1.
“Chủ nhân ngôi mộ này thực có tiền, nếu
sau này tôi chết cũng được chôn ở loại địa phương như thế này thì tốt rồi.” Ngô
Tà đi phía sau Trương Khởi Linh, nhịn không được cảm thán, “Đúng rồi Tiểu Ca,
trước kia anh đã tới nơi này rồi à? Sao đối với đấu này quen thuộc vậy?”
“Đây là phần mộ tổ tiên Trương gia của
tôi.” Trương Khởi Linh túm Ngô Tà đi mau vài bước, mặt không đổi sắc đẩy cửa chủ
mộ thất: “Tất cả đi ra, các người muốn con dâu nên tôi mang về đây.”
2.
Đạo Mộ Bút Ký chi ngũ tự châm ngôn
Ngô Tà: Tiểu ca, tôi còn muốn.
Trương Khởi Linh: Này, đưa tôi về nhà.
Ngô Tam Tỉnh: Ngô Tà, cháu chạy mau.
Bàn Tử: Đồ (bồi) táng là của tôi.
A Ninh: Hắn là Super Wu.
Giải Ngữ Hoa: Tôi sẽ không cứu cậu.
Trần Văn Cẩm: Tiểu Trương mau tới đây
Giải Liên Hoàn: Ngô Tam Tỉnh hại ta
Hắc Nhãn Kính: Vậy hắn làm sao đây.
Hoắc Tú Tú: Cá đang ở chỗ tôi.
Vương Minh: Ông chủ không có nhà.
Tề Vũ: Cậu có tin hay không?
3.
Trên TV vừa chiếu quảng cáo Ưu Nhạc Mỹ*, Ngô Tà không khỏi nổi hứng
lên, hỏi: “Tiểu ca, tôi là gì của anh?”
Trương Khởi Linh mặt không chút thay đổi
xem hết quảng cáo, trầm mặc một hồi: “Sàng đan.”
Ngô Tà đầu đầy dấu chẩm hỏi, không rõ mình
với sàng đan có mối liên hệ gì. Khoé miệng Trương Khởi Linh cong 15 độ: Như vậy
tôi mới có thể đè cậu mỗi ngày.
“Cậu là Ưu Nhạc Mỹ của
mình, như vậy mình có thể đem cậu nâng niu trong lòng bàn tay.” Lời thoại này
đã bắt đi tâm không biết bao nhiêu tâm hồn thiếu nữ, cũng khiến cho Ưu Nhạc Mỹ
trở thành đại biểu tình yêu, phố lớn ngõ nhỏ tại Trung Quốc, khắp nơi đều có thể
thấy già trẻ lớn bé cầm ly trà sữa Ưu Nhạc Mỹ, một vài người còn bắt trước nam
nữ chính lãng mạng trong quảng cáo.
4.
Hàng Châu rất hiếm khi có đại tuyết, sáng
sớm thức dậy đã thấy trong sân tích một lớp tuyết dày, Thiên Chân đem mình và
Tiểu ca đều ăn mặc đầy đủ, kéo ra ngoài bảo: “Tiểu ca, chúng mình đắp người tuyết
đi.”
Một lát sau, Tiểu ca dựa ở cạnh cửa nhìn
Thiên Chân lạnh đến nỗi mũi đỏ lên, trên lông mi vương đầy bông tuyết đọng lại
một chỗ, rốt cuộc mang giày đi ra ngoài, đem tay cậu nhét vào túi áo mình, hôn
lên mấy hạt tuyết trên lông mi cậu: “Tiểu Thiên Chân, về nhà đi.”
5.
Một ngày nọ Bàn Tử phát hiện Tiểu ca tinh
thần sa sút ngồi ở cửa nhà.
“Ơ? Tiểu ca sao anh lại ở chỗ này?”
Tiểu ca nhìn hắn, từ trong túi cầm ra tờ
giấy viết: Tôi là ai?
