Mọi password trong blogspot của Leaf đều là tên nhóm, 4 chữ, không viết hoa [****]

[ Âm Dương Sư ] Tình tự thương quỷ [ Hạ - 4 ]

Tên gốc: 情字伤鬼
Dịch nghĩa: Chữ tình làm tổn thương ma quỷ.
Thể loại: Nữ thể + Hiểu lầm + Mất trí nhớ + Ngược + He
Tác giả: 轻 chu 小九尾一夜酒茨浪
@weibo: u/3050949913
Xin raw từ: Wattpad@Enkika
Translator: QT
Editor: Twin
Mục lục chính

"Tỳ Mộc đã quên đi Tửu Thôn.
Không sót một thứ nào.
Bất kể là trí nhớ hay cảm tình.
Tỳ Mộc Đồng Tử sẽ không bao giờ giống như lúc trước nữa, sẽ yêu Tửu Thôn Đồng Tử.
Lần này Tỳ Mộc thật sự rời xa hắn."

Tỳ Mộc ngơ ngác nhìn Watanabe no Tsuna, cậu kinh ngạc không cách nào nói ra một câu.
Một hơi đem nội tâm thổ lộ ra, Watanabe no Tsuna đã không còn khẩn trương như vậy, hắn nhìn bộ dáng ngu ngơ của Tỳ Mộc, không khỏi cười khẽ, cánh tay thay Tỳ Mộc vén tóc thuận theo đó vuốt ve hồng giáp trên mặt cậu.
Xúc cảm không hề cứng rắn như trong tưởng tượng, ngược lại mềm mại giống như da thịt.
Hắn phát hiện bởi vì đụng chạm của mình nên thân thể Tỳ Mộc run nhẹ, gò má trắng noãn ngay sau đấy hiện lên vầng đỏ ửng nhàn nhạt, cho dù thân là nam nhi, lại so với bất kì nữ tử nào ở Kinh Đô đều khả ái xinh đẹp hơn mấy phần.
Tỳ Mộc có sự bền bỉ cùng sự can đảm mà nữ tử khuê phòng không có, đồng thời có sự nhu hòa và mỹ lệ mà nam tử thế gian không có.
Đặc biệt mê người.
Chính vì Tỳ Mộc như vậy, mới khiến mình vào khoảng khắc nhìn thẳng vào cặp mắt kia, nhất kiến chung tình.
Hắn lẳng lặng chờ đợi Tỳ Mộc trả lời.
Cánh hoa anh đào rơi xuống lả tả, mang theo tình yêu chân thành người nam tử, ôn nhu lưu luyến.
Một lát sau, Tỳ Mộc phục hồi tinh thần, há hốc mồm, lời nói không mạch lạc hồi đáp: "Ta... Ta... cái đó, Watanabe..."
Một cỗ yêu khí khổng lồ thình lình bùng nổ, mang theo sát ý điên cuồng cuốn sạch toàn bộ rừng đào.
"Watanabe no Tsuna!!!"
Bầu không khí kiều diễm trong nháy mắt hóa thành hư không.
Liệt phong cuồn cuộn, lục lạc trên mắt cá chân phát ra tiếng vang dồn dập, Tỳ Mộc dừng lại, khẽ cau mày, trở tay kéo Watanabe no Tsuna, cảnh giác nhìn về hướng Tửu Thôn hiện thân.
Khi Watanabe no Tsuna hướng Tỳ Mộc biểu đạt tình yêu, Tửu Thôn cũng rơi vào ranh giới tức giận, thời điểm Tỳ Mộc mở miệng muốn trả lời, tia lý trí cuối cùng bị nộ hoả thiêu đốt hầu như không còn.
Hắn không muốn nghe Tỳ Mộc trả lời, hắn không muốn nghe thấy Tỳ Mộc nói nguyện ý, một chữ cũng không muốn!
Thấy Watanabe no Tsuna vuốt ve gương mặt Tỳ Mộc, Tỳ Mộc ngoan ngoãn, trên mặt còn hiện đỏ ửng, hắn hận không thể đem cái tên nhân loại vọng tưởng độc chiếm Tỳ Mộc xé thành mảnh nhỏ!
