Tửu
Thôn dường như biến thành người khác, tất cả mọi người đều có thể cảm giác
được.
Hắn
đột nhiên không quấn Hồng Diệp nữa, ngược lại một mực đi theo Tỳ Mộc.
Tỳ
Mộc đi tới chỗ nào, hắn cũng theo tới chỗ đó.
Đơn
giản giống như Tỳ Mộc phiên bản trước, nhưng có chỗ bất đồng duy nhất, Tửu Thôn
không có ở trước mặt Tỳ Mộc nói liên thuyên liên tục.
Hắn
thậm chí chưa từng cùng Tỳ Mộc nói câu nào.
Lần
ở rừng đào đó, hắn thất hồn lạc phách trở lại, phát hiện Tỳ Mộc đang cùng đám
người Watanabe no Tsuna trò chuyện với nhau thật vui, mặt mày mang đầy nét vui
cười mà hắn chưa từng thấy qua, giống như mỗi đêm hắn say rượu ngửa đầu thấy
trời đầy sao vậy, rực rỡ chói mắt, rạng rỡ lung linh.
Nhưng
khi ánh mắt Tỳ Mộc chạm tới hắn, lại lập tức biến mất, thay vào đó là ánh mắt
xa lạ.
Không,
so với người xa lạ còn thêm một phần chán ghét.
Tâm
triệt để lặng ngắt.
Giống
như chết vậy.
Bị
Tỳ Mộc lườm nhẹ, phán quyết hắn tử hình, sau đó cho hắn một đao trí mạng.
Có
lẽ là bởi vì mình mới vừa giống tên điên nắm véo cậu ta, cho nên gây ấn tượng
xấu.
Hắn
liếc nhìn Watanabe no Tsuna.
Hôm
nay, Tỳ Mộc đối mặt với người tự tay chặt tay cậu ta vẫn có thể cười vui vẻ như
vậy, mà bản thân mình thì chỉ nhận được ánh mắt xa lạ không thích.
Ngực
lại bắt đầu âm ỉ đau, giống như bị người hung hăng xé ra mà mình lại không
nguyện ý thấy vết thương, máu thịt be bét đến đáng sợ.
Hắn
đứng sau cây anh đào, nhìn khuôn mặt tươi cười của Tỳ Mộc, vươn ra đôi tay hơi
phát run, xoa xoa nhẹ nhàng giữa không trung, tưởng tượng bản thân đang vuốt ve
lấy gương mặt Tỳ Mộc, khóe miệng kéo ra nụ cười khổ sở.
Không
sao, lần này để ta nhìn ngươi là được rồi.
Ngươi
giận ta cũng tốt, chán ghét ta cũng tốt, mà ta sẽ không rời đi ngươi.
Sau
đó, hắn bắt đầu đi theo Tỳ Mộc.
Khi
Tỳ Mộc cùng Huỳnh Thảo các nàng chạy chơi khắp núi, hắn đi sát đằng sau, khoảng
cách không tiến không lùi, vùa đúng 10m.
Khi
Tỳ Mộc cùng Watanabe no Tsuna nói chuyện phiếm, hắn đứng dưới tàng cây cách đó
không xa, nắm tay xiết chặt rồi thả, thả rồi lại xiết chặt.
Khi
Tỳ Mộc bị Tam Vĩ các nàng kéo vào phòng trang điểm ăn diện, hắn lẳng lặng đứng
ngoài cửa, lúc Tỳ Mộc đi ra, si ngốc nhìn bóng lưng của nàng, nhìn lúm đồng
tiền như hoa của nàng.
Khi
Tỳ Mộc cùng Seimei phong ấn yêu quái, hắn lo lắng Tỳ Mộc bị thương, mỗi lần như
vậy đều là người đầu tiên xông lên, không để ý tới chiêu thức tấn mãnh* yêu
quái đập về phía hắn, chạy tới chém giết.
*Tấn
mãnh: Nhanh
chóng nhưng mãnh liệt
Mặc
dù mỗi lần đều thương tích khắp người trở về, chỉ nhận được ánh mắt phức tạp
của Tỳ Mộc cùng một câu: "Không nên làm trở ngại ta khiêu chiến yêu quái
nữa, tự ta có thể giải quyết." Nhưng mà hắn lại nhạc thử bất bì*,
dường như làm vậy có thể lấy được lực chú ý của Tỳ Mộc .