Bàn Tử nói: “Anh là Trương Khởi Linh, anh
làm sao vậy?”
Tiểu ca không để ý tới hắn, lại vùi đầu
viết ba chữ: Thiên chân đâu?
Bàn Tử khoé miệng giật một cái, hướng
trong nhà kêu lên: “Ngô tà! Chồng cậu tìm tới cửa này!”
6.
Tôi là Vương Minh, kể từ lúc Tiểu ca đi,
ông chủ viết hồi ký viết tới phát hỏa, không ít người ép hắn không HE liền loã
thể chạy lông nhông ngoài đường. Hoa Nhi Gia vì giải vây cho ổng, liền nói nếu vi bác* đủ 10 vạn sẽ để đại gia viết
phiên ngoại. Hôm đó Hắc Nhãn Kính post ảnh chụp Hoa Nhi Gia đang ngủ lên vi
bác, tôi mới biết được Hoa Nhi Gia mình vẫn thầm mến hoá ra đã bị này tên khốn
chết tiệt này “đồng sàn cộng chẩm”! Năm nay Tiểu ca xem ra là không về được
đâu, bởi vì nghe nói vé xe cũng áp dụng chế
độ thực danh* nữa.
*Vi bác: Tiểu blog hay blog vi mô là một dạng
blog có các bài đăng có nội dung thu nhỏ. Ở Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa, các mạng
lớn như Twitter, Facebook, và Google+ đều bị kiểm duyệt, nên nhiều người trong
nước đó sử dụng các mạng “vi bác” (微博) thay thế như Sina Weibo, Tencent
Weibo, Sohu Weibo, NetEase Weibo, và Fanfou. (Trích Wiki)
*Chế độ thực danh: Một chế độ phát triển trong những
năm gần đây. Phải xuất các giấy tờ chứng minh và xác nhận tên thật của bạn. Cụ
thể là trong quá trình hoạt động cần phải chứng thực danh tính, do sự phát triển
của Internet, việc mua bán qua mạng không dùng tên thật đã gây ra nhiều vấn đề.
Chế độ này có áp dụng lên vé tàu. 1/1/2012, hành khách toàn quốc thi hành vé
tàu chế độ thực danh, hành khách cần xuất trình thẻ căn cước.
7.
Sổ sách của Vương Minh
[28/11: Tiểu ca mượn 2 nguyên* ngồi xe.
25/12: Tiểu ca mượn 20 nguyên đi siêu thị.
Không biết dùng làm gì.
14/2: Tiểu ca ở chỗ Bàn Tử lại mượn 200
nguyên.]
Vương Minh: Ông chủ, Tiểu ca nợ không ít
...
Thiên Chân: Đêm nay phải đi tìm hắn.
Ngày hôm sau.
Tiểu ca: Tôi một lần trả hết rồi.
Vương Minh cúp điện thoại, mơ hồ còn nghe
được tiếng nói quen thuộc “Bồi thường em gái anh!”, nhất định là nghe lầm .
*Nguyên: Đơn vị đếm của nhân dân tệ.
8.
Dọc đường đổ đấu, tại khách sạn, Bàn Tử
buồn bực: “Tiểu ca tối hôm qua còn tốt, thế quái nào hôm nay trước ngực sau
lưng quấn đầy băng vải thế này?”
Ngô tà đỏ mặt: “ Ngày hôm qua lúc tiểu ca
tắm rửa...... Tôi lỡ đi vào, Tiểu ca để cho tôi chà lưng hắn, dáng người hắn thực
tuyệt......”
Ngô Tam Tỉnh cùng Phan Tử sắc mặt trắng
xanh, suy nghĩ có nên vì trinh tiết Ngô Tà mà liều mạng với Trương Khởi Linh.
Ngô Tà thẹn thùng che mặt: “Tôi nhất thời kích động, cọ sát hình xăm kỳ lân của
hắn ......”
9.
