Phương Lan Sinh
nghiêng đầu cò cọ lòng bàn tay nóng như lửa của hắn, hiếu kỳ nói:" Đầu gỗ,
người ngươi thật nóng."
Bách Lý Đồ Tô ôm chặt
cậu: "Là do người ngươi quá lạnh thôi."
3.
Một người một chim
tát nước lẫn nhau tới bất diệc nhạc hồ*,
nhưng đáng thương cho thành môn thất hỏa
ương cập trì ngư*, Bách Lý Đồ Tô ngồi không chẳng làm gì lại nhếch nhác nhất,
tóc bị nước tạt vào dính ướt nhoe nhoét dán trên trán, hắn thở dài một hơi, vén
lọn tóc kia ra hai bên, cầm lấy mái chèo trên tay Phương Lan Sinh: "Rồi, đừng
nháo, ta chèo cho."
*Bất diệc nhạc hồ: diễn tả tình thế, tình hình phát triển đến
tình trạng cao nhất
*Thành môn thất hỏa ương cập trì ngư: cửa thành cháy, vạ đến cá dưới ao (do tích
cửa thành cháy, người ta lấy nước ở hào bên thành cứu hoả, làm cho cá chết vì hết
nước) chỉ sự tai bay vạ gió, tự dưng bị liên luỵ
Phương Lan Sinh ho
khan, ngoan ngoãn đưa mái chèo cho Bách Lý Đồ Tô, phất đi giọt nước trên
vai:"Được..."
A Tường mổ lông vũ
ướt nhẹp, vảy giọt nước cuối cùng xong, dưới ánh mắt nghiêm nghị như đao của chủ
nhân cũng không chút hoang mang nhảy đến vị trí mũi thuyền, làm ra một bộ dáng
chuẩn bị hàng hành*.
*Hàng hành: Vận chuyển bằng đường đường thuỷ
Bách Lý Đồ Tô cầm
mái chèo nơi tay, lau lau gậy tre trơn nhẵn, tìm điểm dùng sức buông mái chèo
xuống. Chèo thuyền chú trọng một kỹ thuật, căn bản Phương Lan Sinh không đem
mái chèo cắm sâu vào trong nước, chỉ ở ngoài mặt đạp nước sao có thể di chuyển
được. Bách Lý Đồ Tô mặc dù cũng là người học nghề nhưng rất thận trọng, hơi giằng
co trong giây lát là có thể chèo cho thuyền chuyển động, chỉ là có chút thiếu ổn
định, thân thuyền tả diêu hữu hoảng*.
*Tả diêu hữu hoảng: Trái dao động, phải lắc lư
Phương Lan Sinh nắm
một bên thuyền, đột nhiên nhô ra nửa người níu cái gì đó. Dùng sức bấm đứt cầm
trong tay, vui vẻ nói:"Ngươi xem, đài sen thật lớn! Ta quên mất thời kỳ
này không có củ sen, chỉ hái được đài sen thôi, bất quá mấy cái này nấu súp rất
thanh nhiệt hạ hoả đấy, ăn sống cũng không tệ."
A Tường nghiêng đầu
nhìn đài sen lớn trog tay cậu, kêu một tiếng, Phương Lan Sinh móc một hạt ra, bỏ
lớp ngoài rồi thả trong miệng nhai, thấy nó như vậy liền đưa cho nó: "Ngươi
muốn một hạt sao?"
A Tường nghiêng đầu
mổ hạt, nó không biết nhân hạt sen là không ăn được, đúng lúc mổ đến phần đắng
nhất, ngao ngao gào than đắng rồi phi đi, cánh đập phành phạch khiến bông sen
dao động trái phải. Phương Lan Sinh nhún nhún vai, đưa cho Bách Lý Đồ Tô, nhưng
Bách Lý Đồ Tô đang chèo thuyền nên không vươn tay nhận, chỉ lắc đầu.
Phương Lan Sinh thấy
hắn bất tiện, ngắt một hạt bỏ lớp màng bỏ luôn nhân, cúi người trực tiếp đưa tới
bên mép Bách Lý Đồ Tô, cười nói: "Có mưa nên đài sen hút nước rất ngọt,
ngươi nếm thử một chút xem."
Bách Lý Đồ Tô nhất
thời dừng lại động tác chèo thuyền, cứng đờ, không biết nên mở miệng hay không
mở miệng, Phương Lan Sinh thấy hắn nửa ngày bất động tưởng rằng hắn xấu hổ, lại
tiếp cận càng gần thêm một chút, ngón tay dán lên đôi môi Bách Lý Đồ Tô: "Ăn
một hạt nha."
"..."
Bách Lý Đồ Tô há miệng, Phương Lan Sinh thuận thế đem hạt sen nhét vào trong miệng
hắn, đầu ngón tay sượt qua hàm răng hắn, Phương Lan Sinh cũng không thèm để ý,
hái thêm một hạt bỏ vào miệng mình :"Có phải rất ngọt không?"
"Ừm."
" Ai nha, đằng
kia có một bông thật lớn, đầu gỗ ngươi chèo qua đi! Ta muốn hái cái đấy! Nhanh
lên một chút nhanh lên một chút!" Phương Lan Sinh thoáng nhìn qua đài sen
lớn có hạt vô cùng thơm ngon đang lắc lư lá cách đó không xa, vội vã sai khiến
Bách Lý Đồ Tô.
"Được."
Bách Lý Đồ Tô cầm mái chèo đổi phương hướng, không nhanh không chậm bơi tới chỗ
đài sen kia, đài sen lớn, hiển nhiên rễ cũng to, Phương Lan Sinh vặt tới vặt
lui vặt không ngừng khiến tay dính chất lỏng màu xanh sền sệt. Cậu giận dỗi dứt
khoát cắn luôn, giống như con sóc cắn hạt dẻ cạch cạch cạch vậy, hài lòng cắn đứt
ra.
