Mọi password trong blogspot của Leaf đều là tên nhóm, 4 chữ, không viết hoa [****]

[ Âm Dương Sư ] Tình tự thương quỷ [ Hạ - 6 ]

Tên gốc: 情字伤鬼
Dịch nghĩa: Chữ tình làm tổn thương ma quỷ.
Thể loại: Nữ thể + Hiểu lầm + Mất trí nhớ + Ngược + He
Tác giả: 轻 chu 小九尾一夜酒茨浪
@weibo: u/3050949913
Xin raw từ: Wattpad@Enkika
Translator: QT
Editor: Twin
Mục lục chính


"Càng si tình, tổn thương lại càng đau.
Tỳ Mộc như thế, Quỷ Vương cũng như thế.
Tửu Thôn dường như thấy cảnh tượng gì đấy rất tốt đẹp, khuôn mặt hiện ra nụ cười nhàn nhạt.

Huyễn tượng khi sắp chết."

Tỳ Mộc đang ngồi trên hành lang trò chuyện đột nhiên cảm thấy ngực như bị đổ chì, nặng nề đến mức khiến cậu hít thơ không thông.
Xảy ra chuyện gì vậy?
Tỳ Mộc siết chặt lồng ngực, kịch liệt thở hổn hển.
Cảm thấy, hô hấp không được.

Bên cạnh Tửu Thôn, ba thức thần kinh ngạc nhìn hắn.
Bọn họ vô lực cứu vãn sinh mệnh Tửu Thôn.
Tốc độ khép vết thương căn bản không cách nào vượt qua tốc độ sinh mệnh xói mòn.
Huống chi, quỷ hồ lô của Tửu Thôn đã bể nát.
Mỗi yêu quái đều có bổn nguyên*, có khi ở trên người, như sừng đỏ của Tỳ Mộc, có khi là vật phẩm tuỳ thân, như bồ công anh của Huỳnh Thảo.
*Bổn nguyên: nguồn gốc; căn nguyên; khởi điểm (nguồn gốc phát sinh sự vật)

Bổn nguyên là nguồn gốc lực lượng yêu quái, một khi vỡ nát, yêu quái sẽ biến mất, vô lực hồi thiên*.
*Vô lực hồi thiên: Không có sức xoay chuyển trời đất (ví với sức mạnh to lớn)

"Làm sao bây giờ?" Ánh mắt Hồ Điệp Tinh ướt át nhìn Huệ Bỉ Thọ và Huỳnh Thảo.
Đây là lần thứ hai nàng thúc thủ vô sách với người bị thương.
Lần đầu tiên là Tỳ Mộc.
Mà lần này là Tửu Thôn.
Hồ Điệp Tinh đã tha thứ cho Tửu Thôn rồi.
Khi nàng và Huệ Bỉ Thọ cùng Huỳnh Thảo đuổi đến đây, Tửu Thôn hướng các nàng rống to: "Lui ra cho bổn đại gia." Đồng thời dẫn Bát Kỳ Đại Xà đến chỗ khác.
Hắn không cho các nàng nhúng tay, bởi vì hắn không muốn khiến Tỳ Mộc vì bằng hữu bị thương mà thống khổ.
Dù sao công kích của Bát Kỳ Đại Xà, không phải thứ mà một thức thần trị liệu nho nhỏ có thể thừa nhận.
Huỳnh Thảo siết chặt bồ công anh trong tay, liều mạng phát thuật trị liệu cho Tửu Thôn: "Đại bại hoại, ai cho phép ngươi chết! Mau tỉnh dậy! Nếu không tỉnh dậy ta sẽ cướp Tỳ Mộc của ngươi, mỗi ngày đến mộ phần ngươi tú ân tú tái! Đứng dậy cho ta!"
Vòng sáng xanh biếc không ngừng lóe lên, vết thương trên người Tửu Thôn không sao khép lại được.
Nhìn đồng tử Tửu Thôn đã tan rã, Huệ Bỉ Thọ lắc đầu than thở: "Tửu Thôn Đồng Tử mặc dù từng làm một số chuyện sai lầm, nhưng là yêu quái nhập tình, không người nào không bị tình hành hạ thương tích khắp người."
Càng si tình, tổn thương lại càng đau.
Tỳ Mộc như thế, Quỷ Vương cũng như thế.
Tửu Thôn dường như thấy cảnh tượng gì đấy rất tốt đẹp, khuôn mặt hiện ra nụ cười nhàn nhạt.
Huyễn tượng khi sắp chết.
Huệ Bỉ Thọ cau mày, như vậy xem ra, Tửu Thôn Đồng Tử sợ là số mệnh đã hết, nhưng mà, Yaobikuni đại nhân tại sao phải phái bọn ta tới hiệp trợ?
Cặp mắt nửa khép cuối cùng chậm rãi đóng lại.
Nhưng đúng vào lúc này, túi gấm được Tửu Thôn nắm thật chặt phát ra tiếng vỡ vụn nhỏ nhẹ.
Tại Kinh Đô, Tỳ Mộc đột nhiên ngã xuống, ly rượu đổ bên cạnh.