Ngô Tà cầm thiệp cưới: Chú ba, Muộn Du
Bình muốn kết hôn, đây là thiệp cưới.
Ngô Tam Tỉnh: Ồ, chuyện tốt! Không biết đối
phương trông như thế nào?
Ngô Tà: À... Hết thảy đều ổn, cùng chung
chí hướng với hắn, cảm tình rất tốt.
Ngô Tam Tỉnh: Như vậy mày cũng nên tìm một
người vợ đi! Muộn tiểu ca mệnh thật tốt, không biết đứa nhỏ nhà ai cùng hắn kết
hôn?
Ngô Tà sắc mặt ửng đỏ: Nhà chú.
10.
Bàn Tử đến chỗ Thiên Chân ăn cơm chùa,
sung sướng vô cùng.
Bàn Tử: Tiểu ca, ngày hôm qua tôi đưa anh
bao, dùng tốt không?
Tiểu ca:...
Thiên chân cúi đầu bới cơm.
Bàn Tử: Rốt cuộc dùng được không? Tiểu ca
anh trả lời một tiếng đi.
Tiểu ca: Ừ.
Bàn Tử: Dùng được thì tốt rồi, cổ đao của
anh nên tìm một cái bao, mỗi lần đi đổ đấu cái đao trên lưng rất chói mắt doạ
người… Ơ Thiên Chân, cậu đỏ mặt cái gì vậy?
11.
Hắn khôi phục trạng thái thực vật, nghe
lão nhân chiếu cố hắn nói một vài chuyện, ví dụ như trên người hắn có hình xăm
kỳ lân, chỉ khi thân nhiệt cao mới xuất hiện… Lão nhân biết rất nhiều chuyện về
hắn, nhưng xem niên kỷ của lão cùng hắn không có quan hệ gì. Sau này lão nhân từ
tiệm đồ cổ của mình cầm ra một cây đao cho hắn: “Mặc dù không thể so với Hắc
Kim Cổ Đao… Cũng nhận nha Tiểu ca… A không…” Lão nhân lắc đầu: “Tôi già rồi hồ
đồ. Đi thôi, Trương Khởi Linh.”
12.
“Tiểu... Tiểu ca, tôi... luôn cảm thấy có
người nhìn...” Ngô tà nhỏ giọng nói.
“Ở chỗ này không có ai đâu.” Trương Khởi
Linh vừa lòng nhìn bộ dáng thẹn thùng của Ngô Tà, tiếp tục hôn xuống.
Cách đó không xa, Cấm Bà 1: “Tôi đã nói
cái tên mặc hoodies kia chính là công mà.”
Cấm Bà 2: “Đừng quấy rầy, xem tiếp phía
dưới bọn hắn làm cái gì đi!”
13.
“Tiểu ca mau đến xem nè, người tuyết này
không giống anh ~~” Ngô tà hướng tiểu ca vẫy tay.
“......” Tiểu ca đi tới nhìn người tuyết
hồi lâu, hình như nhớ tới cái gì đó, bốc một xấp tuyết bên cạnh, tự mình bóp
bóp nắn nắn, 3 phút trôi qua, Tiểu ca cầm quả cầu tuyết trong tay đặt lên trên
vai người tuyết. Ngô Tà tập trung nhìn… Nguyên lai thứ Tiểu ca nhào nặn nửa
ngày chính là con gà con…
14.
Giải Ngữ Hoa: Trúc mã*, Tôi thấy lễ mừng năm mới này Muộn Du Bình không về được
~ mọi người đều nói hắn mua không được vé xe lửa thực danh ~ nếu vậy chúng
mình...
Ngô Tà vừa định nói, bỗng nhiên sàn nhà
trước mặt rạn nứt... Từ trong lòng đất bò ra một người, phủi xuống bùn đất trên
mình, hướng Ngô Tà đang hoá đá nói: “Tôi đã trở về.” rồi hướng Giải Ngữ Hoa
cũng đang hoá đá: “Cậu vừa rồi muốn nói cái gì?”
