Trải qua trận chiến trong rừng đào, Tửu Thôn
không còn xuất hiện ở trước mặt Tỳ Mộc nữa.
Mà mấy ngày trước Watanabe no Tsuna cũng được
Minamoto no Yorimitsu phái đi nơi khác tiêu diệt ác quỷ.
Tỳ Mộc ở lại, tâm tình không khỏi tụt xuống, làm
chuyện gì cũng là dáng vẻ không yên lòng.
Có một số thức thần an ủi cậu, Watanabe no Tsuna
chẳng mấy chốc sẽ về, nhưng cậu biết, cậu không phải vì Watanabe no Tsuna mà
trầm mặc.
Tỳ Mộc ngồi xếp bằng trên hành lang đình viện,
nhìn Huỳnh Thảo các nàng chơi đùa.
Tuy vậy, Tỳ Mộc luôn lơ đãng dõi về một hướng
khác.
Hôm nay là lần thứ 97.
Cậu vẫn chưa thấy quả đầu đỏ rực kia đâu, cái
thân ảnh tịch mịch, mà tên chủ nhân thì dùng ánh mắt ôn nhu cưng chiều nhìn
mình.
"..."
Tỳ Mộc giơ tay tùy ý gãi gãi mái tóc rối bù của
mình, tự giễu bản thân thế mà vì Tửu Thôn Đồng Tử rời đi mà cảm thấy không
quen.
Nghĩ lại, ngày mốt sẽ phải cùng Seimei đại nhân
đi phong ấn Bát Kỳ Đại Xà, tâm tình Tỳ Mộc vốn đang tụt nhất thời bị rầu rĩ
thay thế, nghe nói trước kia có nhiều tên Âm Dương đi thảo phạt Bát Kỳ Đại Xà,
cuối cùng đều là có đi mà không có về.
Hôm nay Bát Kỳ Đại Xà xuất hiện làm nhiều việc
ác, ăn vô số người, kinh động tới thiên hoàng, cuối cùng trách nhiệm thảo phạt
Bát Kỳ Đại Xà nặng nề này rơi xuống đầu Âm Dương Sư mạnh nhất Kyoto, Abe no
Seime.
Seimei biết rõ Bát Kỳ Đại Xà rất mạnh, vì chọn
lựa thức thần thích hợp đi thảo phạt, mấy ngày nay tự giam mình trong phòng ai
cũng không nhìn, ngay cả Hiro cũng không cách nào khiến Seimei đi ra.
Tỳ Mộc nhìn cánh tay trái, quỷ thủ hoá thành tay
người, thon dài xinh đẹp, không kẻ nào nhìn ra đấy chính là quỷ trảo khiến ác
quỷ nghe tin đã sợ mất mật.
Làm một trong những thức thần lợi hại nhất của
Seimei, cậu không tránh khỏi việc được chọn, Tỳ Mộc ngược lại thấy không thành
vấn đề, các thức thần trị liệu đều quen thân với Tỳ Mộc, Tỳ Mộc dĩ nhiên không
muốn để các nàng mạo hiểm, nhất là Huệ Bỉ Thọ, tuổi tác đã cao, lần này đi nhất
định dữ nhiều lành ít.
Tỳ Mộc suy tư, không khỏi nắm chặt tay trái, tâm
tư hỗn loạn cùng với lo âu cho bằng hữu khiến cậu mấy ngày nay y chang Seimei,
đều ăn ngủ không yên.
Tỳ Mộc lâm vào trầm tư không hề phát hiện, cách
đó không xa, Tửu Thôn thu lại khí tức đứng sau cột một lát liền xoay người rời
đi.
Trừ mùi rượu thoang thoảng trong
không khí, ngoài ra không để lại bất kì dấu vết nào.
Không ai biết Tửu Thôn đã tới.
Trừ Seimei.
Seimei nhìn Tửu Thôn đột nhiên xông vào phòng
mình, cảm giác đầu so với lúc trước còn đau hơn.