Nghe thấy tiếng vang, Huệ Bỉ Thọ híp mắt, chăm chú nhìn tay Tửu Thôn.
Âm thanh rạn nứt lại vang lên.
Hồng quang từ trong tay Tửu Thôn phát ra, một cỗ yêu khí mà thức thần không sao tưởng tượng được trút xuống, mang theo sinh mệnh cực dồi dào.

Khí tức khuếch tán nhanh chóng lan tới Kinh Đô, đầu Tỳ Mộc như bị một cây cây kim độc sắc bén ghim vào, đau đớn vạn phần, không cách nào kiềm nén tiếng hô thống khổ, yêu khí trong cơ thể phá vỡ trói buộc, hóa thành cuồng phong mãnh liệt cuốn quanh toàn bộ đình viện.
Tất cả thức thần cũng quay đầu nhìn về nơi Tỳ Mộc.

Huệ Bỉ Thọ ba thức thần kinh ngạc nhìn một con hồ điệp màu đỏ từ trong kẽ tay Tửu Thôn chui ra, nhẹ nhàng run rẩy, sau đó xoè đôi cánh hoa văn đỏ trắng, phát ra hồng quang nhàn nhạt.
Hồ Điệp Tinh che miệng kêu lên: "Hồ... Hồ Điệp?"
Con bướm kia khẽ run hai cánh, lảo đảo bay lên, vòng quang mấy vòng, liền vững vàng dừng tại nơi tim Tửu Thôn.
Hồng quang trên người dày hơn vừa nãy, hai cánh run run, ánh sáng trắng vỡ vụn nhẹ nhàng tán ra.
Ba thức thần nhạy bén cảm giác được, trong không khí có làn sóng chập chờn rất nhỏ, phảng phất có một luồng gì đó bay vào trong cơ thể Tửu Thôn.
Mãnh vỡ hồ lô bên cạnh hắn hoá thành bụi mà tiêu tán, một tiểu quang cầu ở trên đầu Hồ Điệp ngưng tụ ra, nhìn kỹ một chút, có thể mơ hồ thấy hình dáng tiểu hồ lô bên trong.
Huỳnh Thảo kéo tay áo Huệ Bỉ Thọ, sững sờ hỏi: "Huệ Bỉ Thọ gia gia, con bướm kia, có phải nó trị liệu cho Tửu Thôn không?"
Mặt Huệ Bỉ Thọ trở nên nghiêm túc, hắn nhảy xuống Kim Ngư, chạy đến chỗ Tửu Thôn thăm dò mạch đập của hắn.
Không có đập.
Huệ Bỉ Thọ tiếp tục dò.
Huỳnh Thảo cùng Hồ Điệp Tinh khẩn trương nhìn Huệ Bỉ Thọ.