Giải Ngữ Hoa: Tôi... Tôi nói nếu vậy
chúng mình đi máy bay tìm anh…
[Tin tức nhà đài: Khán giả thỉnh chú ý,
nhiều người ở khu vực lân cận báo cáo, trong nhà trong hiểu sao bị chọc thủng,
đôi khi sẽ có một thanh niên mặc hoodies xanh từ giữa chui ra. Theo chuyên gia
phân tích, tình hình này có thể do công nhân thi công đường ống ngầm bất lợi
gây nên. Thỉnh mọi người không cần hoang mang.]
Ngô Tà chuyển hướng nhìn Tiểu ca đang
cùng xem tin tức bên cạnh: “Tiểu ca, trước khi anh về nhà thì bị lạc đường có
phải không?”
*Trúc mã: chỉ Ngô Tà
15.
Thiên Chân cùng Tiểu ca tay nắm tay đi dạo
phố, bỗng nhiên Tiểu ca dừng ở chỗ một cây cột điện không tiến lên, trên đó dán
đầy các quảng cáo nhỏ: Làm chứng nhận giả, Bồi tán gẫu, Trị tận gốc bệnh xx...
Thiên Chân: “Ơ! Tiểu ca, anh đang nhìn gì
vậy?
Tiểu ca:…
Vài ngày sau, Tiểu ca lấy ra một vật đưa
cho Thiên Chân: “Kết hôn.”
16.
Ngô Tà cảm thấy bản thân không có kén ăn,
đương nhiên, đó là chuyện rất lâu trước kia. Hiện tại nhìn đến dưa chuột cà rốt
kem bơ... văn vân linh tinh các loại, đều yên lặng… đem đĩa dời đi một chút.
Bị Bàn Tử phát hiện: “Ôi chao, Thiên
Chân, cậu không được kén ăn!”
Cậu không thể làm gì khác ngoài việc gắp
lên, liếc mắt nhìn Trương Khởi Linh đang vùi đầu ăn cơm, có chút ưu tư cắn thức
ăn ken két, nét mặt ngoài ý muốn vặn vẹo vài giây.
17.
Hôm nay được trông thấy trại nhân Trương
gia cổ trại, cùng một muội tử trong trại nói chuyện phiếm, miêu muội tử nói:
“Chúng tôi sống vào giai đoạn đầu dân quốc, Trương trại chủ rất lợi hại, đã từng
đạo mộ, làm qua thổ phỉ, sau đó gia nhập đảng nước X, đao phu vô cùng tuyệt vời!
Phu nhân họ Ngô, rất thông hiểu thảo dược, lúc Trương trại chủ còn là thổ phỉ
cướp được đó!”
Cái… cái gì… Áp trại phu nhân họ
Ngô…. = 皿 =
18.
Mấy ngày lạnh nhất, Ngô Tà dựa vào cửa sổ
ngẩn người, hà hơi vào cửa thuỷ tinh khiến nó ngưng tụ thành hơi nước trắng xoá
một mảnh. Trương Khởi Linh bận việc ở trong bếp, Ngô Tà nghiêng tai lắng nghe –
chén bát vỡ, thìa bị bẻ cong, không mở du
yên ky*, lửa thì bật lớn. Tâm tình buồn bực hoá thành hư không, Tiểu Thiên
Chân tiến vào phòng bếp ôm lấy thắt lưng Tiểu ca: “Lão bà~” Trương Khởi Linh
phá nát bàn ăn. Ngô Tà sửng sốt, nửa ngày mới hoàn hồn lại: “Lão… Lão công…”
“Ừ.”
*Du yên ky: Máy hút mùi, ống khói điện tử
19.
