"Nhìn sắc trời
ngoài cửa sổ ước chừng canh tư."
5.
Cái lạnh đêm đầu
xuân nhè nhẹ xâm nhập vào trong phòng, vậy mà vùi trong ngực Bách Lý Đồ Tô, hai
tay hắn xiết chặt tay cậu, ngược lại Phương Lan Sinh cảm thấy có chút nóng, cậu
cà cà Bách Lý Đồ Tô, hỏi: "Canh mấy rồi?"
"Nhìn sắc trời
ngoài cửa sổ ước chừng canh tư."
"Mưa này sao
còn chưa ngừng..." Dạ thâm nhân
tĩnh* khuếch đại tiếng mưa rơi, do rơi trên đồ gỗ và lá trúc nên âm thanh
có hơi tê ách*, không giống âm thanh
trong trong như ngọc trai rơi trên mâm ngọc, tiếng động ấy tăng thêm mấy phần tịch
liêu. Phương Lan Sinh siết đầu ngón tay Bách Lý Đồ Tô, lắng nghe tiếng mưa rơi
ngoài song cửa sổ, không biết sao đột nhiên thì thầm: "Liêm ngoại vũ sàn
sàn, xuân ý lan san. . . La khâm bất nại ngũ canh hàn. . . Mộng lý bất tri thân
thị khách, nhất thưởng tham hoan. . ."
*Dạ thâm nhân tĩnh: Trời tối người yên lặng
*Tê ách: Thanh âm không mượt mà
Đọc xong cậu cảm thấy
người sau lưng cương cứng, nhiệt độ lòng bàn tay cũng nhanh chóng hạ xuống, có
chút run rẩy, cậu nghe được người kia hỏi: "Vì sao lại đột nhiên niệm lên
bài ca này?"
"Không biết nữa...
Đột nhiên nhớ tới thôi... Sao hả, đầu gỗ ngươi không thích bài này sao?"
Bách Lý Đồ Tô ổn định
tâm trạng, trong mắt lấp lánh, góc độ của hắn không thấy được mặt của Phương
Lan Sinh, chỉ có thể nhìn thấy cái cổ trắng noãn cùng mái tóc đen của cậu, hắn
đặt môi sau tai Phương Lan Sinh, hàm hồ nói: "Bài từ này không tốt, sau
này chớ đọc."
Phương Lan Sinh
không rõ nội tình, bất quá hắn không thích vậy liền không niệm nữa, cái này
cũng không có gì,vẫn tiếp tục trêu chọc: "Không nghĩ tới Bách Lý thiếu hiệp
ngày thường đỉnh thiên lập địa*, chỉ
là một bài từ thôi lại đi sợ?"
*Đỉnh thiên lập địa: đội trời đạp đất
Người sau lưng cũng
không trả lời, chỉ sâu đậm ưu thương thở dài.
Môi hắn kề sát
Phương Lan Sinh, nhiệt khí phun nơi cổ, tiếng thở dài lập tức phảng phất như
con mưa rét buốt ngày thu lạnh giá, hắn tiến vào lòng Phương Lan Sinh, khiến cậu
không khỏi co rụt lại. Cậu không thèm để ý hay suy nghĩ nhiều, vội vàng xoay
người ôm lấy Bách Lý Đồ Tô: "Đừng, đầu gỗ, nếu ngươi không thích thì sau
này ta không niệm nữa... Ngươi đừng than thở như vậy..."
Bách Lý Đồ Tô không
trả lời, chỉ ôm chặt cậu, hai người không tiếp tục nói chuyện nữa, chỉ lẳng lặng
nằm, rất nhanh mí mắt Phương Lan Sinh bắt đầu đánh nhau, trong mơ mơ màng màng
lại ngủ thiếp đi.
Lần thứ hai tỉnh lại
đã là bình minh, chỗ cạnh cậu lạnh băng trống trơn, Phương Lan Sinh nghiêm
nghiêm thật thật vén chăn ngồi dậy, gọi một tiếng: "Đầu gỗ?"
Trong phòng yên
tĩnh, không tiếng người, chỉ có làn khói xanh lượn lờ thướt tha từ lư hương
trên bàn thờ.
