẽ không mua được đâu."
"Còn có nhà này, đường thố ngư* nhà này ăn ngon nhất Cầm Xuyên, nếu đã tới mà không nếm thử sao có thể nói là đã đến Cầm Xuyên."

*Đường thố ngư: 

Phương Lan Sinh vừa nói vừa khoa tay múa chân, du chỉ tán ở giữa không trung đảo qua, giọt nước bay bay thấm ướt tóc cậu, bản thân cũng không phát hiện ra, tay nắm dù tay chỉ tới chỉ đi khắp nơi. Bách Lý Đồ Tô ở phía sau cậu lẳng lặng nghe không chen miệng nửa câu, chỉ khi cây dù cậu cách đỉnh đầu một khoảng mới yên lặng cầm cây dù trong tay mình nghiêng về phía trước một chút, vừa đủ che kín màn mưa trên đầu Phương Lan Sinh.
A Tường đậu trên vai Bách Lý Đồ Tô ngây ngẩn một hồi rồi cũng không đàng hoàng nữa, nó nhảy từ vai trái Bách Lý Đồ Tô đến vai phải, nhìn ngang nhìn dọc vỗ vỗ đôi cánh, giương cánh bay cao giữa không trung. Đại điểu sau khi lượn vòng rít một tiếng lại bay trở về bả vai Bách Lý Đồ Tô, hơi bất an vỗ cánh, phát ra vài thanh âm phiền não, Phương Lan Sinh nghe tiếng quay đầu, nhìn A Tường phiền não bất an, ngỏ ý hỏi: "Chim anh sao vậy?"
Bách Lý Đồ Tô sờ lông lưng A Tường trấn an, dùng ánh mắt khiến nó bình tĩnh lại, sau đó giải thích:"Chẳng qua là trời mưa dính ướt lông của nó nên có chút mất hứng thôi, không có chuyện gì."
Phương Lan Sinh chẳng nghi ngờ gì: "Thì ra là vậy, quả thực dính ướt lông vũ nó không bay được, đợi một hồi mưa tạnh sẽ tốt thôi. A, ngươi xem! Phía trước chính là ao sen ta nói đó!"
Theo hướng ngón tay cậu, quả nhiên thấy được ao sen, một mảng hoa sen trắng hồng trùng trùng điệp điệp hi hi nhương nhương* trong thoáng chốc không thấy được chân trời. Lá sen màu xanh biếc không thấm nước, giọt mưa không chỗ tích theo đường gân lá tí ta tí tách rơi bộp xuống mặt nước, bởi vì hoa lá sum xuê nên không thấy được làn sóng lăn tăn.
*Hi hi nhương nhương: Hình dung cảnh người đến người đi, vô cùng chen chúc, náo nhiệt. Trong câu trên đang sử dụng biện pháp nhân hoá.
Phương Lan Sinh dẫn Bách Lý Đồ Tô từ con đường nhỏ quanh co đi xuống phía dưới, vừa khéo có một chiếc thuyền nhỏ đỗ bên bờ theo gợn nước chìm chìm nổi nổi.
"Đầu gỗ, ngươi biết chèo thuyền này không?"
Tiểu thuyền rất nhỏ, hai đại nam nhân cùng chen vào khó tránh khỏi va chạm, lấn tới lấn lui vô cùng chật hẹp. Phương Lan Sinh tay cầm mái chèo, hỏi tay nghề Bách Lý Đồ Tô, không đợi hắn trả lời lại nói:"Ha ha, tiểu thuyền này ấy vậy mà cần kỹ xảo đó nha, đừng xem nó bé, nếu không biết cách chèo sợ là dùng hết sức cũng chèo không ra nửa thước!"
Bách Lý Đồ Tô thấy cái phó mái chèo duy nhất đã bị cậu lấy đi, trong lòng biết được là cậu muốn chèo rồi, liền nói: "Gia hương không có rạch, chưa bao giờ chèo thuyền, không khách sáo với Lan Sinh."
Phương Lan Sinh duỗi cái lưng mỏi rồi cầm mái chèo, ma quyền sát chưởng* nói: "Hì hì, ta biết ngay ngươi không biết chèo mà! Nhìn ta đây, ta có thể chèo thuyền! Đừng xem mấy cái lá sen bông sen chen chúc thế kia, ta có thể vạch ra một con đường để đi!"
*Ma quyền sát chưởng: xoa tay; hăm he; hằm hè; xắn tay áo lên (trước khi làm việc)
Lời vừa nói ra liền quay mặt đi, Phương Lan Sinh cầm hai mái chèo phành phạch nửa ngày, chỉ té không ít nước, giọt nước bắn tung tóe cả người A Tường không nói, thuyền nhỏ chẳng hề động một chút nào. Vô duyên vô cớ bị hắt một thân đầy nước, A Tường mặt chim nghiêm túc, chậm rãi giương hai cánh hướng về phía tên Phương Lan Sinh đang run run vừa ngộ ra chuyện, làm cho toàn bộ nước trả hết về cho cậu.
"Ngao ngao ngao!"

"Ai nha! Con gà béo chết tiệt ngươi vẫy cái gì! Ta cũng không phải cố ý! Đừng vẫy nữa đừng vẫy nữa!" 
0 Bình Luận "Mộng Trung Khách - 2"

 
Copyright © 2014 - All Rights Reserved
Template By. Catatan Info