Ta là Hắc Kim Cổ Đao, tên thật Hắc Kim
Kê, Thuỷ giải* “Kêu lớn! Hắc Kim
Kê!”, lưỡi dao tách ra vô số con gà con
công kích kẻ địch. Vạn giải* “Văn Kê
Khởi Vũ”, lưỡi dao hóa thành con gà mái thật lớn phá hủy hết thảy chướng ngại......
Đúng vậy, đúng vậy, chủ nhân của ta chính là tiền nhiệm Trương gia lâu chủ kiêm
thiên tài đổ đấu kiêm điếm trưởng đương nhiệm ở Tây Linh Ấn Xã có biệt hiệu
“Trương câm điếc Quỷ Kiến Sầu” Đại đội trưởng Đệ Thập Tứ bảo hộ đội 370--
Trương! Khởi! Linh.
*Thuỷ giải/ Vạn giải: Xuất phát từ bộ Manga Bleach. Nó là các dạng của Trảm Phách Đao
(Zanpakuto). Dạng Thuỷ giải (Sinkai) là hình thức thứ hai của thanh kiếm (hay
còn là hình thức "nâng cấp" đầu tiên) có sẵn của mỗi Zanpakuto. Để
kích hoạt nó, mỗi tử thần chỉ cần gọi tên của thanh kiếm đó. Vạn giải (Bankai)
là hình thức nâng cấp thứ hai của một Zanpakuto. Thường thì Bankai là tạo ra một
sinh vật to lớn hoặc một hiệu ứng mạnh mẽ hỗ trợ người sử dụng trong trận chiến
20.
Tiểu ca, lưng anh không mỏi à?
Ngô Tà ngăn Trương Khởi Linh lại hỏi.
Đừng cõng nặng hơn a, anh về sau phải vào
Nam ra Bắc, cả đời không thể mang trên người đâu. Người chết rồi anh mang tro cốt
theo có ý gì? Này, anh đừng có đi mãi thế, tốt xấu cũng phải đáp lại một câu chứ.
Ngô Tà giang hai cánh tay ngăn giữa đường, sau
đó nhìn Trương Khởi Linh đi xuyên qua thân thể mình. Cậu sửng sốt, ôm đầu ngồi
xuống, nhẹ giọng nói: Tiểu ca, bỏ xuống đi, tôi đã chết rồi.
21.
Một ngày nọ, Thiên Chân oán hận giá hàng
tăng cao: “Cải trắng tăng hai đồng một cân, nhớ năm đó chỉ cần 5 giác* là có thể mua một sọt! Chịu không
nổi nữa!”
Bàn Tử cười nhạt: “Cậu thôi đi, cậu biết
cái quái gì chứ, cậu đếm xem lớn như vầy chỉ mua đồ ăn có vài lần.”
Tiểu ca đột nhiên nói: “Lần trước lúc tôi
đi mua đồ ăn, cải trắng vẫn là một đồng ba củ.”
60 giây sau Bàn Tử nói: “Cao nhân......
Người từng trải chân chính đang ở ngay bên cạnh cậu đó Thiên Chân!”
*Giác: Đơn vị đo đếm tiền tệ Trung Quốc: Một
nguyên bằng mười giác. Một giác lại bằng mười phân.
22.
“Nếu cậu thấy Tiểu ca liền kêu hắn về nhà,
tôi cùng Bàn Tử còn chờ hắn trở về ăn cơm tất niên...” Cụ già ngồi trên xe lăn
còn cằn nhằn liên miên: “Tốt xấu cũng là tất niên… như thế nào hắn còn chưa trở
về?”
Thanh niên tóc đen bên cạnh bỏ thêm cho
ông chiếc đệm: “… Tôi đã trở về.”
Chính là ông không nghe được, ông vẫn chờ,
chờ cho tới lúc già yếu thần trí không rõ, chờ cho tới lúc không nhận ra người
bên cạnh, ông vẫn chờ.
23.
0 Bình Luận "Bình Tà Vi Tiểu Thuyết – Dạ Tuyền Vũ Chỉnh Lý "