《 Hành Bản Như Ca 》
行板如歌
Editor: Twin
Beta: Yuu
Đối với hắn, mê hoặc, không chỉ đến từ chân tướng.
Cái loại mê hoặc này khắc sâu trong lòng, khắc vào tận xương tuỷ.
Giống như việc hắn khắc chế chính mình không nhớ lại vài thứ, nhưng có một chút chuyện cũ cứ lựa đêm tĩnh người lặng mà nhớ tới.
==================================
3. Tưởng niệm tựa như người trầm mặc không bao giờ nói
một câu.
“Tiểu ca, cái
này bán sao vậy?”
Ngón tay thon
dài trắng nõn chạm vào quả cầu thuỷ tinh trên quầy, mỹ nữ hoa lệ nét mặt
cười tươi như hoa nhìn chằm chằm Trương Khởi Linh, cũng không biết mình vì cái
gì mà lại nhìn như vậy.
“Xem nhãn*.”
*Nhãn: Mảnh giấy dán hoặc cột trên sản phẩm, ghi rõ tên hàng,
cách dùng, giá cả.
“Ha ha, đúng
vậy a, kia...... Có giảm giá không?” Mỹ nữ huých tên mặt lạnh nọ, cười càng
vui vẻ hơn.
“Vị mỹ nữ này,
bổn tiệm vì nghênh đón quốc khánh, đang tiến hành hoạt động ưu đãi, ờ… Khi mua
từ hai mươi vạn trở lên… “
Vương Minh
chớp thời cơ nhảy ra, bắt đầu thao thao bất tuyệt, Trương Khởi Linh nhân cơ hội
này đi vào trong nhà.
Bên ngoài cửa
sổ là một gốc cây bạch quả lâu năm.
Bầu trời xanh
biết tiếp nối cổ thụ vàng óng ánh, đẹp đến lạ thường.
Trương Khởi
Linh nheo nheo mắt, cảm thụ ánh mặt trời xuyên thấu qua lá cây chiếu xuống
trên mặt một mảng ấm áp.
Từ khi hắn tới,
nguyên bản tiệm đồ cổ quạnh quẽ nhanh chóng phất lên, mỗi năm đến lúc kiểm kê,
hắn đều có thể thấy Vương Minh nhìn sổ sách mà cười ngây ngô ha ha.
Nghĩ đến lúc
Ngô Tà quản tiệm, Vương Minh không có bị khất tiền lương đi?
Bất tri bất
giác, qua hơn hai năm.
Sóng gió to lớn đã dẹp ổn.
Tuy rằng còn một số phần tử ngầm quấy gợn sóng ý đồ
tái hiện cảnh huy hoàng ngày xưa.
Thiên hạ ồn ào, đều vì lợi mà lại, thiên hạ nhốn nháo,
đều vì lợi mà đi.
Chỉ là hồi phân tranh này cùng hắn không có liên quan.
Tuy rằng thỉnh thoảng hắn nhớ tới đoạn thời gian kinh
tâm động phách kia, từ nơi âm mưu bắt đầu đến kết cục cuối cùng.
Một đoạn thời gian dài như vậy, dường như là theo đuổi
một cuốn tiểu thuyết còn tiếp diễn thật lâu, trên quãng đường cũng tưởng chừng
buông bỏ, nhưng cuối cùng vẫn bị chân tướng mê hoặc.
Mà đối với hắn, mê hoặc, không chỉ đến từ chân tướng.
Cái loại mê hoặc này khắc sâu trong lòng, khắc vào tận
xương tuỷ.
Giống như việc hắn khắc chế chính mình không nhớ lại
vài thứ, nhưng có một chút chuyện cũ cứ lựa đêm tĩnh người lặng mà nhớ tới.
Từ gặp gỡ thoáng qua đến kiên quyết xoay người rời đi.
Hình ảnh vẩy
mực*sơn thuỷ, hắn tránh không được ác mộng cùng hoài niệm.
*Vẩy
mực: Một cách vẽ tranh thuỷ mặc
...... Cẩm Sắt không phải tự dưng có năm mươi dây, mỗi
một dây là một năm tháng tuổi trẻ.
Hồi ức ẩm chậm
chỉ khát*, nhưng không ai có thể từ
bỏ.
*Ẩm
chậm chỉ khát: ví với chỉ giải quyết khó khăn trước mắt mà
không tính đến hậu quả mai sau
...... Trương Khởi Linh, anh không thể cứ buồn bã như
vậy được, nghĩ cái gì cứ nói thẳng ra đi!
Hắn tưởng tượng thấy bộ dáng Ngô Tà thở dốc hồng hộc,
nhắm mắt lại mà thản nhiên nở nụ cười.
“Ngô Tà, tôi nghĩ đến cậu.”
Ngô Tà đột nhiên giật mình tỉnh giấc, trải qua vài
giây tự hỏi, mới nhớ ra mình đang ở trên xe lửa.
Trong xe ồn ào, nhóm đồng bạn tụ lại mộ chỗ đánh bài
Tiến lên.
Thấy cậu tỉnh lại, có người mời cậu tham gia bàn chơi,
cậu không nói lời nào mà tỏ vẻ cự tuyệt, ngược lại đem tầm mắt hướng ra ngoài
cửa sổ.
Cậu nghe được đồng bạn ở phía sau nói thầm, nói cậu cả
ngày trầm mặc ít lời giống y cái hũ nút.
Ngô Tà không khỏi thấy buồn cười.
Hũ nút a.
Nhìn cái người vừa sử dụng tên này, không đủ tiêu
chuẩn gì cả, biết tôi làm sao đặt ra ngoại hiệu này không?
Muộn Du Bình! Muộn muộn tha du bình, haha, rất có tài
nha!
Trong lòng miên
man suy nghĩ hăng say mà trên mặt vẫn bất động thanh sắc, Ngô Tà lẳng lặng dựa
vào cửa sổ, nhìn hình phản chiếu qua cửa sổ thuỷ tinh rồi hoảng hốt, giống như
thấy được Muộn Du Bình.
Lại nói tiếp, vừa rồi ở trong mộng, Muộn Du Bình hướng
hắn mỉm cười nói: Ngô Tà, tôi nghĩ đến cậu.
Quả nhiên là nằm mơ, Ngô Tà ở trong lòng lắc đầu.
Hơn hai năm bên ngoài một mình, không có chú Ba và
Vương Minh, không có Bàn Tử cùng Phan Tử, càng không có Muộn Du Bình.
Vì vậy cậu không thể ức chế nổi mà thay đổi.
Trở nên… giống Muộn Du Bình.
Rõ ráng cách người đó vạn dặm, thế quái nào vẫn có cảm
giác đang ở gần hắn?
Ngoài cửa sổ bóng ngả về tây, quyện điểu* bay về.
*Quyện
điểu: Chim mỏi mệt, uể oải
Đại khái......
Là nhớ nhà. Tâm Ngô Tà nói vậy.
Mấy tên đang đánh
Tiến lên trong lúc vô ý nhìn trái nhìn phái lia bài thấy thoáng qua, nhất thời
kinh ngạc trợn mắt há hốc mồm.
Cái tên kia cư
nhiên nở nụ cười!
Còn cười ôn
nhu như vậy?!
Là hoa mắt hả?
Hắn nhu nhu mắt, tiếp tục tham gia vào chận chiến.
Ai nói một
người nhớ một người thì nhất định sẽ tịch mịch.
Ít nhất, còn
có một người không chút kiêng kỵ gì mà suy nghĩ.
0 Bình Luận "Hành Bản Như Ca - Chương 3"