"Phụt phụt phụt,
thật là khổ, ha ha~ lấy được rồi nha~" Phương Lan Sinh nhổ cặn trong miệng
ra, thoả mãn cầm chiến lợi phẩm đưa cho Bách Lý Đồ Tô nhìn: "Ngươi xem! Đầu
gỗ! Một đài sen thật bự ha!"
"Lan Sinh.
"
"Sao?"
"Thật ra ta có
chuỷ thủ*." Bách Lý Đồ Tô buông
mái chèo, chầm chậm sờ soạng sau eo lấy ra chuỷ thủ sắc bén, đưa nó cho Phương
Lan Sinh.
*Chuỷ thủ: Dao găm; đoản kiếm
"..."
Phương Lan Sinh trầm mặc hồi lâu, cầm đài sen đập đầu Bách Lý Đồ Tô: "Đầu
gỗ ngươi giỏi lắm! Có chuỷ thủ mà không sớm lấy ra! Ngươi cố ý!"
Con đò vốn đã lắc
lư, cậu quậy như vậy sao có thể cân bằng được nên nó kịch liệt lay động. Trọng
tâm Phương Lan Sinh không ổn định ngã vào trong lòng Bách Lý Đồ Tô, cái mũi nện
vào chiếc vòng ở ngực Bách Lý Đồ Tô, nó sưng đỏ lên.
Bách Lý Đồ Tô nhéo
chóp mũi cậu: "Ngươi chưa từng hỏi ta."
"Xì, ngươi cố
ý, đồ đầu gỗ hắc tâm*!"
*Hắc tâm: Lòng dạ hiểm độc; bụng dạ độc ác; lòng dạ
thâm độc; lòng đen tối
"Không phải cố
ý. "
"Nhất định thế!"
"Không phải."
"Nhất định nhất
định nhất định!"
"..."
Cuối cùng Lan Sinh
đạt được thắng lợi, hết sức phấn khởi nằm xấp trên thuyền bên cạnh cái bông sen
gieo vạ, bởi vì trên thuyền không tiện bung dù, cậu dứt khoát lấy lá sen đội
lên đầu dùng để che mưa. Cá chép đuôi đỏ múp míp bơi ngang qua, nhảy khỏi mặt
nước vẫy đuôi phát ra tiếng vang trong trẻo.
Phương Lan Sinh sờ
cằm: "Đầu gỗ, chi bằng chúng ta bắt con cá về đi ha?"
"..."
Thuyền nhỏ chịu tải
nhiều vật, Phương Lan Sinh dù đã hái được bảy tám cành sen cũng lưu luyến mà ngừng
tay, mặc cho Bách Lý Đồ Tô đưa thuyền trở lại bên bờ. Lá sen phủ kín mặt nước bởi
vì thuyền nhỏ trôi tới nên tạm thời rẽ ra để lộ mặt nước trong suốt, Phương Lan
Sinh vừa định nhô người ra nhìn, A Tường không biết từ nơi nào vọt tới xẹt qua
mặt nước, mang theo một thân đầy nước kêu réo rồi lượn đi.
"Con gà béo
này!! Muốn hù chết người à! Có bản lĩnh ngươi trở lại trở lại cho ta!"
Phương Lan Sinh vẩy cái trán ướt đẫm nước, tức giận chỉ trời, A Tường không
thèm để ý tới cậu, lập tức bay mất dạng.
Thuyền lại gần bờ,
Phương Lan Sinh ôm một đống chiến lợi phẩm vừa lòng thoả ý lên bờ, bắt đầu tính
toán dùng những hạt sen này làm chút gì đó ăn.
"Lan Sinh."Bách
Lý Đồ Tô ở phía sau cậu hô.
Phương Lan Sinh
nghe thấy hắn gọi mình, tự nhiên mà quay người sang đáp lại, một nửa thân thể bị
một đôi tay chặn ngang ôm vào trong ngực, nam nhân ôm lấy cậu cúi đầu, môi đặt
lên đôi môi bán mở của cậu, đầu lưỡi dò xét gẩy tới gẩy lui trên cánh môi.
Phương Lan Sinh cả
kinh, khóm sen ôm trên tay lỏng ra, sen khó khăn lắm mới hái được cuối cùng rơi
lộp bộp đầy đất, mắt cậu híp lại, có chút không thấy rõ mặt Bách Lý Đồ Tô trong
khi nó cách mình rất gần.
Không thấy rõ liền
dứt khoát không nhìn thấy vậy, Phương Lan Sinh nghĩ như thế nên nhắm lại hai mắt,
ôm eo Bách Lý Đồ Tô.
Qua một lúc lâu,
Bách Lý Đồ Tô buông môi cậu ra, dùng chóp mũi nhẹ nhàng cọ xát mặt cậu, ôn nhu
nói."Uớt này."
Hạt mưa nhẹ nhàng
thấm ướt tóc hai người, Phương Lan Sinh ôm eo hắn, nhè nhẹ chớp chớp mắt, thuỷ
châu nho nhỏ từ trên lông mi rơi xuống, theo gò má của cậu trượt đi giống như vệt
nước mắt. Bách Lý Đồ Tô dùng tay gạt thứ nước chướng mắt kia đi, không lên tiếng.
Phương Lan Sinh
nghiêng đầu cò cọ lòng bàn tay nóng như lửa của hắn, hiếu kỳ nói:" Đầu gỗ,
người ngươi thật nóng."
Bách Lý Đồ Tô ôm chặt
cậu: "Là do người ngươi quá lạnh thôi."
0 Bình Luận "Mộng Trung Khách - 3"