《 Hành Bản Như Ca 》
行板如歌
Pixiv ID: 18201187
Editor: Twin
Beta: Yuu
Cậu nghĩ rằng mọi sinh mệnh nhất định đều có một kiếp.
Thi hoá là kiếp của Trương Khởi Linh.
Mà Trương Khởi Linh là kiếp của Ngô Tà cậu.
Chạy trời không khỏi nắng, căn bản là bởi vì là không nghĩ đến việc trốn.
==============================
4. Có dũng khí để chôn dấu nước mắt.
Trương Khởi
Linh phát hiện bản thân không nhớ nổi một vài việc, hắn cảm thấy đã lâu rồi
mình không kinh hoảng như vầy.
Thế là hắn tập
thành thói quen viết nhật ký.
Cũng là viết
những chuyện xảy ra trong quá khứ.
Ngày xx tháng xx năm xx, Hàng Châu, mua Hắc Kim Cổ Đao, trên đường gặp được
một người cười ngốc nghếch đến ngây thơ.
......
Ngày xx tháng xx năm xx , Sơn Đông, Miếu Hạt Dưa… Cậu ta nói cậu ta tên là
Ngô Tà… Kỳ thật tôi biết cậu ta gọi tôi là Muộn Du Bình…
......
Ngày xx tháng xx năm xx, Tây Sa… Bộ dáng sợ hãi thực trả con….
......
Ngày xx tháng xx năm xx , núi Côn Luân rất lạnh, tay cậu ta thật ấm áp… Ý
tử ‘tái kiến’, là còn thể gặp mặt lần nữa…
......
......
Ngày xx
tháng xx năm xx…. 'Anh rốt cuộc có biết hay không thứ gọi là thích?'
......
Một quyển nhật ký thật dày, ở trang đầu, hắn thật sự
viết xuống:
Thích cậu,
hy vọng được cùng cậu ở chung một chỗ.
Thương cậu,
hy vọng được cùng cậu vĩnh viễn ở chung một chỗ.
Tôi yêu Ngô
Tà.
Tái bút:
Không cần lại làm Muộn Du Bình.
Mùi hương trên người hắn ngày càng đậm.
Mỗi đứa con gái đến tiệm đều bảo: Nước hoa của
bạn gái anh thật đặc biệt.
Hắn bắt đầu tự học cắt tóc, bởi vì rất thường xuyên đi
tiệm cắt tóc nên khiến cho mọi người đều rất hiếu kỳ.
Đã đến tiệm đồ cổ được năm năm.
Hiện tại mới bắt đầu thi hóa, không thể không nói hắn
thực may mắn .
Hắn vốn nghĩ năm năm trước sẽ phát sinh chuyện này,
cho nên năm đó hắn mới liều lĩnh tiến vào cổ mộ, tuy cuối cùng cũng không thu
hoạch được gì.
Sớm biết có năm năm này......
Hắn lắc đầu, không muốn nghĩ tới nữa.
Khác biệt gì đâu, chỉ tổ hại người.
Đối mặt với việc trì trệ này rồi tới thành quả năm năm
nay, hắn không có bình tĩnh như vậy.
Căn bản là bởi vì mặt hồ không gợn sóng nước trong tâm
hắn vẫn bị sự tưởng niệm gặm nhấm.
Nếu tư tưởng của người có thể dễ dàng khống chế, đại
khái hắn cũng sẽ không bất đắc dĩ thế này.
Thế nhưng, cũng không có nhiều vui sướng đến thế.
Trương Khởi Linh như cũ vẫn không buông tha chờ đợi.
Hắn càng ngày càng nhìn thời điểm đóng cửa tiệm, hy
vọng sẽ có người quen thuộc xuất hiện.
Cho dù là tiểu thuyết, kỳ tích cũng không xảy ra dễ
dàng.
