《 Hành Bản Như Ca 》
行板如歌
Pixiv ID: 37509783
Editor: Twin
Beta: Yuu
Thanh âm kia biết bao nhớ nhung cùng khát vọng, cuối cùng làm cho người ta không đành lòng buông tay..
Hắn nói: Ngô...... Tà...... Đừng...... Đừng...... Đi.
Ngô Tà, đừng đi.
================================================
2. Đứng giữa biển người, tôi vẫn muốn cậu
quay đầu nhìn tôi lần nữa
Giang hồ đồn,
phát khâu nhất mạch có họ Trương không biết tên, đương thời là kỳ nhân (Người tài giỏi), lên
trời có thể cầm long, xuống biển có thể bắt giao......
Ngại quá, cầm
nhầm kịch bản, nói lại.
Truyền tai nhau
rằng, một năm kia, Trương Câm Điếc đơn thân độc mã xông vào cổ mộ do thế hệ đại
sư Uông Tàng Hải tỉ mỉ thiết kế, ở dưới mấy chục thước đất diễn ra một trận
quyết tử, cùng vô số bánh tông đấu chí so dũng khí, máu chảy thành sông......
“Bốp!”
Bàn Tử bị Phan
Tử táng một phát muốn bay lên xà nhà.
“Đại Phan, anh
đừng trước mặt hậu bối làm bẽ mặt tôi có được không?”
“Tiểu tử cậu
nói hưu nói vượn nên có điểm dừng đi, đây cuối cùng là cái quái gì hả? Đổ đấu
sinh tử luyến? Vô nghĩa!”
Tiểu thuyết
đạo mộ dài kỳ <Đổ đấu sinh tử luyến> của Dã sử quan* Vương Bàn Tử còn tiếp tục -- Bởi vì Phan Tử yêu sách, cho nên lọt cái
hố này -- Thật ra tình hình lúc đó rất nguy hiểm.
*Dã sử quan: Người ghi chép tài liệu, sự việc đã xảy ra một cách
không chính quy.
Nghe nói
Trương Khởi Linh một mình vào cổ mộ, vật tuỳ thân chỉ có Hắc Kim Cổ Đao cùng
với một dị thế trân bảo nghe truyền thuyết nói rằng bách độc bất xâm, tránh ma
trấn quỷ.
Vương Bàn Tử
biết chuyện còn nói: “Ơ? Khối ngọc này hình như là Thiên Chân đoạt từ trong tay
tôi thì phải? Sao thời nay nâng lên thành dị thế trân bảo rồi?”
Thôi......Lời
đồn đãi luôn có chút khoa trương.
Dù sao người
hiểu rõ sự thật cũng chỉ một mình xông vào cổ mộ, hơn nửa tháng sau Trương Khởi
Linh mới được người cứu lên.
Nghe nói
Trương Khởi Linh lúc ấy chỉ còn nửa ngụm khí, toàn thân trên dưới cơ bản tìm
không ra một chỗ da thịt đầy đủ, giải phẫu cấp cứu tiến hành mấy canh giờ, mới
đem người từ tay Diêm Vương cướp về được.
Một một bác sĩ
tham gia phẫu thuật nói rất nhiều lần bọn họ muốn buông bỏ không trị liệu nữa,
nhưng mà giữa lúc phẫu thuật, Trương Khởi Linh đều nói, dù đứt quãng nhưng vẫn
cứ nói.
Thanh âm kia
biết bao nhớ nhung cùng khát vọng, cuối cùng làm cho người ta không đành lòng
buông tay..
Hắn nói:
Ngô...... Tà...... Đừng...... Đừng...... Đi.
Ngô Tà, đừng
đi.
Một năm kia,
trong Lão Cửu Môn nảy sinh biến cố, ào ào gió bão.
Bí mật che
giấu nửa thế kỷ bị vạch trần, chân tướng mọi người biết được khiến họ rung động
thật sâu.
Trật tự thế
giới dưới đất bị phá vỡ khiến tất cả thế lực phải đối mặt cục diện chia bài.