Ai cũng không thể cướp cậu ấy từ bên cạnh ta đi!
Ai cũng không thể!!
Tửu Thôn bị nộ hoả làm mờ đầu óc, yêu khí kinh người, khuôn mặt anh tuấn nhiễm âm u tà khí của quỷ tộc, cặp mắt tử sắc dấy lên từng tia lửa tinh hồng, cuồng phong quanh thân như từng thanh đao gió ác liệt, chém bay cánh hoa thành phấn vụn!
Vị quỷ vương cường đại lại cuồng ngạo thống soái bách quỷ nay trọng lâm nhân thế.
Mà Watanabe no Tsuna ở một khắc Tửu Thôn phóng ra yêu khí cũng đã đặt tay phải đè lên chuôi kiếm, lướt qua Tỳ Mộc, bảo hộ cậu phía sau mình, nguyên bản đôi mắt ấm áp như gió xuân đảo mắt trở nên thâm thuý tối tăm, bắp thịt cả người căng cứng, bắn ra sát ý nhiều năm chinh chiến sát phạt nhiễm lên.
Hai cỗ sát khí cường đại va chạm mãnh liệt trên không, bầu trời trong xanh trong chớp mắt mây đen ùn ùn, cuồng phong gào thét.
Hai bên chuẩn bị tấn công!
Watanabe no Tsuna biết người đứng ở trước mặt hắn là Tửu Thôn Đồng Tử, là quỷ vương Tỳ Mộc đã từng đi theo, hôm nay biến thành Tửu Thôn Đồng Tử theo đuổi ngược lại Tỳ Mộc.
Mỗi lần Watanabe no Tsuna tìm Tỳ Mộc, cách đó không xa sẽ có Tửu Thôn Đồng Tử ở đấy.
Có lẽ là bởi vì tất cả mọi người ôm lòng ái mộ đối với Tỳ Mộc, Tửu Thôn nhìn Watanabe no Tsuna khó chịu, Watanabe no Tsuna nhìn Tửu Thôn cũng không vừa mắt, hai người chính diện đối mặt, huống chi Tỳ Mộc ở một bên, ai cũng không muốn đánh mất khí tràng trước mặt người trong lòng.
"Tửu Thôn Đồng Tử." Watanabe no Tsuna trầm giọng hồi đáp.
Tửu Thôn hơi cúi đầu, tầm mắt sắc như lưỡi dao thẳng tắp đâm về phía cái tên nhân loại nhỏ yếu cuồng vọng, thanh âm trầm thấp nguy hiểm, kèm theo từng tia áp bức uy hiếp ý vị: "Watanabe no Tsuna, cậu ta không phải người mà nhân loại yếu đuối như ngươi có thể chạm vào."
Watanabe no Tsuna mặt không đổi sắc trả lời: "Chỉ cần Tỳ Mộc một ngày không cự tuyệt ta, ta liền vĩnh viễn đứng bên cạnh hắn."
Những lời này vừa đúng đạp trúng chân đau của Tửu Thôn, hắn trông coi Tỳ Mộc một tháng, vẫn không thể quang minh chánh đại đứng cạnh cậu.
Bất luận Tửu Thôn làm gì đi nữa cũng cũng không đổi lấy được sự đối đãi khác từ Tỳ Mộc.
Yêu khí trong cơ thể thoát khỏi đạo trói buộc cuối cùng, khí tràng như thuỷ triều nuốt gọn rừng đào, khuôn mặt anh tuấn nhiễm sát khí hung tàn.
Quỷ Vương tức giận!
"Tự tìm cái chết!!"
Thân ảnh tựa mũi tên rời tầm, hướng Watanabe no Tsuna phóng tới.
Ngay sau đó Watanabe no Tsuna rút kiếm tiến lên chém giết với địch.
Thân là nhân loại, ở mọi phương diện Watanabe no Tsuna đều không cách nào sánh bằng Quỷ Vương, nhưng lần này hắn là vì người thương mà chiến, trận đấu này, hắn bộc phát lực lượng cường đại nhất từ trước tới nay.