Rốt cục, Trương Khởi Linh đối với “Ngô Tà” chân chính,
rốt cuộc cũng không nhớ nổi mặt cậu.
Hắn chỉ nhớ rõ một bóng dáng ở sâu trong làn mưa bụi
chậm rãi biến mất.
Hình bóng đấy một mực không quay đầu lại.
Hắn biết, sinh mệnh quý giá gì đó đã mất đi rồi.
Vào một ngày trăng rằm tròn tựa bánh xe, hắn bỗng lệ
rơi đầy mặt.
Sương hoa trắng bạc kia giống địa phương tuyết phủ
trắng xoá nào đó.
Trở lại quê nhà xa cách đã lâu, Ngô Tà cũng không kích
động nhiều lắm.
Tình hình kinh tế cậu đã xong đâu vào đấy, về
nhà nhìn cha mẹ, ở lại vài ngày, tổ chức đoàn thể qua loa thăm viếng thân bằng hảo
hữu.
Cuối cùng, cậu gọi điện cho Vương Minh.
Im lặng nghe xong màn diễn thuyết đầu dây bên kia, cậu
buông điện thoại, hướng cha mẹ mỉm cười nói: Ba, mẹ, con đi đây.
Đánh hơi được tin tức này, Bàn Tử ngồi trên sô pha ở
Ngô gia, uống trà lài do mẹ Ngô pha, rung đùi đắc ý nói: Nhi đại bất trung lưu*.
*Nhi
đại bất trung lưu: Con gái đến tuổi trưởng thành phải gả
đi, không thích hợp ở nhà, cũng không được giữ.
Đi vào căn phòng đó, Ngô Tà đã chuẩn bị vật
lộn cùng Cấm Bà.
Kể từ năm Ngô tiểu tam gia bỏ đi, căn
phòng này tựa hồ vẫn còn được dùng.
Bên trong cánh cửa, thanh niên tản ra mùi huân hương
mê mang nhìn cậu thật lâu
“Cậu đã trở lại.” Cuối cùng, hắn nói như vậy đấy.
Ngô tà sửng sốt, bắt lấy tay hắn hỏi: “Anh biết tôi là
ai sao?”
Thanh niên sắc mặt tái nhợt khẽ nhăn mi lại, cũng
chẳng hiểu vì sao mình lại nói ra câu đó.
“Cậu là Ngô Tà.” Một lát sau, hắn khẳng định.
“Là tôi cho rằng anh mất
trí nhớ đi?” Ngô Tà vô lực hỏi.
Cho nên mới nói, đừng tưởng rằng mất trí nhớ dễ ăn
hiếp.
Phản công cái gì, kiếp sau nữa cũng không có khả năng.
Lúc còn ở bên ngoài, Ngô Tà đã gặp qua Hắc Nhãn Kính.
Người kia cười hì hì hỏi cậu: Nếu cuối cùng cậu vẫn
không tìm thấy cách giải thi hóa vậy thì làm sao đây?
Làm sao đây?
Ngô Tà ngây dại.
Cậu hình như… chưa từng nghĩ tới vấn đề này.
Tối hôm đó, cậu ngồi một mình trên nóc nhà khách, nhìn
ánh trăng cả đêm.
Đến cuối cùng cậu vẫn không nghĩ ra giải đáp cho vấn
đề kia.
May mắn thay, cậu tìm được biện pháp rồi.
Nắm lấy thứ gọi là ‘thuốc giải’ kia trở lại trên mặt
đất, cậu kìm nén không được mà khóc mãnh liệt.
Cậu nghĩ rằng mọi sinh mệnh nhất định đều có một kiếp.
Thi hoá là kiếp của Trương Khởi Linh.
Mà Trương Khởi Linh là kiếp của Ngô Tà cậu.
Chạy trời không khỏi nắng, căn bản là bởi vì là không
nghĩ đến việc trốn.
0 Bình Luận "Hành Bản Như Ca - Chương 4"