Hắn vuốt khẽ mi gian bởi vì mệt mỏi mà nhíu lại,
thở dài, nói: "Tửu Thôn Đồng Tử, ngươi tìm ta có chuyện gì sao?"
Tửu Thôn mặt không đổi sắc nhìn Seimei, gương
mặt tuấn mỹ băng lãnh như sương, hắn mở miệng nói: "Thảo phạt lần này để
một mình bổn đại gia đi."
Seimei nghe xong, ngẩng đầu quan sát tỉ mỉ biểu
tình Tửu Thôn, phát hiện vị quỷ vương này không có vẻ đùa giỡn, hắn cau mày,
nghiêm túc nhìn Tửu Thôn, nói: "Đây không phải nhiệm vụ phong ấn giống lúc
trước, huống chi vai ngươi... Tóm lại, chỉ cần hơi sơ suất, cho dù thân là Quỷ
Vương ngươi cũng sẽ vùi thây ở đó."
"Hôi phi yên diệt* thôi, có gì
sợ, không cần nói lời thừa thãi, ngày mai bổn đại gia sẽ lên đường." Tửu
Thôn đẩy cửa chuẩn bị rời đi.
Tửu Thôn nghiêng đầu, nói: "Không cần, sau
này thay ta chiếu cố tốt Tỳ Mộc, đừng để cậu ta chịu uỷ khất." Dứt lời, cũng
không quay đầu lại mà bỏ đi.
Seimei kinh ngạc nhìn cửa phòng rộng mở, thật
lâu không nói.
Hắn biết chuyện Tửu Thôn bị Tỳ Mộc cào năm đạo
vết thương, hắn nhìn ra đến bây giờ Tửu Thôn cũng chưa chữa.
Năm đạo vết thương bị y phục che lại vẫn còn
thoang thoảng yêu khí của Tỳ Mộc.
Lúc này, Hiro đi vào, thấy dáng vẻ sững sờ của
Seimei, tóc tai bừa bộn, dưới mí mắt có vệt đen do mấy ngày trắng đêm chưa ngủ.
Hắn đi tới thay Seimei nhu nhu huyệt thái dương,
nói: "Ta mới trông thấy Tửu Thôn Đồng Tử từ chỗ ngươi đi ra, có phải lại
xảy ra chuyện gì hay không?"
Hiro vẫn nhớ rõ rừng đào cơ hồ bị phá huỷ mấy
ngày trước, ngay cả Seimei ôn hòa lãnh đạm cũng hiếm khi mà bộc phát lửa giận.
Seimei lắc đầu, dựa lưng lên người Hiro, thần
tình mệt mỏi: "Hắn muốn thay Tỳ Mộc đi thảo phạt Bát Kỳ Đại Xà." Đang
nói, lại mấp máy môi: "Còn bị thương, đi một mình."
Đêm hôm đó, trời tối người yên, thức thần ngủ
say.
Tửu Thôn đến ngoài đình viện Tỳ Mộc, giống như
trước, lẳng lặng ngồi dưới tàng cây, vừa uống rượu, vừa nhìn căn phòng Tỳ Mộc
mà xuất thần.
Đau khổ luẩn quẩn trong lòng, lấn át vị rượu cay
trong họng.
Nội tâm của hắn kêu gào muốn gặp Tỳ Mộc một lần,
nhưng lời Tỳ Mộc nói vẫn vờn quanh lỗ tai hắn thật lâu chưa tán đi.
Hắn không thể xuất hiện trước mặt Tỳ Mộc.
Tỳ Mộc sẽ mất hứng.
Tửu Thôn nắm chặt vò rượu, nhắm mắt hít sâu một
hơi, muốn cái lạnh trong không khí xua tan sự đè nén trong lòng.
Vết thương che lấp dưới lớp y phục vẫn còn âm ỷ
đau đớn.
Hắn không đổ rượu lên vết thương.
Đấy là Tỳ Mộc tạo cho hắn, dù là gì đi nữa hắn cũng
sẽ không cự tuyệt.