Rất lâu sau.

"Thình thịch"
Huệ Bỉ Thọ trợn to mắt: "Huỳnh Thảo, Hồ Điệp, mau trị liệu!"
"Vâng!" Huỳnh Thảo cùng Hồ Điệp Tinh kích động trả lời.
Huệ Bỉ Thọ niệm chú trước: "Vì mọi người mà mang đến may mắn!"
Một cây cờ cá chép dựng cạnh Tửu Thôn, xua tan không khí bẩn thỉu.
"Thần ơi, xin ngài ban ơn chữa khỏi."
"Vũ điệu trị liệu."
Vòng sáng lục sắc và tử sắc đan cùng một chỗ, bao bọc lấy thân thể Tửu Thôn.
Vết thương dữ tợn cuối cùng cũng bắt đầu khép lại.

Trong nhà Seimei.

Người nằm trên giường chau mày, ngọ ngoạy một hồi, rốt cuộc mở hai mắt.
Tầm mắt mông lung từ từ rõ ràng.
Nơi này là...
Đầu óc quay cuồng khiến hắn mất một lúc lâu mới hồi thần lại.
Hắn nhìn nóc giường, cười khổ, cư nhiên không chết.
Mới vừa muốn đứng dậy, lại phát hiện toàn thân đau nhức vô lực, nhất là lồng ngực cùng sau lưng.
Tửu Thôn khẽ nguyền rủa một tiếng, chật vật ngồi dậy, yêu khí bốn phía nói cho Tửu Thôn biết rằng bản thân vẫn đang ở trong nhà Abe no Seime.
Hắn không thể ở chỗ này, hắn phải rời đi.
Tỳ Mộc sẽ không hy vọng thấy mình ở chỗ này.
Hắn cố nén đau nhức trên người mà xuống giường, nhấc hồ lô trên bàn, mặc dù không biết tại sao quỷ hồ lô sẽ nhỏ như vậy, nhưng hắn không có thời gian suy nghĩ, hắn muốn trước khi Tỳ Mộc thấy hắn phải rời đi.
Đỡ vách tường chung quanh, từng bước từng bước đi ra ngoài.
Khi hắn đi tới chỗ rẽ, nghe thấy tiếng nói chuyện của mấy thức thần.
Huỳnh Thảo ngồi dưới tàng cây phờ phạc mà níu cọng Bồ Công Anh: "Không biết Tỳ Mộc lúc nào mới có thể tỉnh lại."
Khiêu Khiêu Muội Muội nằm trên đuôi Yêu Hồ: "Ca Ca, lúc nào ta có thể sờ tóc Tỳ Mộc?"
Khiêu Khiêu Ca Ca gãi gãi đầu, có chút khổ não mà trả lời: "Thật xin lỗi, ta cũng không biết, nhưng giờ Tỳ Mộc đang ngủ, chúng ta không thể không thể quấy nhiễu cậu ta."
"Nhưng mà đã ngủ hai ngày rồi, hay có khi nào cậu ấy vĩnh viễn không tỉnh luôn không?"
Đồng Nam lấy cánh che miệng Đồng Nữ: "Muội muội, không thể nguyền rủa Tỳ Mộc đại nhân như vậy."
Đồng Nữ phản ứng lại, vội vàng kéo cánh Đồng Nam ra: "Xí xí xí, Tỳ Mộc nhất định sẽ khoẻ mạnh sống lâu trăm tuổi!"
"Muội muội ngươi sai rồi, không phải trăm tuổi, thọ mệnh yêu quái lâu hơn nhân loại."
"Xin lỗi..."
"Yaobikuni đại nhân nói, chẳng qua Tỳ Mộc bị kí ức kích thích, nghỉ ngơi mấy ngày là được rồi, các ngươi đừng nghĩ nhiều." Khiêu Khiêu Đệ Đệ lắc đầu nói.
Nghe Đồng Nữ nói tới Tỳ Mộc có thể vĩnh viễn không tỉnh lại được, đầu não Tửu Thôn trống rỗng, không nghe vào tai bất kì lời nói nào khác.
