1. Người từ trước tới nay là mặc sắc ở nơi sâu bị giấu đi
Trong mấy phim
truyền hình và điện ảnh cẩu huyết đều có đoạn cẩu huyết giống nhau. Vào ngày
chia ly luôn đổ mưa nhỏ lạnh lẽo, tựa như thay thế cho người không khóc, phát
tiết tất cả chua xót cùng đau khổ tận đấy lòng.
“Ngô Tà, cậu
trở về.”
Không có ý gì
mới, mỗi lần đều là những lời này.
Ngô Tà ở trong
lòng phun tào chút chút, sau đó hấp háy mi, bắt chước lưu manh cười, thờ ơ nói:
“Anh nói cái gì? Tiếng gió lớn quá, không nghe được.”
“Ngô Tà.” Người
trước mắt vẫn không hoảng sợ mà nhìn cậu, thanh âm trong trẻo lạnh lùng một
chút cũng không phải là do mưa.
Ngô Tà rất
muốn hít một ngụm thuốc lá, sau đó hung tợn tóm cổ áo hắn, hoa lệ bắn ra một
tràng mắng chửi, giống như chú Ba thường xuyên đối cậu như thế.
Về vấn đề “Làm
thế nào để Muộn Du Bình mở miệng” cần phải giải quyết này, Ngô Tà đã nghiên cứu
thật lâu, không may, cậu hoàn toàn không có biện pháp nào.
Nhìn nhau một
lúc lâu, Ngô Tà trước sau như một đều bại trận.
Bất quá lúc
vào này, đây là lần đầu cậu thực hiện mục tiêu “Thua người không thua trận”
này.
Nâng mắt lên
nhìn thẳng Muộn Du Bình, tâm Ngô Tà trước nay chưa từng bình tĩnh được, cậu cảm
giác được khoé môi hơi hơi nhếch, độ cong không lớn cũng không nhỏ, vừa vặn có
thể xưng là “Vân đạm phong khinh”.
“Trương Khởi
Linh.” Ngô Tà nghe thấy mình bình thản mở miệng: “Hai người chúng ta cùng đi
đến nơi này, anh dựa vào cái gì bắt tôi trở về?”
“Ngô Tà,
chuyện này không phải thứ cậu có thể ứng phó.” Con ngươi đen thăm thẳm yên lặng
nhìn cậu: “Tôi không hy vọng cậu gặp chuyện.”
Thực ra Muộn
Du Bình thay đổi rất nhiều không phải sao? Ít nhắt cuối cùng hắn cũng học nói
được một câu dài. Ngôi Tà đối với thành quả huấn luyện của mình rất vui mừng.
...... Tôi
không hy vọng cậu gặp chuyện.
Thật sự là một
câu rất ngọt.
Chỉ là, vì cái
gì mình một chút cũng không cảm động? Ngô Tà nghĩ nghĩ, mình rốt cục đối Muộn
Du Bình này sinh ra năng lực miễn dịch, sẽ không bao giờ bởi vì hắn ngẫu nhiên
quan tâm mà hân hoan vui mừng nữa?
Thật đáng
mừng, Ngô Tà, mày cuối cùng là tốt nghiệp .
“Rõ ràng là
chuyện hai người, nhưng cho tới bây giờ đều là anh tự mình quyết định.” Ngô Tà
cười cười lắc đầu: “Trương Khởi Linh, anh dựa vào cái cho rằng tôi sẽ đồng ý
với quyết định của anh?”
“Ngô Tà,
tôi......”
“Chỉ bằng việc
tôi thích anh?”
Trong mắt Muộn
Du Bình chợt sáng ngời, hai tròng mắt tối đen giống như có một ngôi sao phát ra
tia lửa nhập vào, trong nháy mắt bốc lên nhiệt độ rực rỡ.
Mưa rất lạnh.
Ánh mắt nóng
như thế xuyên thấm qua màn đêm chạm đến tâm Ngô Tà cũng không có chút độ ấm
nào.
Hoá ra nhiệt
tâm cuối cùng cũng có một ngày nguội lạnh.