Cho dù là thương tổn.
Bởi vì vết thương trì trệ chữa trị, quỹ diễm lưu
lại khiến vết thương bị ăn mòn sâu hơn nghiêm trọng hơn.
Mọi âm thanh xung quanh đều yên lặng, không ai
biết từng có một người ngồi một mình trước cửa phòng Tỳ Mộc uống rượu, nén
chịu đau khổ do tư niệm như nước thủy triều mang đến.
Không ai biết, ngày Tửu Thôn chật vật rời đi, đã
đến nơi từng cùng Tỳ Mộc uống rượu ngắm trăng, say một trận, miệng một mực gọi
tên Tỳ Mộc.
Không ai biết, mấy ngày đó Tửu Thôn nghĩ thông
suốt rất nhiều chuyện.
Gió lạnh ban đêm phất qua, cây cối rậm rạp phát
ra âm thanh xào xạc.
Tửu Thôn ngồi suốt ở đấy, nghe tiếng hít thở nhỏ
nhẹ của Tỳ Mộc, đến tận khi vệt nắng đầu tiên chiếu lên đình viện, hắn mới vác
quỷ hồ lô lên lưng, đứng dậy không ngoảnh đầu rời đi.
Ánh mặt trời vàng chói ấm áp vẫn mang chút hơi
lạnh tảng sáng, nhưng không cách nào xua tan một thân lệ khí của quỷ vương.
Thân hình cường tráng cao lớn quay lưng về phía
mặt trời.
Chỉ lưu lại một bóng lưng, không chút do dự nào.
Nặng trĩu muôn phần.
Coi thường cái chết.
Hôm đó, Tỳ Mộc phát hiện trừ Tửu Thôn Đồng Tử
không có ở đây, Huỳnh Thảo cùng Hồ Điệp Tinh cũng không cùng các thức thần khác
chơi đùa, ngay cả Huệ Bỉ Thọ gia gia cùng Kim Ngư hay nằm trên ghế phơi nắng ở
đình viện cũng không thấy.
Không ai biết bọn họ đi đâu.
Tỳ Mộc hoang mang rối rắm chạy đi tìm Seimei.
Kết quả Seimei nói cho cậu biết, Huệ Bỉ Thọ bọn
họ được phái đi hoàn thành nhiệm vụ.
Tỳ Mộc vội hỏi có phải được phái đi thảo phạt
Bát Kỳ Đại Xà hay không.
Seimei chỉ lắc đầu, sau đó liền tựa đầu vào lòng
Hiro, yên lặng không trả lời.
Tỳ Mộc từ phòng Seimei bước ra, tâm thần vẫn
không yên.
Nửa đường gặp phải Yaobikuni nói cho cậu biết,
Huệ Bỉ Thọ bọn họ chẳng qua đi hoàn thành nhiệm vụ trị liệu, mấy ngày nữa sẽ
trở về.
Tỳ Mộc gật đầu, cậu biết năng lực xem bói cường
đại của Yaobikuni, cậu cũng tin Huệ Bỉ Thọ và Huỳnh Thảo các nàng sẽ không có
chuyện gì, nhưng tim của cậu vẫn đập rất nhanh, giống như đang lo lắng cái gì
đấy.
Xuất Vân.
Tửu Thôn mình đầy vết thương nằm trên đất, nhiễm
nhiều tiên huyết, không phân biệt được là của hắn hay của Bát Kỳ Đại Xà.
Tàn dư yêu khí lẩn quẩn ở nơi vừa âm u lạnh lẽo,
vừa ẩm ướt, vừa chất đầy hài cốt đứt tay đứt chân, ai cũng có thể nhìn ra nơi
này đã trải qua trận chiến thảm thiết đáng sợ đến dường nào.
Sào huyệt Bát Kỳ Đại Xà bị phá huỷ hầu như không
còn gì, mà chủ nhân sào huyệt, Bát Kỳ Đại Xà, bị cường ngạnh vặn đi tám cái
đầu, thi thể bị mất đầu mang đầy vết thương, có nơi thậm chí bị lôi đi một mảng
lớn da thịt, một lỗ thủng to xuyên qua cái bụng đã thối rữa của nó.
