Mọi password trong blogspot của Leaf đều là tên nhóm, 4 chữ, không viết hoa [****]

[ Âm Dương Sư ] Tình tự thương quỷ [ Hạ - 7 ]

Tên gốc: 情字伤鬼
Dịch nghĩa: Chữ tình làm tổn thương ma quỷ.
Thể loại: Nữ thể + Hiểu lầm + Mất trí nhớ + Ngược + He
Tác giả: 轻 chu 小九尾一夜酒茨浪
@weibo: u/3050949913
Xin raw từ: Wattpad@Enkika
Translator: QT
Editor: Twin
"Cùng nắm tay du sơn ngoạn thuỷ, uống rượu ngắm hoa, kịch chiến sa trường, cùng cậu vượt qua cả đời dài dằng dặc đến đáng sợ kia."

Cậu gặp ác mộng.
Cậu nằm mơ thấy bạn thân tại trong rừng đào lớn tiếng khóc.
Cậu nằm mơ thấy mình chán ghét mà nhìn bạn thân, từ miệng phun ra những lời lạnh lùng làm tổn thương bạn thân.
"Ngô hữu..."
Cậu nằm mơ thấy bạn thân mỗi ngày đuổi theo mình, lúc chiến đấu một mình xông lên trước, sau đó thương tích khắp người mà trở lại.
Cậu nằm mơ thấy bạn thân ngồi ở nơi cậu từng ngồi qua, vẻ mặt ôn nhu nhìn cậu cùng các thức thần nô đùa ẩu đả.
Cậu nằm thấy bạn thân nhìn cậu cùng Watanabe chuyện trò vui vẻ, khắp khuôn mặt là tịch mịch là ghen tỵ nhưng lại không làm gì được.
"Ngô hữu..."
Cậu nằm mơ thấy lúc cậu ngủ, bạn thân thủ ở ngoài cửa, sờ viên huyết ngọc lắng nghe tiếng hít thở của cậu mà thiếp đi.
Cậu nằm mơ thấy cậu làm tổn thương bạn thân, sau đó khiến bạn thân rời xa mình.
"Ngô hữu, đừng đi..."
Cuối cùng.
Cậu nằm mơ thấy bạn thân vết thương chằng chịt nằm trong vũng máu, ở nơi âm lãnh ẩm ướt, lẳng lặng chết đi.
"Ngô hữu, ngô hữu!"
"Tỳ Mộc, Tỳ Mộc, tỉnh."
"Ngô hữu!!"
Đôi mắt kim sắc bừng mở.
Ấn vào mí mắt là mái tóc đỏ rực trong cơn ác mộng của cậu.
Tửu Thôn vốn đang cúi ở mép giường Tỳ Mộc nghỉ ngơi, ngủ giấc khá nông nên khi hắn nghe Tỳ Mộc nói mớ liền tỉnh lại.
Thấy thân thể Tỳ Mộc phát run, vẻ mặt bất an, hắn vội vàng đứng lên đánh thức Tỳ Mộc.
Tỳ Mộc bị đánh thức, kinh ngạc nhìn Tửu Thôn.
Hồi lâu, Tỳ Mộc vội ngồi dậy, nhìn ngực Tửu Thôn, phát hiện trên người Tửu Thôn có một đạo vết thương thật dài thật dữ tợn, kéo dài từ ngực đến bụng.
Cùng vết thương trong mộng hoàn toàn giống in.
"Ngô hữu... Ngô hữu tại sao ngươi bị thương!? Chẳng lẽ đây không phải là mộng, đây là sự thực! Ngô hữu bị thương thật! Mà ta không đến giúp ngô hữu, ta..."
Tửu Thôn ôm cậu vào lòng: "Không sao, Tỳ Mộc, đều đã qua rồi, tất cả đều đã qua rồi."
Tỳ Mộc run rẩy, trong miệng không ngừng nói: "Ta đả thương ngô hữu, ngô hữu sắp chết, vết thương trên người thật lớn, không ngừng chảy máu, không ngừng chảy, không ngừng chảy, không ngừng..."
Cậu nhớ tới vết thương thật dài kia của Tửu Thôn, cậu liền sợ hãi, thân thể không ngừng phát run.
"Ta không chết, Tỳ Mộc ngươi nhìn ta, nhìn ta." Tửu Thôn nâng Tỳ Mộc từ trong lòng lên, giữ mặt cậu, nhìn chằm chằm cặp mắt kim sắc, nghiêm túc nói: "Ta không chết, tất cả đều đã qua, đã không sao rồi, ai cũng không chết, ta cũng không chết."
"Ngô... Ngô hữu không... Ngô hữu không chết..." Tỳ Mộc nhìn vào mắt Tửu Thôn, không nhịn được nắm cổ tay Tửu Thôn, thực sự cảm nhận được ấm áp cùng nhiệt độ Tửu Thôn, tâm tình rốt cuộc bình tĩnh lại.
