《 Bất Như Bất Kiến 》
《 Chi Bằng Chưa Từng Gặp Nhau 》
不如不见
Pixiv ID: 43403676
Thể loại: Đồng nhân Bình Tà, ngược
Edit & Beta: Twin
Văn án:
Sự chờ đợi của Ngô Tà là một chấp niệm bất diệt, cho đến khi gặp lại
được Trương Khởi Linh, cậu đã mãn nguyện rồi, đã có thể… ra đi.
===============================
※ Lúc nghe <Bất Như Bất Kiến> của
Trần Dịch Tấn đột nhiên nghĩ đến. Mặc dù là ca thoại Quảng Đông, nhưng nếu mọi
người không chê thì có thể vừa nghe vừa đọc.
===========================
Cuối hè chỉ còn vài tiếng ve kêu, bên
ngoài tiệm đồ cổ có một lão nhân gầy teo ngồi đánh cờ với lão nhân cao lớn cầm
quạt lá cọ.
"Ông ơi , ông ơi! Ông xem ông xem!” Đột
nhiên có mấy đứa bé chạy lại, một thằng nhóc lớn tuổi hơn hẳn mấy đứa khác mở
tay ra, bắt được con ve.
Lão nhân gầy yếu cười cười, nói vài câu
khen ngợi rồi đuổi chúng nó đi.
Lão nhân cao lớn nhìn lão nhân gầy nhom,
ngón tay phủ đầy nếp nhăn sần sùi cầm quân cờ, chậm chạp không đặt xuống.
“. . . Thành thật mà nói.” Lão nhân cao lớn
bộ dáng chín chắn, vẫn còn giữ lại khí tức ương ngạnh năm đó: “Cậu buông tay thật
sao?”
Lão
nhân gầy teo vừa cười vừa nhìn đứa nhỏ chạy xa, nụ cười kia rõ ràng đơn thuần hệt
năm đó vậy: “Tuổi cũng đã cao, còn có thể sao nữa.”
Lão
nhân cao lớn nghe thế, thở dài một tiếng: “… Cậu cho rằng tôi là ai, Tiểu Tam
gia.”
Lão
nhân gầy nhom được gọi là Tiểu Tam gia quay đầu nhìn hắn, nụ cười nhạt đi vài
phần, lại có một loại thản nhiên: “Lão Phan, thân thể tôi không khoẻ mạnh, bị bệnh
tim mà, thật không biết ngày nào sẽ lấy mạng tôi.”
“Bệnh
viện chính phủ kia không phải…”
“Già
rồi… không dùng được nữa.” Ngô Tà lắc đầu, chân tay cậu run run, đầu cũng không
còn thừa mấy cọng tóc, nói muốn chờ người kia, có chút si tâm vọng tưởng. “Tôi
đoán… có lẽ hắn đã chết rồi, hoặc là mất đi trí nhớ, sống mờ mịt ở chỗ nào đó…
Cũng có thể là vào cánh cửa kia, hoặc không biết đang ở trong cái đấu nào… Tôi
đã là Lão Cốt Đầu*, không chờ được
rồi.”
*Lão cốt đầu: Gọi người già cách khiêm tốn
Lúc
này, một bà lão bưng lê đi tới, cười khanh khách: “Ván này sao kết thúc lâu vậy
nhỉ? Ăn chút lê đi.”
“Được
đó… để đấy để đấy, Lão Phan từ Trường Sa ghé thăm, hai ta nói khá nhiều chuyện.”
Ngô Tà nhận lấy mâm lê mời Phan Tử ăn, bà lão kia đối với Phan Tử không xa lạ
gì, chính là Ngô tẩu tử.
Phan
Tử lấy một miếng lê ăn, cảm ơn tẩu tử, Ngô Tà để vợ già cùng cháu trai chơi
đùa.
Cách
ngang chốc lát, Phan Tử nhịn không được hỏi: “Tẩu tử không biết chuyện của Tiểu
ca?”