Đây là trạng thái tột cùng nhất trong đời hắn, khiến hắn cân sức ngang tài mấy chiêu với vị Quỷ Vương mất lý trí.
Thanh Higekiri từng chém lấy Tỳ Mộc lại lần nữa chặn lại lợi trảo vung tới cùng cường lực khi va chạm với quỷ hồ lô của Tửu Thôn.
Tỳ Mộc tại lúc bọn họ so chiêu cũng đã hồi thần, cậu cau mày nhìn hai người trước mặt đã đánh khó phân thắng bại, lại nhìn cây anh đào bị phá hư chung quanh, sắc mặt rốt cuộc trầm xuống.
Dưới thế công mãnh liệt của Tửu Thôn, Watanabe no Tsuna dần dần trở nên chật vật, thời điểm Watanabe no Tsuna không cẩn thận lộ ra sơ hở, Tửu Thôn vận dụng quỷ hồ lô, Đại hồ lô há cái miệng to như chậu máu, hung mãnh táp về phía Watanabe no Tsuna.
Watanabe no Tsuna vội vàng dùng Higekiri ngăn trở, ngay sau đấy Tửu Thôn vung xuống lợi trảo, móng tay bén nhọn đâm rách lồng ngực Watanabe no Tsuna, lưu lại bốn đạo vết thương.
Tiên huyết nhân loại ngọt ngào càng thêm kích thích sát tính khát máu của Tửu Thôn, hắn vung mở quỷ hồ lô, vươn lợi trảo trực tiếp áp sát trái tim Watanabe no Tsuna.
Vậy mà, trong nháy mắt Tửu Thôn sắp dùng lợi trảo móc tim Watanabe no Tsuna, Tỳ Mộc rốt cuộc xuất thủ, cậu vọt tới cạnh Tửu Thôn, dùng quỷ thủ huyễn hoá ra nắm lấy bả vai Tửu Thôn, sau đó hung hăng ném hắn đi.
Quỷ trảo sắc bén thuận thế đâm vào trong thịt Quỷ Vương, xé rách bờ vai hắn, mùi huyết tinh nồng nặc khuếch tán ra không trung, tràn ngập cả chiến trường.
Cuồng phong cùng sát khí ngừng lại.
Hết thảy lại trở về nét yên tĩnh ban đầu, chung quanh là tàn dư cây đào ngã gãy đổ, bụi bặm chưa lắng xuống cùng với mấy giọt đỏ tươi trên đất.
Máu từ miệng vết thương dữ tợn ồ ạt chảy ra, Tửu Thôn ổn định thân mình.
Hắn kinh ngạc nhìn năm đạo vết thương sâu đủ thấy xương trên vai phải, từ vết thương hiện ra quỷ diễm tử sắc mơ hồ xoay xoay nhấp nhô.
Đó là vết thương Tỳ Mộc gây cho hắn.
Tại sao?
Đau đớn từ bả vai truyền đến, từng giây từng phút nhắc nhở Tửu Thôn chuyện mới vừa xảy ra.
Hắn từng chút một quay đầu, cũng muốn hỏi Tỳ Mộc tại sao, lại thấy Tỳ Mộc cũng không xoay đầu, trực tiếp đi tới cạnh Watanabe no Tsuna đỡ hắn dậy.
Tỳ Mộc không thèm nhìn Tửu Thôn một cái.
Tửu Thôn vẫn nhìn thẳng Tỳ Mộc, trong mắt mờ mịt cùng thương tổn, hắn không dám tin Tỳ Mộc sẽ ra tay với hắn, sẽ vì một người khác mà vung quỷ trảo.
Đôi môi mấp máy, hắn khàn khàn giọng: "Tại sao..."
Tại sao ngươi tình nguyện vì một người mà ra tay với ta, cũng không muốn nhìn thẳng ta lấy một lần?
Ngươi đang trách ta phải không?
Tỳ Mộc lo âu nhìn vết thương trên ngực Watanabe no Tsuna, thở phào nhẹ nhõm, may mà vết thương không sâu.
Lại giương mắt nhìn Tửu Thôn, phát giác hắn đang nhìn mình, mặt mày kinh ngạc cùng bi thương cậu chưa từng thấy qua.