*Nhạc
thử bất bì: Làm không biết mệt, làm không biết chán (đối với công
việc mà mình yêu thích)
Lúc
Tỳ Mộc ngủ, hắn sẽ canh giữ ngoài cửa, ngón tay không ngừng vân vê viên huyết
ngọc, trong đầu in hình ảnh Tỳ Mộc mỉm cười, nghe loáng thoáng tiếng hít thở
của cậu, nhàn nhạt thiếp đi.
Ngay
từ đầu Tỳ Mộc bị Tửu Thôn theo đuôi thấy rất phiền, sẽ đuổi hắn đi, cố ý hất
hắn ra, nhưng Tửu Thôn rất nhanh sẽ đuổi theo, tiếp tục theo sát không tiến
không lùi, một tấc cũng không rời.
Lâu
ngày, Tỳ Mộc cũng bỏ luôn.
Đối
với cậu mà nói, nam nhân vừa gặp đã siết tay cậu, trừ lúc đánh nhau giành luôn
cả đối thủ của cậu khiến cậu có chút khó chịu ra, thời điểm khác cũng không lên
tiếng, cũng không gây trở ngại đến cậu, vì vậy liền cho Tửu Thôn đi theo.
Bây
giờ, Tửu Thôn an vị dưới tàng cây Tỳ Mộc ban đầu ngồi qua, xa xa nhìn Tỳ Mộc
cùng Huỳnh Thảo và những tiểu thức thần kia chơi đùa.
Tỳ
Mộc đội vòng hoa xinh đẹp do Huỳnh Thảo cùng Hồ Điệp Tinh đan, trong ngực ôm
Đồng Nữ chơi mệt rồi đang ngủ gà ngủ gật, cổ được Khiêu Khiêu Muội Muội ôm lấy,
ngân phát mềm mại che khuất cả gương mặt khả ái của Khiêu Khiêu Muội Muội.
Huỳnh
Thảo và Hồ Điệp Tinh tựa vào bên phải Tỳ Mộc, cùng bện vòng hoa mới, Yêu Cầm Sư
ngồi đối diện khảy khúc nhạc khác, Đào Hoa Yêu cùng Anh Hoa Yêu uyển chuyển
nhảy múa, cái đuôi Yêu Hồ treo Khiêu Khiêu Ca Ca cùng Khiêu Khiêu Đệ Đệ, mà
chính hắn cũng ngồi một bên, nhắm mắt giả vờ ngủ.
Tam
Vĩ từng đánh thua Tỳ Mộc, hôm nay cũng ngồi lại đây, một tay ôm cổ Tỳ Mộc kéo
về phía mình, đếm từng gã nam tử bạc tình mà mình từng gặp qua.
Tỳ
Mộc bị Tam Vĩ ôm vào trong ngực, cả khuôn mặt đỏ bừng, mỗi khi nghe Tam Vĩ
nói một câu liền ấp a ấp úng gật đầu phụ họa, như sợ nàng lại ôm mình vào ngực
khiến mình không thở nổi.
Hết
thảy đều rất yên bình hài hoà.
Đình
viện rộng rải phủ thêm kim sa ấm áp, cỏ xanh chập chờn trong gió, tiếng đàn ưu
mỹ, tiếng nước chảy đinh đông, hoà với tiếng xào xạc có tiết tấu của thuỷ trúc,
dương quang xuyên qua tán lá in lên gương mặt tuấn dật, gió nhẹ nhàng phất qua
ngân phát rũ xuống, thay hắn mơn trớn gò má người trong lòng.
Tửu
Thôn nhấp miếng rượu, nhìn gò má Tỳ Mộc, trong lòng đột nhiên dâng lên một cỗ
vô lực.
Hắn
không dám đến gần Tỳ Mộc, hắn sợ Tỳ Mộc sẽ hoàn toàn rời xa hắn, hắn hiểu, sở
dĩ mấy ngày nay Tỳ Mộc dễ dàng tha thứ việc hắn đi theo là bởi vì hắn không có
lướt qua ranh giới cuối cùng của Tỳ Mộc, không thực sự gây trở ngại đến sinh
hoạt Tỳ Mộc, nếu như hắn đến gần thêm, chỉ sợ ngay cả tư cách đứng đằng xa nhìn
cậu cũng không có.