Chỉ qua hơn
bốn năm, còn chưa tới bảy năm.
Lúc trước dỗi
không chịu nói ra, hôm nay lại không kinh không động nói lưu loát.
Muộn Du Bình
thay đổi.
Mà Ngô Tà,
không phải cũng thay đổi sao?
….. Bỗng dưng cố nhân đổi lòng, lại nói là tình
người luôn dễ đổi thay.*
“Tôi nói này
Trương Khởi Linh, anh rốt cuộc có biết hay không thứ gọi là thích?”
Mưa, còn rơi.
Không khí trở
nên có chút vi diệu.
Ngô Tà nghiêng
đầu nhìn dải mưa bụi dày đặc rơi trên lá chuối tây, phiến lá rộng như có như
không theo tiết tấu mà nhẹ nhàng rung động.
...... Năm
tháng dễ đem người vứt đi, đỏ hồng anh đào, xanh biết lá chuối.
Trong lòng đột
nhiên nhảy ra một câu, Ngô Tà không khỏi cười thầm, thật đúng là hợp với tình
hình.
“Ngô Tà.” Trầm
mặc thật lâu, Muộn Du Bình rốt cục mở miệng: “Cậu về trước đi.”
Tiếng than nhẹ như có như không, Ngô
Tà quay mặt lại, mỉm cười: “Tốt.”
Nói xong, Ngô
Tà không chút lưu luyến xoay người bước đi.
Cũng không lời
hẹn gặp lại.
Trương Khởi
Linh đứng yên một chỗ, nhìn bóng dáng Ngô Tà rời đi, bỗng nhiên nhớ tới dĩ vãng
khi mà hắn rời nhà, Ngô Tà đứng ở cửa, nhìn hắn đi xa.
Mưa đột nhiên
rơi mạnh.
Cảnh vật chung
quanh dần mông lung, như một bức thuỷ mặc phác hoạ sơn thuỷ.
Thân ảnh Ngô
Tà là một mảng yên sắc hoà hợp ở trung tâm, càng lúc càng mờ dần.
Giống như bộ
điện ảnh cũ kỹ mơ hồ cắt hình, từ từ nhạt nhòa.
Từ đầu đến
cuối, Ngô Tà đều không quay đầu lại, mà hắn cũng không có động tác nào.
Toàn bộ thiên
địa trầm mặc thành một quyển hoạ tĩnh vật, với một loại giống như cúng bái
thành kính, chứng kiến lần cáo biệt này.
* Bỗng dưng cố nhân đổi lòng, lại nói là
tình người luôn dễ đổi thay: “Đẳng nhàn biến khước cố nhân tâm, khước đạo cố nhân tâm dịch biến” là một
câu trong Mộc Lan Từ - Nghĩ Cổ Quyết Tuyệt Từ Giản Hữu.
Triều đại: nhà Thanh
Tác giả: Nạp Lan Tín Đức
Nhân sinh nhược chích như sơ kiến, hà
sự thu phong bi họa phiến.
Đẳng
nhàn biến khước cố nhân tâm, khước đạo cố nhân tâm dịch biến.
Ly
sơn ngữ bãi thanh tiêu bán, lệ vũ lâm linh chung bất oán.
Hà như bạc hạnh cẩm y lang, bỉ dực
liên chi đương nhật nguyện.
Dịch nghĩa:
Nhân sinh nếu chỉ như lần đầu gặp gỡ,
thì sao có chuyện gió thu làm chiếc quạt đau lòng;
Bỗng dưng cố nhân đổi lòng, lại nói là
tình người luôn dễ đổi thay;
Ly Sơn dứt lời đêm trôi quá nửa, mưa
đêm chuông vẳng chết chẳng oán hận
Đường Minh có bạc tình đến đâu, thì ngày đó vẫn còn thề làm chim liền cánh,
cây liền cành.
(Mượn phần dịch nghĩa từ
http://lucbich.tumblr.com/post/45399994567/nhan-sinh-neu-chi-nhu-lan-au-gap-go#_ftn1)
0 Bình Luận "Hành Bản Như Ca - Chương 1 "