Tỳ Mộc xảy ra chuyện.
Tỳ Mộc có thể vĩnh viễn không tỉnh lại.
Hắn chống vách tường, chật vật chạy tới căn phòng Tỳ Mộc, ngay cả hồ lô trong tay đụng vách tường cũng không biết.
Tỳ Mộc, Tỳ Mộc.
Tửu Thôn đẩy cửa phòng Tỳ Mộc, vọt tới mép giường, thấy Tỳ Mộc lẳng lặng nằm trên giường, không nhúc nhích.
"Tỳ Mộc..."
Hắn nắm chặt tay trái Tỳ Mộc: "Tỳ Mộc, ngươi tỉnh, mau tỉnh lại, Tỳ Mộc."
"Kẻ ngươi ghét nhất xuất hiện trước mặt ngươi rồi, mau tỉnh lại đánh ta, Tỳ Mộc mau tỉnh lại."
"Mau tỉnh lại!"
Seimei bị tiếng hồ lô của Tửu Thôn kinh động, nhận ra yêu khí Tửu Thôn dẫn đến phòng Tỳ Mộc, vội vàng cùng Hiro đi tới.
Tửu Thôn nghe được tiếng bước chân sau lưng, chợt quay đầu lại, trừng trừng muốn rách cả mí mắt: "Abe no Seime, không phải ta để ngươi chiếu cố tốt Tỳ Mộc ư! Tại sao cậu ấy lại như vầy!!"
Hiro nhăn mày, lách mình ngăn cản sát ý Tửu Thôn tản mát ra: "Tửu Thôn Đồng Tử, Tỳ Mộc Đồng Tử không xảy ra chuyện gì, cần chi phải chỉ trích Seimei như vậy."
"Không xảy ra chuyện gì thì tại sao cậu ấy nắm chỗ này!!"
Seimei than thở, phát giác kể từ khi Tỳ Mộc tới nhà hắn, chuyện phiền toái đặc biệt nhiều: "Tửu Thôn Đồng Tử, Tỳ Mộc là không cách nào chịu đựng được khối kí ức khổng lồ đột nhiên khôi phục, nghỉ ngơi một hồi cậu ta sẽ tỉnh lại."
"Cái gì?"
Tửu Thôn ngừng lại, bạo nộ trên mặt dần dần biến mất.
Tửu Thôn chăm chú nhìn Seimei, có chút khó tin: "Ngươi nói, cậu ấy sẽ khôi phục trí nhớ?"
"Đúng thế."
"Tại sao Tỳ Mộc lại đột nhiên khôi phục trí nhớ?"
"Việc này sợ rằng có liên quan đến hồ điệp trên vai ngươi."
"Hồ điệp?"
Tửu Thôn nghiêng đầu, phát hiện trên vai mình chẳng biết lúc nào đậu một con hồ điệp hoa văn đỏ trắng, mà bản thân lại không hề phát giác: "Đây là cái gì? Tại sao trên người nó có yêu khí của Tỳ Mộc và bổn đại gia?"
Lúc này, Yaobikuni cũng đến, thấy Tửu Thôn về, làm bộ kinh ngạc: "Ôi chao, không nghĩ tới Tửu Thôn Đồng Tử tiên sinh tỉnh lại trước Tỳ Mộc Đồng Tử tiên sinh."
"Đây rốt cuộc xảy ra chuyện gì?" Đối với Yaobikuni Tửu Thôn hoàn toàn không có bất kỳ hảo cảm, hắn luôn cảm thấy nữ nhân này biết tất cả mọi chuyện, nhưng thích đùa bỡn xoay xoay bọn họ.
"Đừng nóng vội, Tửu Thôn Đồng Tử tiên sinh, thực ra những việc may mắn này đều do con hồ điệp trên vai ngài, nó cứu sống ngài, cũng tìm về kí ức Tỳ Mộc Đồng Tử."
