Mọi password trong blogspot của Leaf đều là tên nhóm, 4 chữ, không viết hoa [****]

Hành Bản Như Ca


Hành Bản Như Ca
行板如歌




Tác giả: Băng Anh Điêu

Giải thích tên tác phẩm: Hành Bản Như Ca - Andante Cantabile.

Bản Giao hưởng số 5, cung Mi thứ , Op. 64 là bản giao hưởng của nhà soạn nhạc người Nga Pyotr IlyichTchaikovsky. Tác phẩm này được viết vào năm 1888. Đây là một trong các bản giao hưởng xuất sắc nhất của Tchaikovsky. Bản giao hưởng gồm có 4 chương :
Chương 1 : Andante-Scherzo. Đây là chương viết với một sức nặng khủng khiếp, một sự đè nén đáng sợ nào đấy. Chương này được viết với những khúc nhạc tang lễ.
Chương 2 : Andante Cantabile con alcuna licenza-Non Allegro-Andante Maestoso con pianoso. Chương nhạc này nối tiếp những chủ đề mà chương 1 để lại.
Chương 3 : Valse: Allegro moderato con Patrioso : Chương nhạc này nhẹ nhàng và tươi mát bởi những khúc waltz, giảm bớt sự nặng nề mà những chương trước đã thể hiện
Chương 4 : Finale: Andante Maestoso-Non Allegro-Presto molto Furioso-assai molto e molto Maestoso-Allegro Vivace : Chương nhạc được trình diễn với những khúc nhạc hoành tráng, vĩ đại
Nhiều nhà phê bình âm nhạc cho rằng, bản giao hưởng số 5 thể hiện tinh thần sống của một con người. Chương 1 với những khúc nhạc nặng nề, mang tính chất tang lễ và cả chương 2 sau đó đã thể hiện cái gọi là định mệnh, là số phận. Những thứ đó đang đè nén con người đến tột cùng. Tuy nhiên, bằng ý chí và sức mạnh của mình, con người vươn lên, vượt qua số phận, định mệnh để có thể sống tốt đẹp hơn, ý nghĩa hơn.
Adante trong thuật ngữ âm nhạc Ý là “Đang đi”. Định nghĩa: “Thư thái, không vội.”
-Trích Wikipedia-

Lời Editor: Txt của mình không có đề tên tác giả, lúc mình lên mạng tìm kiếm thì cho ra kết quả là Băng Anh Điêu, mà mình sợ bên đó cũng có màn repost cho nên cũng không biết làm sao. Nếu ai đó biết rõ tác giả thì nhớ nói cho mình để mình sửa.

Văn án do Editor viết:

Trương Khởi Linh phát hiện mình không nhớ nổi vài việc, bắt đầu dưỡng thành thói quen viết nhật ký.
         Ngày xx tháng xx: Mua hắc kim cổ đao gặp được một người cười ngốc nghếch đến ngây thơ.
Ngày xx tháng xx năm xx , Sơn Đông, Miếu Hạt Dưa… Cậu ta nói cậu ta tên là Ngô Tà… Kỳ thật tôi biết cậu ta gọi tôi là Muộn Du Bình…
Ngày xx tháng xx năm xx, Tây Sa… Bộ dáng sợ hãi thực trẻ con….
Ngày xx tháng xx năm xx , núi Côn Luân rất lạnh, tay cậu ta thật ấm áp… Ý tứ ‘tái kiến’, là còn thể gặp lại lần nữa…
Một quyển nhật ký dày. Hắn còn thực sự viết xuống:
Thích cậu, hy vọng được cùng cậu ở một chỗ.
Thương cậu, hy vọng cậu cùng hắn vĩnh viễn  ở một nơi.
Tôi yêu Ngô Tà.
Rốt cuộc, hắn nhớ không nổi mặt người kia, chỉ nhớ bóng dáng cậu biến mất trong làn mưa bụi. Như bức tranh thủy mặc họa cảnh sơn thủy, như bản cắt của bộ phim điện ảnh cũ kỹ, hình bóng cậu từ từ nhạt dần... không câu tái kiến, không một lần ngoảnh đầu lại.

0 Bình Luận "Hành Bản Như Ca"

 
Copyright © 2014 - All Rights Reserved
Template By. Catatan Info