Tỳ Mộc chột dạ quay đầu, trầm mặc một hồi, mở miệng nói: "Tửu Thôn Đồng Tử, ngô rất cảm kích ngươi chiếu cố ngô tới nay, ngô cho rằng ngươi thân là Quỷ Vương có thể khống chế sát tính, sẽ không làm thương tổn ngô hữu, lúc này ngô mới để mặc ngươi lưu lại bên cạnh, nhưng bây giờ nhìn lại, ngươi mặc dù làm Quỷ Vương, sức mạnh to lớn, nhưng vì một chuyện nhỏ mà mất lí trí, còn làm thương tổn Watanabe, phá hủy nửa rừng đào."
Tỳ Mộc rũ mắt không nhìn tới vẻ mặt Tửu Thôn: "Ngô không thể để ngươi ở cạnh ngô, mặc cho ngươi thương tổn ngô hữu được, Tửu Thôn Đồng Tử..."
Đỡ tay Watanabe no Tsuna, Tỳ Mộc chậm rãi nói ra câu nói cuối cùng giành cho Tửu Thôn: "Ngươi đi đi."
Dứt lời, liền xoay người đỡ Watanabe no Tsuna bỏ đi.
Tửu Thôn thất thần nhìn bóng lưng Tỳ Mộc cùng Watanabe no Tsuna rời đi, cánh tay nửa giơ giữa không trung hơi phát run, trên móng tay bén nhọn còn dính tiên huyết nhân loại.
Bên tai truyền tới thanh âm bọn họ nói chuyện với nhau: "Tỳ Mộc, tại hạ không sao, tại hạ tự đi được."
Tỳ Mộc cố chấp lôi kéo cánh tay Watanabe no Tsuna, không nói tiếng nào.
Hết thảy tự nhiên như vậy, dường như trong thiên địa cũng chỉ còn lại cái nắm tay của hai người kia ở trước mặt hắn.
Hắn giống như đồ thừa thải, vô luận giãy giụa ra sao, cũng không cách nào chen vào thế giới của bọn họ.
Hắn muốn kêu lên, hắn muốn Tỳ Mộc dừng lại, hắn muốn Tỳ Mộc đừng đi.
Nhưng mà, hắn không biết nên nói gì.
Hắn không thừa nhận đó là lỗi của hắn.
Trước kia bản thân luôn luôn thương tổn Tỳ Mộc, bây giờ đã không có tư cách yêu Tỳ Mộc.
Hắn chỉ có thể lựa chọn yên lặng canh giữ ở bên người Tỳ Mộc, bảo vệ Tỳ Mộc, coi như không đứng cạnh bên, hắn cũng cam tâm tình nguyện, chỉ cần hắn vẫn có thể nhìn thấy Tỳ Mộc hắn yêu, nhìn Tỳ Mộc mãi luôn vui cười.
Coi như Tỳ Mộc vĩnh viễn không nhìn mình một lần nào, coi như Tỳ Mộc không nói chuyện với mình, coi như lúc Tỳ Mộc đối mặt hắn vĩnh viễn dùng danh xưng 'Ngô' xa cách.
Hắn cũng không sao cả.
Đây là ác quả do chính hắn gieo, chỉ có chuộc tội mới đổi lấy sự an lòng cho mình.
Cho dù hắn cùng Tỳ Mộc vĩnh viễn không bao giờ có thể yêu nhau, chỉ cần nhìn được cậu là tốt rồi.
Hắn cho rằng bọn họ sẽ giữ mãi khoảng cách không gần không xa này.
Nhưng hắn quá ngây thơ rồi , cho dù trong lòng hiểu bản thân không có tư cách trở thành chỗ dựa của Tỳ Mộc, nhưng hắn vẫn không có cách nào nhìn Tỳ Mộc nằm trong lòng người khác.
Hắn yêu Tỳ Mộc , hắn muốn vĩnh viễn trông Tỳ Mộc, thủ hộ Tỳ Mộc, hắn không muốn thấy Tỳ Mộc được người khác ôm, cùng người khác vành tai tóc mai chạm vào nhau, thân mật chung sống .