"Không đúng, ta làm ngô hữu tổn thương, ta không xứng đi theo ngô hữu nữa..." Nói xong, Tỳ Mộc bắt đầu giãy giụa muốn trốn, bắt đầu đưa tay muốn ngăn hai tay Tửu Thôn.
Tửu Thôn cường ngạnh cố định Tỳ Mộc muốn tránh mặt, gầm nhẹ: "Nghe này Tỳ Mộc, không có bất kì ai so với ngươi có đủ tư cách đứng bên cạnh ta! Ngươi bây giờ đã chọn ta, vậy ta liền vĩnh viễn sẽ không buông tay!"
Tỳ Mộc kêu lên: "Ngô hữu." Trong nháy mắt đó, Tửu Thôn đã biết, cuối cùng Tỳ Mộc vẫn lựa chọn hắn.
Đôi tay bưng hai gò má Tỳ Mộc đến bây giờ còn khẽ run, không có gì so với bây giờ càng khiến hắn mừng rỡ như điên.
Hắn rốt cuộc có thể ở lại.
Tỳ Mộc sẽ không bao giờ đuổi hắn, hắn vĩnh viễn có thể phụng bồi Tỳ Mộc, giống như trước vậy, cùng nắm tay du sơn ngoạn thuỷ, uống rượu ngắm hoa, kịch chiến sa trường, cùng cậu vượt qua cả đời dài dằng dặc đến đáng sợ kia.
Tỳ Mộc cũng ngây ngẩn cả người, không thể tin vào tai của mình, cậu sửng sốt nhìn Tửu Thôn, phảng phất muốn từ đấy nhìn ra sơ hở gì.
Hồi lâu.
Tỳ Mộc kéo hai tay Tửu Thôn xuống, nặn ra một nụ cười cứng ngắc, vừa lắc đầu vừa lầm bầm lầu bầu nói: "Ta biết rồi, ngươi là ngô hữu trong mộng, ngô hữu ở hiện thực căn bản sẽ không nói với ta những lời như vậy."
Tửu Thôn vừa nghe Tỳ Mộc nói đến Tửu Thôn trong mộng, sắc mặt liền trở nên rất khó coi, hắn mới vừa muốn mở miệng, lại bị tiếng gõ cửa ở ngoài cắt đứt.
Tửu Thôn không thể làm gì khác hơn là cố nén phiền não trong lòng: "Tiến vào."
Cửa phòng bị kéo ra, mấy tiểu người giấy đỡ một chậu nước, bước chân ngắn cũn chạy vào.
Tửu Thôn đứng dậy tiến lên nhận lấy chậu nước kia, lúc xoay người nói với mấy tiểu người giấy nọ: "Nói cho bọn Abe, Tỳ Mộc tỉnh."
Tiểu người giấy đứng nguyên tại chỗ nhảy nhảy mấy cái, như tổ ong mà bay ra ngoài.
Tỳ Mộc nhìn chằm chằm mấy tiểu người giấy: "Ngô hữu, kia là..."
"Chú thuật của tên Abe." Tửu Thôn giương mắt nhìn Tỳ Mộc, lại nói thêm một câu: "Là thứ trong mộng ngươi không có."
Tỳ Mộc coi như đần như thế nào đi nữa, cũng sẽ không ngốc đến nỗi nghe không hiểu lời đó của Tửu Thôn, trong mộng của cậu xác thực cũng chỉ có một mình Tửu Thôn, không có sinh linh nào khác.
Nói như vậy, mới vừa nằm mơ thấy đều là thật, bây giờ ngô hữu cũng là thật...
Vậy ngô hữu, ngô hữu không phải là thực sự nhìn trí nhớ ta sao!??
Đoạn rừng đào huyết ngọc kia, Tỳ Mộc nằm mơ thấy.
Chính xác mà nói, từ khi cậu mất trí nhớ, tất cả mọi chuyện huyết ngọc đã gặp qua cậu đều nằm mơ thấy, bao gồm Tửu Thôn một mực mang theo huyết ngọc.
Gò má Tỳ Mộc đỏ bừng, bắt đầu loạn nghiêng mắt nhìn khắp nơi: "Vậy, nói cách khác, ngô hữu là thật?"
Tửu Thôn đặt chậu ở mép giường, có chút phiền não: "Bổn đại gia không thể giả được! Được rồi đừng nói chuyện này nữa!"
Tỳ Mộc liên tục nói về chuyện của Tửu Thôn trong mộng, khiến trong lòng Tửu Thôn rất khó chịu.
Hắn nhớ rõ từ viên huyết ngọc nhìn  thấy cái tên Tửu Thôn giả làm những chuyện đó với Tỳ Mộc!