Tỳ
Mộc rất quan tâm nhóm tiểu thức thần kia, còn nhóm tiểu thức thần thì rất ghét
hắn, mỗi lần thấy hắn bước một bước hướng Tỳ Mộc, các nàng đầy mặt cảnh giác
nhìn hắn, nhất là Huỳnh Thảo, hận không thể dắt Tỳ Mộc cách xa hắn.
Nếu
hắn đánh nhau với các nàng, sợ rằng người Tỳ Mộc giúp đỡ chính là các nàng.
Trước
kia đều là Tỳ Mộc đứng cạnh hắn cùng hắn kề vai chiến đấu, bây giờ lại đứng
phía đối lập mình, thật là báo ứng.
Tửu
Thôn tự mình rót một bầu rượu, che giấu phần tự giễu nơi khóe miệng.
Hắn
bây giờ giống như Tỳ Mộc ban sơ, yên lặng ngồi dưới tàng cây nhìn người mình
thích, tịch mịch ảm đạm.
Hắn
không có tư cách phản đối, bởi vì Tỳ Mộc bị tổn thương so với hắn đều đau hơn
nhiều.
Nay
hắn còn có thể đứng gần cậu đã là một đặc ân.
Hắn
cho rằng cuộc sống của bọn họ sẽ yên ả như vậy mà trôi qua, hắn vẫn sẽ tiếp tục
giữ vững khoảng cách không gần không xa này, ấy vậy, hắn đánh giá
thấp cái tâm chiếm hữu và đố kị của mình.
Watanabe
no Tsuna lại tới.
Kể
từ khi Tỳ Mộc biết được Watanabe no Tsuna là người chém đứt tay mình,
liền kích động lôi kéo Watanabe no Tsuna đi so tài, mặc dù cuối cùng Tỳ
Mộc nhỉnh hơn, nhưng trải qua trận đấu, Tỳ Mộc càng thêm thưởng thức
Watanabe no Tsuna, mỗi lần Watanabe no Tsuna bái phỏng là sẽ cùng hắn uống rượu
nói chuyện phiếm, ngắm hoa so tài, khiến Tửu Thôn rất ghen tị.
Càng
quan trọng hơn, ánh mắt của Watanabe no Tsuna nhìn Tỳ Mộc cực quen
thuộc, quen thuộc đến nỗi Tửu Thôn hận không thể xông lên xé xác nhân
loại kia, tất cả mọi người đã nhìn ra, cũng chỉ có Tỳ Mộc vẫn hồn nhiên không
biết, tiếp tục qua lại với hắn.
Watanabe
no Tsuna vừa xuất hiện ở đình viện, Tỳ Mộc liền giương mắt hướng hắn gật
đầu, xấu hổ đẩy Tam Vĩ ra, khẽ kéo cánh tay Khiêu Khiêu Muội Muội, đặt
nàng lên đuôi Yêu Hồ, xoa đầu Huỳnh Thảo cùng Hồ Điệp Tinh, đem Đồng Nữ
đang vùi trong lòng giao cho Cô Hoạch Điểu và Đồng Nam chiếu cố, lúc
này mới theo Watanabe no Tsuna rời đi.
Tửu
Thôn vốn định đi cùng, lại bị Đại Thiên Cẩu đột nhiên xuất hiện ngăn
cản.
"Nghe
nói gần đây ngươi một mực đi theo Tỳ Mộc Đồng Tử, hoá ra không phải lời đồn
nhảm, thế nào, thân phận các ngươi hoán đổi à?" Đại Thiên Cẩu khẽ lắc lư
cây quạt trong tay, hời hợt nhìn Tửu Thôn.
Tửu
Thôn nhìn bóng lưng dần dần khuất xa của Tỳ Mộc, tâm lý rất phiền não, hắn
hung hăng trợn mắt nhìn Đại Thiên Cẩu: "Nói xong chưa?"
Đại
Thiên Cẩu lắc đầu, chậm rãi trả lời: "Gấp cái gì, những thức thần kia
trông rất thích Tỳ Mộc Đồng Tử."
"Một
đám tiểu quỷ, bổn đại gia không để vào mắt."
"Còn
tên nhân loại kia?"