Chỉ
thấy Ngô Tà bất đắc dĩ cười, thở dài nhìn mấy đứa nhỏ cười đùa náo nhiệt ngoài
cửa: “Cháu của tôi cũng lớn như vậy rồi, còn cầu cái gì?”
Phan
Tử nhìn đám trẻ con ven đường, đột nhiên hiểu, Tiểu Tam gia luôn luôn dựa vào
Muộn tiểu ca, cùng với hắn, đã già rồi.
Ngày
xưa hắn tòng quân đánh giặc, thân thể còn cường tráng, mặc dù lớn hơn Tiểu Tam
gia mười mấy hai mươi tuổi, nhưng bệnh tật ít hơn so với Ngô Tà.
Sau
những chuyện kia, Tiểu ca biến mất, Ngô Tà chờ vẫn hoàn chờ, đa nghi linh tinh,
sau đó giống như đàn ông bình thường, cưới nữ nhân, sinh con cái, trông nom cửa
tiệm cũ giết thời gian, hết thảy đều lạnh nhạt.
“Tuổi
trẻ khinh cuồng*, tuổi trẻ khinh cuồng.”
*Khinh cuồng: Lông bông, tuỳ tiện, phù phiếm
Ngô
Tà từ trong túi quần móc ra điếu thuốc, Phan Tử lắc đầu, nhìn cậu châm lửa: “Cậu
còn hút?”
“Chết sớm một chút.” Ngô Tà nhả khói ra,
nhéo cái chân gầy teo, giọng mãn bất tại
hồ*: “Không cần khiên tràng quải đỗ*.”
*Mãn bất tại hồ: Thờ ơ như không; dửng dưng.
*Khiên tràng quải đỗ: Nóng ruột nóng gan; nhớ da diết;
canh cánh trong lòng.
Đang
lúc Phan Tử bất mãn với thái độ tiêu cực của Ngô Tà, một đôi vợ chồng trung
niên mặc suit đi tới, người chồng lên tiếng trước: “Hừm, Phan Thúc, đến thăm
lão ba sao?”
“HI~
Phan thúc .” Nữ nhân phía sau cười vẫy tay, mái tóc ngắn nhộm màu nâu thời thượng,
khi nghe con trai kể về việc này, Ngô Tà liền nói mình già rồi, không hiểu cùng
thưởng thức được.
“Ừ đúng vậy, đã lâu không gặp, tiểu tử
này lớn thế rồi cơ đấy.” Phan Tử nét mặt tươi vui, sau khi chuyện kia kết thúc,
hắn trở về Trường Sa, Ngô Tà trở lại Hàng Châu, mấy thập niên không gặp, thời
điểm Ngô Tà kết hôn và tiệc đầy tháng còn gặp qua, nhưng mấy thập niên sau đều
không liên lạc nữa, chuyến này trở lại mới phát hiện đứa con trai duy nhất của
Ngô Tà cũng kết hôn sinh em bé rồi.
Ngô
Tà để con trai cùng con dâu lo bữa tối, lại để cho lão bà đem tôn nhi vào trong
phòng.
Nhìn
già trẻ lớn bé đều vào nhà, Ngô Tà mới quay đầu, hung hăng rút điếu thuốc, thở
dài nói: “Cái loại chuyện tình này, tôi không hy vọng con cháu biết, thằng nhóc
con kia tính tình kiên nhẫn, làm một giáo sư lịch sử, con dâu cũng có học thức
đó, như vậy mới nuôi nổi hai vợ chồng già bọn tôi.”
Phan
Tử yên lặng âm thầm gật đầu, bất luận con cháu nào của hắn, hắn sợ ngày nào đó
không giấu được nữa: “Con trai cậu đúng là tốt.”
“Cha,
con giúp người đóng cửa tiệm.” Cởi áo khoác tây trang và cà vạt, con trai lại
đi ra.