Nghe ra nét không kiên nhẫn trong giọng Tửu Thôn, Tỳ Mộc giống như hài tử làm sai chuyện, ngoan ngoãn cúi đầu: "Ừ."
Thấy Tỳ Mộc rốt cuộc an tĩnh lại, Tửu Thôn ngồi ở mép giường, thuần thục bắt tay cởi thắt lưng Tỳ Mộc.
"A?" Tỳ Mộc sửng sốt, phát hiện bạn thân mình sùng bái nhất, ái mộ nhất đang cởi thắt lưng mình: "Aaaaaaa!!!!"
Giống như bị lửa nóng thiêu đốt, Tỳ Mộc chợt vung tay Tửu Thôn, nhanh chóng rúc vào trong góc giường, mặt hoảng sợ nhìn Tửu Thôn: "Ngô ngô ngô ngô hữu, ngươi muốn làm gì?"
Tửu Thôn nhìn chằm chằm Tỳ Mộc, trong miệng bình thản phun ra hai chữ: "Lau người."

Mặt Tỳ Mộc càng đỏ lợi hại hơn, cậu ấp úng nói: "Không, không cần, cái đó, ngô hữu, ta có thể tự làm."
Tửu Thôn nhướn lông mày: "Mấy ngày nay đều là bổn đại gia giúp ngươi lau người, còn ra vẻ xấu hổ cái gì."
"Hả?" Tỳ Mộc trừng Tửu Thôn, miệng mở rộng ngây người như phỗng.
Tửu Thôn thấy Tỳ Mộc như vậy, không biết là tức giận hay cười nhạo cậu mới tốt, người này, đối với hàng giả thì phóng túng, đối với hắn thì ngay cả lau người cũng đỏ mặt khước từ.
"Tới." Tửu Thôn nhẹ nhàng bảo, mang theo bất đắc dĩ.
Tỳ Mộc run hai vai, không thể làm gì khác hơn là chậm rãi bò ra ngoài, lặng yên ngồi ở mép giường mặc cho Tửu Thôn cởi xuống y phục của mình, sau đó vắt khô khăn tay nhẹ nhàng lau mồ hôi lạnh ứa ra trên người.
Tửu Thôn không dám cởi xuống toàn bộ dục y của Tỳ Mộc, hắn chỉ thay Tỳ Mộc cởi xuống nửa người trên, còn nửa người dưới, hắn sẽ giống như cũ, lau từ cẳng chân xuống.
Nửa người trên Tỳ Mộc cởi ra dục y, mà nửa người dưới được Tửu Thôn kéo chăn lên che chặt chẽ.
Da thịt Tỳ Mộc so với quỷ tộc trắng xanh thì nhiều hơn mấy phần huyết sắc, so với nữ tử bình thường thì trắng nõn xinh đẹp hơn, so với Tửu Thôn thì ít bắp thịt hơn nhưng đều đầy sức bật, ấy vậy trải qua chuyện mấy tháng này khiến thân thể cậu có hơi gầy đi.
Trước kia Tửu Thôn chưa từng thấy qua bộ dạng Tỳ Mộc cởi xuống khôi giáp, cũng luôn không biết, che lấp dưới lớp khôi giáp nặng nề, thân thể kia cũng không mạnh mẽ như trong tưởng tượng của hắn.
Ước chừng do bị ảnh hưởng từ nhỏ, hồi bé bị thôn dân khi dễ, Tỳ Mộc bụng ăn không no dĩ nhiên là gầy yếu hơn Tửu Thôn.
Tửu Thôn cẩn thận lau chùi thân thể Tỳ Mộc, ngón tay của hắn thường xuyên lơ đãng mơn trớn da thịt Tỳ Mộc, nó không mềm mại như nữ tử nhưng xúc cảm lại trơn truột mềm dẻo bất ngờ, khiến Tửu Thôn lưu luyến.
Khi hắn lau đến phần bụng Tỳ Mộc, Tửu Thôn như vô tình hay cố ý lau nhiều lần chỗ dưới bụng.
"..."
Tửu Thôn thở dài, vì lo lắng cho thân thể Tỳ Mộc nên hắn không cho phép việc lau người này nảy sinh bất kì ý tưởng lạ nào, huống chi, mới vừa ở chung một chỗ mà làm những chuyện này, Tỳ Mộc sẽ không thích.
Tửu Thôn không cố gắng đè xuống khô nóng trong người, nghiêm túc lướt qua thân thể Tỳ Mộc.
Nếu như Tửu Thôn ngẩng đầu lúc này, nhất định sẽ thấy khuôn mặt đỏ bừng của Tỳ Mộc, đỏ từ cổ lên gò má, so với rừng phong còn đỏ hơn.
Hai người trầm mặc, nhưng trong không khí lại không có sự lúng túng khó xử chút nào.
