Mọi password trong blogspot của Leaf đều là tên nhóm, 4 chữ, không viết hoa [****]

Hành Bản Như Ca - Chương cuối


Hành Bản Như Ca
行板如歌


Pixiv ID: 16993078
Editor: Twin
Beta: Yuu

“Lần chia ly sau, tôi sẽ ở trên cầu Nại Hà đợi anh.”

===============================

5. Những hồi ức đau thương này lưu tại mảnh đất mùa xuân

*Xuân 春 : Tình yêu, tình dục, một mối tình

Lại là một năm đông đi xuân đến.

Sau khi cơm nước xong, Ngô Tà đẩy chén đũa, nhảy lên sô pha nằm nhàn nhã.
Nữ ca sĩ trong TV hát cái gì đó, giọng ca biếng nhác hoà với gió thổi vi vu làm người ta buồn ngủ.
Lúc Trương Khởi Linh từ nhà bếp đi ra, cảnh tượng nhìn thấy là một con mèo lớn nằm cuộn trên sa lon say ngủ, lông mi dài giống như cánh bướm phe phẩy.
Hắn khiêu khiêu mày.
Ăn cơm no, có lẽ nên ‘vận động’ một chút rồi ngủ tiếp sẽ tốt hơn.
Đợi cho Ngô Tà mơ mơ màng màng tỉnh lại, đã ghé trên người Trương Khởi Linh kêu a a a nửa ngày rồi.  
Cho nên, Ngô Tà chỉ có thể cố bắt lấy tia thần trí cuối cùng của mình, nhanh chóng biểu đạt yêu cầu.
“Ân...... Không được...... A...... làm quá ba lần......”

Liêm sỉ là cái quái gì, từ lúc giao hợp tròn một năm nay đã bị quẳng đi rồi.

Kích tình đi qua, Ngô Tà nằm trong lòng Trương Khởi Linh, oán hận lấy tay chọt chọt cơ ngực rắn chắc của người nọ.

Không công bằng không công bằng, tôi tốt xấu cũng đánh liều ở bên ngoài vài năm, cư nhiên không so bằng tên trạch nam Muộn Du Bình nhiều năm ru rú trong nhà! Cấm Bà này nọ đáng giận nhất chính nhiều sức lực vô cùng! 

“Ngô Tà.” Thanh âm còn vương tình dục có chút trầm thấp, mê hoặc nhân tâm.
“Gì?” Ngô tà tức giận nói.
“Có phải em có bộ quần áo in hình con gà không?”
Hở ?
Hỏi cái này để làm chi?
Tuy rằng rất kỳ quái, Ngô Tà vẫn gật gật đầu: “Hình như là có, bất quá nhiều năm rồi không có mặc nữa.”
“Anh nhớ lần đầu gặp em, bộ đồ em mặc chính là nó.”
?!!
Ngô Tà vòng tay qua đầu Trương Khởi Linh, hung hăng hôn lên.
Không có, một chút cũng không có!
Ngô Tà tỉ mỉ liếm từng góc trong miệng Trương Khởi Lình, thứ mùi cậu phiền chán bấy lâu nay cũng không còn nữa.
Ngô Tà kích động không thôi, hoàn toàn không chú ý tới có một bàn tay không an phận lặng lẽ sờ lên người mình.
Bất kể là Cấm Bà hay Tiểu Ca, chung quy đều không chịu nổi khiêu khích.
“Ngô Tà.”
“...Không cho phép quay lại!”
“Em đã cứu anh.”
“Ha ha, muốn cảm tạ tiểu gia thì lấy thân báo đáp đi!”
“Được.”
“?! Thật sự? Vậy anh nằm yên đừng nhúc nhích!”
......
......
“Chết tiệt...A... Nói... như vậy không tính...Ân a...”
“Ngô Tà, anh yêu em.”
“A? Đừng có...Lúc này... Ách... Phạm quy... A a a!”
......

Ngô Tà cùng Trương Khởi Linh tương ngộ mười năm.
Ngô Tà nói: “Tiểu ca, lần chia ly sau......”
Trương Khởi Linh khẩn trương muốn nói cái gì đó, Ngô Tà cười giả dối, tiếp tục nói: “Lần chia ly sau, tôi sẽ ở trên cầu Nại Hà đợi anh.”

Năm tháng là bài hát kéo dài không ngừng ca.
Bài hát đã trải qua muôn ngàn phồn hoa, phong vân biến hoá.
Khuấy động âm phủ để xướng hoàn, cho đến cuối cùng, chỉ còn lại nhịp phách thong thả.
Chỉ dùng đến thanh âm đơn giản của hai người, vẫn có thể hát đến thương hải tang điền.


-- Toàn Văn Hoàn --
0 Bình Luận "Hành Bản Như Ca - Chương cuối"

 
Copyright © 2014 - All Rights Reserved
Template By. Catatan Info