Phương Lan Sinh xuống
giường lục tủ quần áo, từ đó lấy ra một chiếc áo nhỏ màu xanh nhạt còn mới
toanh mặc vào, xiêm y màu sắc nhàn nhạt nhìn có nét xuân, cũng hợp thời đấy chứ.
Cậu cẩn thận vuốt lên nếp nhăn trên quần áo, muốn nhanh nhanh khoe khoang cho
Bách Lý Đồ Tô nhìn, nhưng tìm nhiều phòng cũng không thấy bóng dáng Bách Lý Đồ
Tô, cuối cùng vòng qua đình viện mới thấy Bách Lý Đồ Tô đằng xa xa ngồi xổm ở
hành lang trong viện không biết đang làm gì.
"Đầu gỗ, đang
làm gì thế?" Phương Lan Sinh bước nhanh tới sau lưng Bách Lý Đồ Tô, tò mò
nhô đầu nhìn, thấy một mảng tro bụi khi thiêu đốt cái gì dấy, cậu hỏi:
"Ngươi ở đây đốt cái gì vậy?”
"... Không gì
hết, chẳng qua là vật vứt đi thôi."
"Phải không đó,
đúng rồi, hôm nay ta mặc quần áo mới, ngươi xem màu sắc này có hợp với ta
không?" Phương Lan Sinh không tra cứu nữa, cậu kéo vạt áo ra khoe khoang với
hắn.
Bách Lý Đồ Tô nhìn
cậu thật sâu, đem cổ áo hơi lệch chỉnh cho ngay ngắn, nói: "Nhìn đẹp lắm."
"Ha ha~"
"Nơi này gió lớn,
chúng ta vào trong nhà đi."
"Ừm."
Phương Lan Sinh
theo Bách Lý Đồ Tô vào phòng nghỉ, xuân phong tinh nghịch đi qua nhấc lên một mảnh
tro bụi, một phần giống như đồ vải vóc chưa đốt sạch bị nâng lên, khoan thai
phiêu giữa không trung.
Hôm nay quả nhiên lại
tiếp tục mưa, so với hôm qua còn lớn hơn, Phương Lan Sinh không cách nào ra
ngoài được, chỉ có thể cùng Bách Lý Đồ Tô nghẹn trong phòng đánh cờ. Tiếc là kỳ
nghệ Bách Lý Đồ Tô nát vô cùng, mỗi lần Phương Lan Sinh luôn có thể giết hắn
không chừa mảnh giáp. Cậu giữ đen, Bách Lý Đồ Tô giữ đỏ, không cần tới mấy bước
trên bàn cờ đã đen một mảng rồi.
Dù có háo thắng thế
nào đi nữa, thắng hoài cũng trở nên nhàm chán, Phương Lan Sinh duỗi người đẩy
bàn cờ: "Không được không được, đánh cờ với ngươi một chút suy nghĩ cũng
không có, người ta nói cùng xú kỳ lâu tử*
đánh cờ càng chơi nhiều càng thối, lời này quả nhiên không xạo, không chơi với
ngươi nữa."
*Xú kỳ lâu tử: Chỉ kỳ nghệ không cao và người mê đánh cờ
( với bằng hữu người quen được xem là câu nói đùa)
Bách Lý Đồ Tô chẳng
thèm để ý, đánh cờ đối với hắn mà nói bất quá là bất quá là bồi Phương Lan
Sinh, thắng thua cũng không chấp niệm, vả lại chuyện đánh cờ hắn thật xự không
được tinh thông.
Phương Lan Sinh đẩy
quân cờ đi tới bên cửa sổ, mở nó, nhìn ra ngoài, vì không có gió nên mưa đánh
thẳng vào trong đất không có tạt vào phòng. Lúc trời mưa trong không khí có một
cổ vị đạo vô pháp nói được, Phương Lan Sinh hít sâu: "Thật là thơm."
Bách Lý Đồ Tô thu
bàn cờ, lúc này hắn đang đứng ở bên lư hương khiêu bỏ tro, nghe cậu nói thế cho
rằng cậu nói tới hương này, liền bảo: "Nếu thích, mỗi ngày điểm cho
ngươi."