Nghe nói hết
thảy đều do trưởng tôn Ngô gia, thanh niên kia nhìn qua nhã nhặn, giống như
thanh gươm Tây hồ ngày qua ngày nhân nhượng cúi đầu, gian nan hiểm trở cũng
không ngăn được bước chân cậu.
Tuy rằng mọi
người đều thấy rất lạ, cậu ta vì cái gì lại làm việc đấy?
Không từ thủ
đoạn, dĩ thân phạm hiểm*, giống như
Tiểu Cường trong tiểu thuyết đánh hoài không chết, chấp nhất đi tìm một cái lời
giải thất lạc.
*Dĩ thân phạm hiểm: Biết rõ phía trước là nguy hiểm, nhưng vẫn
tự mình lao vào.
Nhân vật trong
truyền thuyết này, cho tới giờ vẫn làm cho người ta khó hiểu.
Truyền thuyết
về Ngô Tà, tung tích của cậu không rõ ràng mà tuyên bố kết thúc.
Vào ngày
Trương Khởi Linh khôi phục ý thức trên giường bệnh, người làm thuê Vương Minh
trong cửa hàng Ngô Tà sốt ruột hướng Ngô gia báo cáo rằng ông chủ mình mất
tích.
Theo như hắn
nói, sáng sớm cùng ngày ông chủ nhận được một cuộc điện thoại liền ra ngoài,
sau đó không có trở về.
Đêm đó trăng
sao sáng toả, một phòng trong tiệm đồ cổ phát ra ngân quang.
Vì tìm kiếm
manh mối, Vương Minh trở lại lục tung toàn bộ cửa hàng.
Cuối cùng, hắn
phát hiện trong cuốn sổ Ngô Tà thường dùng có viết một hàng chữ nhưng lại bị
gạch đi vài từ.
Trên đó viết
“Nếu tôi rời đi…” không hề có câu sau.
Người ra mặt
xử lý chuyện này là chú hai Ngô Tà.
Chú hai Ngô
gia mỉm cười mời Vương Minh hỗ trợ kinh doanh tiệm đồ cổ, cười ôn văn nhĩ nhã*, vương minh hi lý hồ đồ* liền ký kết hiệp ước không
bình đẳng, đáp ứng rằng trước khi có người thay thế thì hắn tuyệt đối không được
từ chức.
*Ôn văn nhĩ nhã: Lịch sự, tao nhã, nhẹ nhàng, dịu dàng
*Hi lý hồ đồ: Không biết đối phương nói cái gì, trí óc hỗn loạn, trạng
thái vô thức, hành động theo bản năng.
Sẽ có người thay
thế cậu mà.
Cái câu kia
mang theo phong phạm của người trí thức, trung niên nam nhân cười đến bí hiểm
nói như vậy.
Hai tháng sau,
bắt đầu mùa đông.
Luồng không
khí lạnh buông xuống ngày thứ nhất, trời âm trầm tựa như bất cứ lúc nào cũng có
thể sụp xuống.
Lá cây tung
bay lất phất xẹt qua cửa tiệm, Vương Minh ngồi ở sau quầy, cảm thấy toàn bộ Hàng
Châu đều trở nên hiu quạnh.
Khi ấy, Vương
Minh đang cân nhắc gọi điện thoại báo cho Chú hai Ngô gia xin cấp cho cái hệ
thống suối, nhưng vừa nhấc máy lên, hắn liền nhìn thấy một thanh niên trẻ tuổi
đứng ở cửa.
Rất nhiều năm
về sau, Vương Minh vẫn nhớ rõ hình ảnh ấy.
Dưới bầu trời
xám xịt xơ xác tiêu điều, một thanh niên tuấn mỹ vận đồ đen, trước mặt hắn liền
bỏ mũ trùm xuống, dùng thanh âm dễ nghe nói: “Nơi này có nhận người phải
không?”
Phía sau hắn,
chin nhạn bay bề phía nam vẽ lên một đường mảnh dài.
Từ đó, ông chủ
mới đến làm ở tiệm đồ cổ tại Tây Linh Ấn Xã có vẻ ngoài rất dễ nhìn, tổng kết
lại một năm này xảy ra chuyện không bình thường chút nào.
0 Bình Luận "Hành Bản Như Ca - Chương 2"