Tỳ Mộc được Tửu Thôn lau người chợt bắt đầu cười ngây ngô: "Cư nhiên ngô hữu đang giúp ta lau người, có phải ta đang mơ không?"
Tửu Thôn ngay cả mắt cũng không nhìn lên: "Vậy ngươi nằm xuống lại, tỉnh ngủ rồi ngồi dậy xem có phải mộng hay không."
Tỳ Mộc vừa nghe, có chút hơi khó nói: "Nhưng mà ngô hữu, ta không ngủ được."
"Vậy rõ là ngươi ngủ đủ rồi, bây giờ không phải đang nằm mơ."
"Hử?" Tỳ Mộc nhăn mặt, gãi đầu có chút không hiểu: "Tại sao luôn cảm giác nghe giống như có chỗ không đúng? Được rồi, bất kể như thế nào, ngô hữu nói đều đúng."
Tửu Thôn mỉm cười, khẽ lắc đầu, cũng không đánh giá cái gì, hắn bắt đầu lau chân phải Tỳ Mộc.
Chân phải hoạ quỷ đạo phù văn, đeo một chuỗi lục lạc, theo động tác của cậu mà phát ra tiếng chuông nho nhỏ.
Khóe miệng Tửu Thôn cong lên độ cong cực mỏng, chính bỏi cái lục lạc này, làm chủ nhân nó khiến hắn hồn khiên mộng nhiễu* si cuồng mấy trăm năm , mặc dù từ đầu đến cuối luôn bị hắn bỏ quên, nhưng khiến hắn vì vậy mà làm quen Tỳ Mộc.
*Hồn khiên mộng nhiễu:  Hình dung sự nhung nhớ muôn phần

Hắn còn nhớ năm đó sơ ngộ Tỳ Mộc, âm thanh thanh thúy kia khiến hắn hoảng hốt, đến tận lúc sau khi đại chiến với Tỳ Mộc, lần đầu tiên hắn không có đem bại tướng đưa vào điạ ngục.
Mặc cho cậu ở lại cạnh mình, nghe cậu làm ồn mà gọi mình là "Ngô hữu".
Có lẽ duyên phận của bọn họ, tất cả đều do xâu chuông đồng này.
Tửu Thôn nghĩ tới đây, động tác càng thêm cẩn thận, lau qua mắt cá chân, lại tỉ mỉ lau ngón chân.
Mỗi ngón chân với khe chân đều cẩn thận lâu một lần.
Tỳ Mộc quanh năm không mang hài, lòng bàn chân có nhiều chỗ lưu lại mấy vết sẹo nhỏ.
Mặc dù trước đấy mỗi khi lau người đều nhìn qua nhiều lần, nhưng mỗi lần, Tửu Thôn cũng sẽ vì mỗi một đạo vết sẹo trên người Tỳ Mộc mà cảm thấy đau lòng.
Tửu Thôn lúc này sẽ cười nhạo mình đa sầu đa cảm, nhưng người đang yêu, ai mà không đa sầu đa cảm?
"Lau sạch rồi."
"Không hổ là ngô hữu! Ngay cả việc nặng lau người này cũng làm hoàn mỹ cẩn thận như vậy! Được ngô hữu lau qua ta cảm thấy cả người đều tràn trề lực lượng! Ngay bây giờ ta đã có thể đứng lên cùng ngô hữu đại chiến ba trăm... ba... ba..."
Tỳ Mộc nói được nửa câu, yết hầu như bị người bóp lại, làm thế nào cũng không phun ra được câu kế, trợn mắt há mồm nhìn Tửu Thôn nâng chân phải cậu lên, sau đấy đặt lên mu bàn chân cậu một nụ hôn thành kính.
Tỳ Mộc giật mình, rút ngay chân về.
"Ta... ta... ta..."
Gò má nhanh chóng nóng lên, bị đột nhiên thân mật doạ sợ đến nỗi mặt đỏ tới mang tai, Tỳ Mộc lại bắt đầu nói năng lộn xộn, tay trái vung vẫy trên không, cuối cùng bởi vì đầu không có cách nào tiếp nhận được nhiệt độ nóng bỏng ùn ùn kéo đến, Tỳ Mộc cứ như vậy trực tiếp hôn mê bất tỉnh.
"A..." Tửu Thôn nhìn Tỳ Mộc ngất đi, tựa hồ cảm thấy mình chơi hơi quá.
Một con bướm đậu lên hồ lô trên bàn, hai cánh hoa văn đỏ trắng khẽ run vài cái.
Cửa phòng mở rộng đã sớm không thấy bóng dáng mấy tiểu thức thần rình coi.
0 Bình Luận "[ Âm Dương Sư ] Tình tự thương quỷ [ Hạ - 7 ]"

 
Copyright © 2014 - All Rights Reserved
Template By. Catatan Info