"Thật ra cổ, là độc cũng là thuốc, hết thảy phải xem thứ cho nó ăn là cái gì.
Trên vai ngài là điệp dược khi độc tình chín muồi dưỡng dục ra, kỳ thực, nếu độc tình chỉ ăn linh hồn cùng huyết nhục một người, nuôi ra chính là độc cổ, nhưng nếu ăn hai linh hồn cùng huyết nhục hai người yêu nhau, vậy nó lớn lên sẽ thành dược cổ."
"Lấy tình của hai người đến chết không đổi thay làm dẫn, nguyện vì người yêu bỏ đi linh hồn, huyết nhục xúc tiến cổ trùng phá kén thành điệp, là có thể khiến con ấu cổ trưởng thành theo hướng dược cổ."
"Con ấu cổ này từ lúc đầu vốn không chết, lúc ấy nó đang ăn uống đầy chủ chất dinh dưỡng của Tỳ Mộc, chưa kịp đổi thành độc cổ thì bị một chén canh Mạnh Bà đánh về nguyên hình, kết kén ngủ say, mà nay, ngài vào thời khắc cuối cùng nhận rõ tình của mình, nguyện ý vì Tỳ Mộc Đồng Tử tiên sinh mà chết, hơn nữa thảo phạt Bát Kỳ Đại Xà một thân đầy máu, nó hấp thụ đầy đủ chất dinh dưỡng trên người ngài, cuối cùng phá kén thành điệp."
"Đây hết thảy là vận may của ngài, vận mệnh rốt cuộc tha thứ sai lầm của ngài, một lần nữa ban cho ngài cơ hội. Như đã nói qua, Tửu Thôn Đồng Tử tiên sinh thật may mắn, điệp dược này so với bất kì trị liệu thức thần nào càng là sinh vật mạnh mẽ, mà nó dựa vào các ngươi dưỡng dục mà xuất hiện, nhận các ngươi làm chủ, chỉ vì các ngươi mà chữa trị, người ngoài căn bản không thể chạm vào, có phải ta nên chúc mừng lực lượng Tửu Thôn Đồng Tử tiên sinh nâng cao một bậc không?"
Tửu Thôn cứng họng, không biết phải trả lời như thế nào, cảm thấy phiền lòng, chỉ có thể nghiêng đầu không nhìn bọn họ nữa: "Các ngươi ra ngoài đi, Tỳ Mộc do bổn đại gia chiếu cố."
Hiro cũng sớm đã muốn rời đi, vừa nghe câu này liền không nói hai lời lôi kéo Seimei, Yaobikuni cũng không dừng bao lâu, cùng rời đi.
Trong căn phòng chỉ còn Tửu Thôn cùng Tỳ Mộc nằm ở trên giường.
Tửu Thôn nhìn gò má Tỳ Mộc an tĩnh ngủ say, tâm lý có chút phức tạp.
Hắn không biết sau khi Tỳ Mộc tỉnh lại có tha thứ cho hắn không, có tiếp tục cùng nhân loại kia sống chung một chỗ không, có đi theo Quỷ Vương lần nữa không.
Hắn cái gì cũng không biết, cũng không dám nghĩ tới.
Tửu Thôn chỉ có thể ở thủ bên người Tỳ Mộc, chiếu cố cậu.
Về sau bất kể Tỳ Mộc là đi theo, hay là buông tay, Tửu Thôn cũng không oán không hối.
1 Bình Luận "[ Âm Dương Sư ] Tình tự thương quỷ [ Hạ - 6 ]"

Cảm thấy chị nữ tu thật nguy hiểm =))

 
Copyright © 2014 - All Rights Reserved
Template By. Catatan Info