“Không
cần, tiệm này cha mày quản mấy thập niên rồi, đóng cửa để chống cái gì?” Nói
xong, Ngô Tà cầm cái xiên sắt kéo chốt, cắn điếu thuốc quay đầu nhìn con trai
cười nói: “Đi mời Phan thúc của mày vào ngồi, hắn chưa có ôm qua tôn tử đâu.”
Con
trai Ngô Tà đáp lời xong, lại nhìn Phan Tử không có động tác, chỉ thấy Ngô Tà
tuổi đã hơn bảy mươi, thân thể gầy da bọc xương, run rẩy kéo chốt, Phan Tử nhớ
năm lại năm đó Tiểu Tam gia còn oán trách Đại lão gia lưu cái tiệm tồi tàn này
cho cậu, trong chớp mắt đã trở thành lão nhân yếu đuối.
Đối
với Ngô Tà mà nói, cái tiệm này đã cùng hắn trải qua những câu chuyện khinh cuồng
thời tuổi trẻ năm xưa.
“Còn bất động làm gì? Cũng vào đi, Lão
Phan, xuơng cốt tôi đây không lên núi Trường Bạch được, nhưng cũng không thể
khoá cửa không nổi nha!” Nhìn hai người bọn họ đứng yên, Ngô Tà tức giận cười
khoát tay để cho bọn họ yên tâm.
Cuối
cùng cũng Phan Tử gật đầu nói được, cùng con trai Ngô Tà đi vào đi vào bên
trong.
Ngô
Tà đóng kỹ chốt chặn, cánh cửa nặng nề chạm đất tạo ra tiếng vang rất lớn, cậu
nhìn bảng hiệu gỗ ở phía trên, cái bảng hiệu đó trong một lần mưa to đã bị vỡ,
sau đó đổi cái mới. Lúc này Ngô Tà chợt nhớ tới bàn cờ, liền đi dọn.
Thái
dương vừa lúc ngã về tây, chiếu lên mặt Ngô Tà một màu chiều tà quả quýt,
làm ánh mắt bị đục thuỷ tinh thể của cậu có chút mờ mịt không rõ, bất quá vừa rồi
có một cái bóng chặn lại ánh sáng.
Chủ
nhân cái bóng kia hỏi: “Đã đóng cửa rồi sao?”
Nghe
thế, thân thể thon gầy mặc áo tay ngắn đơn bạc của Ngô Tà trong nháy mắt cứng
ngắc, vốn dĩ muốn cúi xuống thu bàn cờ, giữa chừng giống như người máy bị hỏng
mà dừng lại.
Cậu
chậm rãi ngẩng đầu, bóp tắt điếu thuốc, do nghịch hướng với ánh tà dương cùng bệnh
đục thuỷ tinh thể khiến cho Ngô Tà không thể thấy được khuôn mặt người kia.
Thanh phong* như dòng lũ thời gian trong
nháy mắt nhẹ nhàng xuyên qua cơ thể Ngô Tà, hình dáng người kia năm mươi mấy
năm chưa từng thay đổi, miệng Ngô Tà run rẩy, hồi lâu mới kéo ra một cái mỉm cười:
“Đã lâu… không gặp…”
*Thanh phong: gió mát
Cái
người vừa tới nghe thế cũng sửng sốt, tiến lên phía trước, chính hắn nửa thế kỷ
cũng không thay đổi, đến gần quan sát Ngô Tà, lại nhiều phần tang thương cùng tịch
mịch.
“Thật xin lỗi, tôi quá trễ…” Hắn chua xót
nói. Ngô Tà lại cười cười lắc đầu.
Lời này, cậu cũng đã đợi cả nửa thế kỷ.
Ngô Tà vươn tay sờ mặt hắn, hỏi hắn: “Anh
có khoẻ không?”
Trương Khởi Linh nhìn cậu.