Máu tươi từ mỗi vết thương trào ra, chảy đầy mặt
đấy gồ ghề, ngay cả không khí cũng ngập mùi máu tanh nồng nặc khiến người nôn
mửa.
Tửu Thôn cũng không tốt hơn được bao.
Hắn cùng Bát Kỳ Đại Xà chém giết ba ngày ba đêm,
vào lúc Bát Kỳ Đại Xà chết, hắn cũng té trong vũng máu.
Thương tích khắp người.
Quỷ hồ lô ngày thường luôn treo trên mình bị cắn
thành mảnh vụn, trên đất chỉ xót lại tàn phiến bé xíu.
Qủa đầu đỏ rực bung xoã, ngâm trong máu, hỗn độn
không chịu nổi, chẳng còn khí thế ngày xưa, tiên huyết từ trán chảy xuôi theo
gò má, vết thương trên vai lần nữa vỡ ra, máu đen ngòm, lồng ngực chằng chịt
vết thương nhỏ, phần bụng cùng phần lưng kéo một đạo vết thương dài, dữ tợn
đáng sợ.
Vết thương lòi ra ngoài, máu thịt be bét.
Đó vết thương lúc chiến đấu hắn không cẩn thận
bị Bát Kỳ Đại Xà cắn trúng.
Hàm răng khổng lồ cực bén đâm thủng da thịt và
nội tạng hắn, cơ hồ cán nát xương hắn.
Cắt đứt, va chạm, cắn xé.
Trên người hắn không có một chỗ nào mà không tổn
hại, ngay cả xương cốt cứng rắn cũng trong một lần bị cái đuôi kịch liệt kéo
xuống, gãy lìa vỡ nát.
Đã từng bừa bãi bạt hỗ*, quỷ vương
kiêu ngạo cả đời, hôm nay toàn thân đầy vết thương, lẳng lặng nằm ở nơi âm u ẩm
ướt chờ chết.
Trong túi gấm đấy, cất thứ trọng yếu nhất đời
hắn.
Là vật duy nhất Tỳ Mộc để lại cho hắn.
Tửu Thôn từ từ nửa mở hai tròng mắt, vô thần
nhìn bầu trời xám xịt.
Hắn đã không còn khí lực đứng dậy.
Toàn thân đau nhức khiến hắn chết lặng, máu vẫn
không ngừng chảy ra, nhiệt độ lạnh như băng đang từng chút từng chút thôn tính
thân thể hắn.
Như vậy là tốt rồi.
Tửu Thôn khốn đốn kéo ra một tia cười cực nhỏ.
Ngày ấy uống rượu, hắn suy nghĩ rất lâu.
Hắn rốt cuộc minh bạch, thứ mà mình theo đuổi từ
trước tới nay là cái gì, đó không phải là bóng lưng hư ảo, cũng không phải Hồng
Diệp sau đó, mà là người cùng mình uống rượu ngắm trăng, kịch chiến nơi sa
trường, bồi bạn với mình mấy trăm năm, chính Tỳ Mộc Đồng Tử kia.
Lúc biết được chủ nhân bóng lưng là ai, hắn chỉ
có loại giải đáp nghi hoặc, rốt cuộc vạch trần chân tướng.
Trầm mê Hồng Diệp, cũng bởi do khổ cực truy tìm
mà không có kết quả nên tìm chỗ kí thác bên ngoài.
Hắn luôn luôn đều không để mắt đến Tỳ Mộc ở cạnh
hắn, không có thực sự suy xét cảm tình giữa hai người.
Đến tận mấy ngày trước, lời nói của Watanabe no
Tsuna mới khiến hắn bừng tỉnh đại ngộ.
Cái hắn thực sự truy đuổi, đến giờ chẳng phải
nhất kiến chung tình, mà là cùng Tỳ Mộc lâu ngày sinh tình.