Phương Lan Sinh biết
hắn nghĩ sai, vẫn cười: "Ừ."
Không biết có đúng
là ảo giác của cậu hay không, cậu cảm thấy sau khi mình nói ra câu Ừ, Bách Lý Đồ
Tô gần như thở phào nhẹ nhõm không thể nghe thấy.
Vì vậy cậu hỏi:"Đầu
gỗ, ngươi có gì dấu ta phải không?"
Chẳng biết tại sao,
cậu luôn cảm thấy bất an, luôn cảm thấy có một số thứ không đúng, nhưng vẫn
không nghĩ ra, trực giác cho cậu biết Bách Lý Đồ Tô biết vài chuyện cậu không
biết. Là cái gì đây? Chuyện tốt hay là chuyện xấu? Ma xui quỷ khiến, cậu cuống
quýt xua tay: "Không...Ta... ta không có hỏi cái gì hết, ngươi đừng
nói."
Đừng hỏi, đừng trả
lời, đừng nghe...
Bách Lý Đồ Tô dường
như chưa nghe thấy gì, nói: "Hôm
qua hái đài sen, lột nấu cháo đi."
Phương Lan Sinh
nghe vậy nhớ tới nhớ hôm qua hái được một đài sen rất lớn, lập tức vui vẻ, vội
vàng đi lấy chậu cùng cái ghế nhỏ: "Ta suýt nữa quên mất, mau tới giúp
nào."
Đài sen chẳng dễ
bóc, nếu dùng sức quá mạnh có thể làm hỏng hạt bên trong, mặc dù ăn vào không
sao nhưng hình dạng sứt nẻ rất khó coi. Phương Lan Sinh bóc cẩn thận, từng viên
đều múp múp không hề bị hỏng, lấy tim ra đặt trong chậu. Nhân hạt sen phơi khô
pha trà giải nhiệt nên cậu thu thập chúng, đợi ngày trở quang sẽ đem đi phơi.
Bóc bóc rồi bóc, thỉnh thoảng sẽ bóc ra hạt sen còn non, khi ấy Phương Lan Sinh
trực tiếp lấy tim ra rồi thảy vào miệng ăn.
A Tường đậu một bên
nhìn, nó vẫn không quên được cái vị đắng hôm qua ăn được, thấy Phương Lan Sinh
ăn ngon như vậy nên có hơi thèm, cẩn thận trộm một cái, ăn. Có lẽ A Tường đáng
kiếp xui xẻo, cái nó ăn chính là cái Phương Lan Sinh bỏ sót chưa lấy tim đi, đắng
đến nỗi nó vung đầu vỗ cánh, Phương Lan Sinh tức giận hô to: "Chim béo!!
Ngươi vùng vẫy cái gì hả! Lông ngươi rớt vào chậu rồi này!! Cút mau!"
Cậu còn chưa nói
xong, đại điểu đã vội vỗ cánh đập vào bàn, suýt nữa làm đổ giỏ hạt Phương Lan Sinh tân tân khổ khổ lột, khỏi
cần nói, nó lại bị Phương Lan Sinh đuổi theo đánh.
Bách Lý Đồ Tô lấy
dao găm lột bỏ rễ sen cùng lớp ngoài, đặt chúng nó thành đống, chẳng thèm để ý
hai người ngươi đuổi ta rượt kia, đợi Phương Lan Sinh phục hồi tinh thần lại,
Bách Lý Đồ Tô đã xử lí hạt sen gần hết.
"A, ta muốn ăn
hạt kia!" Phương Lan Sinh nhìn trúng cái hạt mềm tới mức có thể bấm ra nước
mới vừa lột trong tay Bách Lý Đồ Tô, lập tức nói.
Bách Lý Đồ Tô nhìn
cái hạt, giơ tay đút cho Phương Lan Sinh, A Tường thấy cảnh đó khinh thường vẫy
vẫy lông đuôi, nhảy tới bên cửa sổ rửa mặt.
0 Bình Luận "Mộng Trung Khách - 5"