Sắc
mặt Tửu Thôn có phần vặn vẹo, cắn răng nghiến lợi nói: "Chỉ là một nhân
loại yếu đuối, trăm năm về sau chính là bộ xương khô, có gì sợ."
"Thật
sao." Đại Thiên Cẩu quay đầu lại, nhàn nhạt nhìn hắn, không nhanh không
chậm nói: "Vậy, ta nói ta cũng thích Tỳ Mộc Đồng Tử thì sao?"
Biểu
tình Tửu Thôn trong nháy mắt trở nên hung ác: "Ngươi dám
thích thử xem!"
Đại
Thiên Cẩu không nhìn Tửu Thôn, mà là nhìn về hướng Tỳ Mộc cùng Watanabe no Tsuna rời
đi, đôi môi lãnh đạm câu lên độ cong khó phát giác: "Bất quá, có
vẻ như đã bị người nhanh chân đến trước rồi."
Sắc
mặt Tửu Thôn ngưng trọng, lập tức hướng phía đó chạy đi.
Yaobikuni từ trong nhà bước ra, khóe miệng mỉm cười: "Ôi chao ôi chao,
không nghĩ tới, Đại Thiên Cẩu tiên sinh cũng sẽ làm chuyện như vậy nha."
Tròng
mắt Đại Thiên Cẩu khẽ híp: "Việc làm của Tửu Thôn Đồng Tử vi phạm đến
đại nghĩa thế gian, chẳng qua ta tuân theo đại nghĩa, thay đại nghĩa trừng
phạt hắn thôi."
Yaobikuni
cười càng thêm ý vị thâm trường: "Thật sao, cho tới nay, Đại Thiên Cẩu
tiên sinh đều vì đại nghĩa trong lòng mà tẫn chức tẫn trách, thật là
cực khổ."
Đại
Thiên Cẩu quay lưng: "Chỉ mong các ngươi sau này không vi phạm đại nghĩ
thế gian, nếu không, ta nhất định sẽ không hạ thủ lưu tình."
Dứt
lời, vung đôi cánh đen, nhẹ phẩy một cái, mang theo lông cánh đen kịt như đêm
bay vút lên tròi.
Không
hổ là chủ nhân bầu trời.
Yaobikuni
cười nhạt.
Trong
nhà truyền tới thanh âm của Kagura: "Yaobikuni tỷ tỷ, mới vừa rồi ngươi
cùng ai đó nói chuyện sao?"
"A,
chẳng qua là cùng một vị tiên sinh tuỳ hứng trò chuyện thôi."
Đại
Thiên Cẩu giương cánh bay lượn trên không, thỉnh thoảng xoè đôi cánh, sợi
tóc màu vàng nhạt nhẹ bay bay, dưới ánh mặt trời tạo ra vòng cung tuyệt
đẹp.
Hắn
sẽ không thừa nhận rằng bởi vì khi đại chiến, Tửu Thôn đánh hắn một thân chật
vật, bị mình kí một bút trong đầu rồi lúc này mới đem ấm ức quăng cho Tửu Thôn.
Cảm
giác báo thù rửa hận khiến hắn hơi vui thích, đôi môi mỉm cười cong lên càng
ngày càng rõ.
Thôi,
đi xem con rái cá kia.
Từ
sau đại chiến cũng chưa từng thấy qua Hoang Xuyên Chi Chủ, Đại Thiên
Cẩu hơi nhớ vị chiến hữu ngày trước rồi.
Nghĩ
vậy, Đại Thiên Cẩu nhanh nhẹn trên không trung chuyển phương, hướng Hoang
Xuyên bay đi.
Bên
kia, lúc, Tửu Thôn chạy tới, Tỳ Mộc cùng Watanabe no Tsuna uống
rượu dưới cây anh đào, trông thấy Watanabe no Tsuna đang nắm tay Tỳ Mộc,
vẻ mặt có chút khẩn trương mà nói gì đấy.
Trong
lòng Tửu Thôn cả kinh, cảm giác có chuyện không hay sắp phát sinh, hắn lập
tức lách mình trốn dưới một thân cây, nghe tiếng nói chuyện của bọn họ.
Watanabe
no Tsuna nắm tay Tỳ Mộc, cả khuôn mặt anh tuấn nhiễm vệt đỏ, hắn khẩn
trương nhìn Tỳ Mộc: "Tỳ Mộc, tại hạ có chuyện muốn nói với ngươi."