Ngô Tà cậu già rồi, tóc trắng hoa râm mọc
lưa thưa, có chút xúc phạm tầm nhìn, khắp khuôn mặt đều là nếp nhăn, cũng không
còn trắng trẻo, mà là màu nâu cùng mấy chấm lốm đốm của người già. Lưng Ngô Tà
có chút gù, gầy tới mức thấy được hai cái tay xương cốt đều run rẩy, yếu ớt giống
như bất cứ lúc nào cũng có thể sẽ bị gió mát mùa hạ thổi đi, ánh mắt vẫn tràn đầy
hoài niệm không ngừng cố gắng muốn miêu tả bộ dáng của luyến nhân* sau năm mươi năm thất lạc.
*Luyến nhân: Người yêu; Người không thể quên được,
buông bỏ được; Người bản thân quyến luyến
Trương Khởi Linh cảm giác được đầu ngón
tay kia run rẩy, không gợi lên xúc động nữa, nhưng lại sâu sắc muốn nắm bắt được
hắn như sợ hắn biến mất năm mươi năm trước.
“Ngô
Tà . . .” Trương Khởi Linh nhẹ nhàng kêu, xương cốt Ngô Tà co rút khiến cậu so
với lúc trẻ lùn hơn, hôm nay Trương Khởi Linh vẫn thanh xuân tạo thành so sánh
mãnh liệt với cậu.
“Tôi sống rất tốt, hôm nay Phan Tử cũng tới,
vừa rồi chúng tôi còn nói về anh.”
Trương Khởi Linh cảm thấy điều duy nhất
không thay đổi chính là mạt cười kia, không có ác ý, nhiều hơn một phần từ ái,
hướng về phía Trương Khởi Linh lại biết bao nhiêu phần nhớ mong xa xăm.
Lúc
này, Phan Tử chờ có chút sốt ruột đi ra.
“Anh xem, mấy đứa nhỏ đều lớn rồi.” Vừa
lúc thấy Ngô Tà thu tay về, trong làn gió thê lương mang theo thanh âm run rẩy
của Ngô Tà: “Tiểu ca, tôi mệt quá.”
Khắc kia, lần đầu sau mấy chục năm Phan Tử
cảm thấy hốc mắt âm ấm, ánh chiều tà phủ xuống thân ảnh Trương Khởi Linh dung nạp
với bóng lưng xiêu vẹo của Ngô Tà, Phan Tử đột nhiên cảm thấy Ngô Tà không có
già, giống như trở lại năm mươi năm trước, cái thời Tiểu tam gia tuổi trẻ hoạt
bát, nép vào vòng tay của Tiểu ca, cả thế giới này cũng không thấy sợ hãi.
Mà
sau ngày đó, một khoảng thời gian Phan Tử không cách nào trở về Trường Sa được,
ngược lại Bàn Tử cũng từ Bắc Kinh chạy đến Hàng Châu, còn có nhân vật hề không
nghĩ tới – A Ninh. Cô cũng già rồi, nhưng vẫn là bà già phong tao*.
*Phong tao: Đứng đầu
Tất
cả mọi người, ở tang lễ Ngô Tà, cũng rất an tĩnh.
Không thấy Trương Khởi Linh, cũng không
ngoài dự đoán, mà những người không biết Trương Khởi Linh càng chẳng nghi hoặc.
Phan Tử và Bàn Tử nói qua chuyện của Tiểu
ca một lần, bọ họ đều hiểu, Ngô Tà chống đỡ được cho đến bây giờ, đều vì một
ngày đó, tính ra không có tiếc nuối.
Sau đó Phan Tử trở về Trường Sa, không
bao lâu nghe con trai Ngô Tà nói trong trong tiệm đồ cổ có Long Bích Bối, Phan
Tử nhìn email một cái liền bảo không bán!
Thanh Hắc Kim Cổ Đao kia, sau khi Lão
Phan lấy được đã chôn vào trong mộ phần Ngô Tà. Cho đến vĩnh viễn ngàn thu.
---------------------------------------
Lời tác giả: Thực
ra tôi rất thích câu truyện này. Mặc dù cuối cùng cũng gặp nhau, nhưng không có
cảm giác đền bù nha =v=
0 Bình Luận "Bất Như Bất Kiến"