Cái nhìn thoáng qua ở rừng phong chẳng qua chỉ
là gặp một lần, như kính hoa thuỷ nguyệt, cho dù nhất kiến chung tình đi nữa
cũng sẽ không lâu dài.
Mà sớm chiều chung sống lại có thể khiến một
người hoàn toàn lí giải một người khác, mỗi một khắc chung sống đều khiến tình
ý sâu hơn một phần, cho đến cuối cùng, khi hắn phản ứng được, đoạn tình cảm kia
đã sâu tận xương tuỷ, thẩm thấu vào linh hồn hắn, trải rộng mỗi một góc trong cuộc
sống.
Hòa làm một thể, không sao chia lìa.
Hắn rốt cuộc nhìn rõ được bản thân, nhưng đã quá
muộn.
Tửu Thôn gian nan nâng lên bàn tay đầy máu.
Hắn quá mức cố chấp bóng lưng hư ảo đó, trầm mê
trong ảo tưởng bản thân dệt ra, cho nên hắn mất đi người hắn thích nhất.
Đến nay, hắn thương tổn Tỳ Mộc - người trong
lòng, mất đi một điểm khoan nhượng cuối cùng của Tỳ Mộc, không còn cách nào vãn
hồi.
Có lẽ bây giờ Tỳ Mộc đang được nhân loại kia ôm
vào lòng, cùng tên kia chung sống thân mật, như hình với bóng.
Hắn dùng hết khí lực, sít sao nắm chặt vật trong
túi gấm được hắn coi như trân bảo, dường như muốn đem vật nắm trong tay dung
nhập vào thân thể mình.
Không sao mà.
Ngươi muốn, ta sẽ cho ngươi.
Ngươi muốn bảo vệ bằng hữu của ngươi, ta sẽ giúp
ngươi bảo vệ.
Ngươi không muốn gặp ta, ta sẽ không bao giờ,
xuất hiện trước mặt ngươi nữa
Ngươi muốn cùng nhân loại kia ở chung, ta sẽ từ
trong thế giơi của ngươi mà biến mất, không quấy rầy nữa.
Chỉ cần ngươi muốn, ta đều sẽ vì ngươi mà hiến
dâng.
Đôi mắt tử sắc dần trở nên tan rã trống rỗng.
Bây giờ, hãy nhận lấy lễ vật cuối cùng ta tặng
ngươi.
Dùng tánh mạng của ta, đổi lấy bình an hạnh phúc
cho ngươi và bằng hữu ngươi.
Hắc ám lạnh giá tràn vào thế giới của hắn.
Huyết ngọc trong túi gấm bắt đầu loé sáng.
Trước mắt hắn hiện ra Tỳ Mộc trước kia.
Yêu quái ngân phát triêu khí* mạnh
mẽ, tươi cười rạng rỡ, trong cặp mắt kim sắc dạt dào tình cảm ái mộ với hắn.
Tửu Thôn nhàn nhạt cười, yết hầu khàn khàn phun
ra câu nói cuối cùng.
"Có thể gặp được ngươi... thật tốt..."
Còn nữa.
Bổn đại gia vĩnh viễn yêu ngươi.
Đôi mắt khẽ khép lại, thu lại cặp mắt tím nhạt,
trên khuôn mặt anh tuấn, khóe miệng ngưng kết một nụ cười mỏng manh.
Trước khi chết còn có thể thấy tư niệm chí ái của
mình.
Đã là hạnh phúc cuối cùng với hắn.
"Két két."
Dường như có vật gì đấy nứt ra.
Đang phá kén thành bướm.
Tình Quỷ Vương, so với người bình thường còn cố
chấp hơn, chuyên tình hơn.
Một khi đạt được, cho dù dốc hết cả đời, Quỷ
Vương cũng sẽ thỏa mãn yêu cầu người yêu.
Không oán không hối, đến chết cũng không đổi.
0 Bình Luận "[ Âm Dương Sư ] Tình tự thương quỷ [ Hạ - 5 ]"