Tay
trái bị nắm, Tỳ Mộc cũng không rút ra, cậu thản nhiên cười: "Watanabe
có chuyện gì sao?"
"A, chính
là, Tỳ Mộc, chuyện chém đứt cánh tay ngươi, tại hạ cảm thấy thật vô cùng
xin lỗi! Hơn nữa bây giờ lại ôm ý nghĩ không nên có với bằng hữu, tại
hạ thật không xứng làm một võ sĩ! Nhưng mà, xem như Tỳ Mộc về sau không thích
tại hạ, cảm thấy chán ghét tại hạ, tại hạ cũng phải đem tâm ý của mình nói
ra."
Hắn
chợt kiên định nhìn vào mắt Tỳ Mộc: "Tỳ Mộc, thật ra, mấy năm trước thấy
ngươi trên cầu, tại hạ liền nhất kiến chung tình, khi đó ngươi đứng tại đầu
cầu, một thân kimono hồng sắc xinh đẹp, mở dù giấy màu đỏ, ngươi
ngẩng đầu cười với tại hạ, tại hạ thật sự ngây ngẩn cả người, mặc dù sau
đấy ngươi vươn quỷ trảo với tại hạ, mà tại hạ cũng theo bản năng rút
đao chặt tay ngươi, nhưng tại hạ hối hận, hối hận mình chém tay ngươi, khiến
ngươi mất đi cánh tay mình."
"Tại
hạ tìm Seimei đại nhân để tra rõ lai lịch của ngươi, Seimei đại nhân nói
ngươi sẽ quay lại lấy cánh tay, nên tại hạ liền về nhà chờ ngươi xuất
hiện, kết quả, vài ngày sau ngươi biến thành dưỡng mẫu lấy đi, tại hạ còn
chưa mở miệng, ngươi đã đi mất rồi."
"Khi
đó tại hạ vô cùng hối hận, việc đã đến nước này chỉ chứng minh chúng
ta hữu duyên vô phận, nên tại hạ làm bộ tình cờ gặp mặt mà thôi, may ra qua mấy
năm tại hạ sẽ quên, nhưng bây giờ, tại hạ gặp lại ngươi, tại hạ sẽ không còn là
có duyên gặp mặt một lần với ngươi nữa, tại hạ cùng ngươi uống rượu ngắm hoa,
cùng nhau so tài võ kỹ, cùng nhau phong ấn ác quỷ."
Watanabe
no Tsuna nhìn Tỳ Mộc ngốc lăng, hoa nhỏ ở vòng hoa trên đầu khẽ đung
đưa, thỉnh thoảng kéo ra vài sợi tóc, hắn khẽ cười, giúp Tỳ Mộc vén ngân phát
xốc xếch ra sau tai.
"Bây
giờ tại hạ rốt cuộc biết ngươi, ngươi rất hiền lành, rất thuần khiết, cũng rất
ôn nhu, ngươi không giống những yêu quái hung thần ác sát kia, lạm sát kẻ vô
tội, ngươi rất cường đại, nhưng không coi khinh kẻ yếu, ngươi quan tâm tiểu cô
nương, đối mắt nữ sĩ còn đỏ mặt, nói ra có hơi thất lễ, nhưng ngươi lúc ấy
thật khả ái, hoá thành nữ sĩ ngươi cũng rất đẹp, giống như khi ngươi ở
trên cầu, mỹ lệ tuyệt không nhu nhược. Ngươi tốt đẹp như vậy, bất luận thân thể
là nam tử hay nữ tử, bất luận là nhân hình hay quỷ diện, đều khiến người ta ái
mộ."
"Mặc
dù tại hạ là một nhân loại, chỉ có mấy thập niên, không có biện pháp làm bạn
cùng ngươi mãi mãi, nhưng tại hạ không muốn bởi vậy mà buông tay, chỉ cần có
thể đi cùng ngươi, dù ngắn ngủi mấy thập niên, cả đời này tại hạ không hối
hận."
"Vì
vậy, Tỳ Mộc, chuyện tại hạ muốn nói với ngươi chính là, tại hạ thích
ngươi, ngươi nguyện ý cùng tại hạ trải qua quãng đời còn lại của tại hạ
không?"
0 Bình Luận "[ Âm Dương Sư ] Tình tự thương quỷ [ Hạ - 3 ]"