Hắn thật sự, không cách nào nhìn Tỳ Mộc kết thành bạn lữ với người khác, yêu nhau cả đời!!
Yêu khí trong cơ thể lần nữa trút ra, tựa như nổi điên mà tán loạn khắp nơi, đảo mắt liền đem xác cây đào nghiền thành mảnh vụn.
Hắn không thể mất Tỳ Mộc!!
Hắn sẽ nổi điên!!!
Tửu Thôn đứng ở trung tâm yêu khí, tay trái nắm thật chặt túi gấm tinh xảo treo trước ngực, dường như thứ hắn nắm lấy là cái phao cứu mạng cuối cùng.
Hắn siết chặt tay phải, trầm mặc dõi theo hướng kia, hắn đã không còn nhìn thấy bóng lưng họ nữa.
Móng nhọn đâm vào lòng bàn tay, máu tươi từ kẽ ngón chảy ra, từng giọt từng giọt nhỏ xuống đất.
Quỷ diễm trên viết thương dần dần mở rộng ăn mòn, máu đen chảy xuôi theo cánh tay trắng xanh vô lực, hoà một chỗ với máu tươi trên đất, bốc lên một luồng khói đen mỏng.
Có lẽ...
Có lẽ Tỳ Mộc sẽ không đáp ứng đâu.
Cặp mắt tử sắc u tối chợt loét chút ánh sáng.
Có lẽ hắn chưa mất đi Tỳ Mộc.
Có lẽ Tỳ Mộc sẽ không yêu bất cứ kẻ nào.
Yêu khí giống như được trấn an, từ từ thu liễm.
Tửu Thôn giật giật hai chân cứng ngắc, thất hồn lạc phách chạy theo hướng Tỳ Mộc rời đi.
Có lẽ hẵn vẫn có thể tiếp tục nhìn Tỳ Mộc.
Hắn ôm tia hy vọng ti tiện cuối cùng, lão đảo rời rừng đào.
Tiên huyết chảy dọc đường, nhiễm đỏ cánh hoa phấn hồng, lưu lại vệt hèn mọn buồn cười.
Khi hắn thu yêu khí đi đến đình viện, lúc tới ngoài phòng Tỳ Mộc, đập vào mắt là cảnh Watanabe no Tsuna ôm lấy cậu, hôn trán cậu.
Ngọn lửa hy vọng cuối cùng bị dập tắt.
Trái tim yên tĩnh đã lâu rốt cuộc đình chỉ giãy giụa , mang theo phần lừa mình dối người đáng hận cùng chết.
Bây giờ hắn không cách nào nhìn bất luận cái gì, không cách nào nghe bất kì âm thanh gì, hắn cảm giác mình dường như rơi vào một thế giới chết yên tĩnh đáng sợ.
Không có thứ gì, không có ánh sáng, cũng không có hô hấp.
Chỉ là một vùng tăm tối mênh mông.
Hắn mất đi Tỳ Mộc, mất đi thế giới của mình, cũng mất đi ý nghĩa sự tồn tại của chính mình.
Khắp nơi vắng lặng.
Có lẽ từ lúc hắn bắt đầu đẩy Tỳ Mộc ra, Tỳ Mộc cũng đã không thuộc về mình nữa, mấy tháng này đi theo chỉ là tự tìm cái cớ cho mình.
Hắn sợ Tỳ Mộc rời đi, vì vậy hắn một mực đi sát đằng sau Tỳ Mộc, hy vọng Tỳ Mộc có thể nhớ tới một chút kí ức liên quan đến mình, tha thứ sai lầm hắn phạm vào trước kia.
Nhưng hắn tính sai.
Tỳ Mộc đã quên đi Tửu Thôn.
Không sót một thứ nào.
Bất kể là trí nhớ hay cảm tình.
Tỳ Mộc Đồng Tử sẽ không bao giờ giống như lúc trước nữa, sẽ yêu Tửu Thôn Đồng Tử.
Lần này Tỳ Mộc thật sự rời xa hắn.
0 Bình Luận "[ Âm Dương Sư ] Tình tự thương quỷ [ Hạ - 4 ]"

 
Copyright © 2014 - All Rights Reserved
Template By. Catatan Info