Chapter 2: Phép màu trước đêm Giáng sinh
“Sherlock… One more miracle… Just… don’t die...”
.
.
.
Một đêm yên tĩnh nữa tại căn nhà số 221B phố Baker.
John Watson ngồi trầm ngâm trên chiếc ghế bành quen thuộc, mắt hướng ra khung cửa sổ. Những ánh đèn xe vụt loé lên, loãng dần rồi lại vụt tan mất giữa không gian rộng lớn. Căn phòng yên tĩnh đến kì lạ. Không có tiếng gõ máy tính, cũng chẳng có tiếng đàn vĩ cầm ngân nga, thậm chí cả những tiếng súng đinh tai ấy cũng biến đi đằng nào.
– Sherlock… Thật ra… anh đang ở đâu?
Chàng bác sĩ xoa nhẹ lên thái dương, những nếp nhăn hằn rõ trên trán và cả trên khoé mắt.
Đã gần một năm trôi qua kể từ “cái ngày đó”.
Đến tận giây phút này, ngay cả khi Molly đã nhiều lần khẳng định cái “thi thể” được chuyển đến nhà xác kia chính là Holmes, thì John vẫn luôn tin rằng anh bạn thích đùa của mình vẫn đang “nhởn nhơ” đâu đó trong cái nước Anh rộng lớn này.
Làm sao mà một kẻ như thế lại chết được chứ!
Chỉ là một trò đùa của anh ta thôi phải không?
Anh ta chỉ biến đi đâu một chốc, rồi sẽ lại quay về nhà lúc trời hừng sáng…
12 tháng trôi qua và ngày nào John Watson cũng theo đuổi suy nghĩ đó. Anh đi ngủ rất muộn. Nhưng đến khi kim đồng hồ nhích quá con số 2, thì thực tại tàn nhẫn đã lôi phắt John khỏi hy vọng. Từng giờ trôi qua, John chờ đợi mòn mỏi trong vô vọng.
Sherlock Holmes là một tên ngốc! Có ai lại muốn trở thành một kẻ lông nhông trong khi ở nhà đang có một người chờ đợi mình để cùng dùng bữa tối?
Và John cũng biến thành tên ngốc mất rồi. Dành từng ấy thời gian mong ngóng một kẻ ngốc đã được tất cả mọi người xác định là đã chết 1 năm về trước…
Theo đuổi một hy vọng không có cơ sở nào cả.
Bác sĩ Watson bất giác đưa mắt nhìn tấm lịch treo trên bức tường đầy lỗ đạn. Hôm nay là ngày 23 tháng 12.
Chuông đồng hồ chợt vang lên, điểm một tiếng rõ to nhằm thông báo khoảnh khắc nửa đêm đã trôi qua.
1 giờ sáng ngày trước Giáng sinh.
– Liệu anh có thể tặng cho tôi một món quà Giáng sinh nữa? – John tự hỏi chính bản thân mình, nhưng lại như thì thầm với “người đó”.
Buông một tiếng thở dài, anh đứng dậy đi vào bếp đun nước. Rồi lại lục trong tủ bếp lấy ra một chiếc cốc còn mới nguyên, trên đó có in dòng chữ “I <3 Sherlock”. Chẳng có gì lạ, vì từ khi tay thám tử này trở nên nổi tiếng như vậy, ngoài ly cốc ra còn có đĩa trang trí, nón và nhiều thứ như vậy nữa. Haha, John bất giác bật cười. Không ngờ trong nhà mình cũng có những món linh tinh đó.
Chiếc muỗng kim loại kêu tách cách, khuấy thật đều thứ hỗn hợp giữa hồng trà và sữa. Những cuộn khói nghi ngút bay lên chầm chậm, tan loãng vào không khí se se lạnh của tiết trời mùa đông. John đặt cốc trà xuống bàn, rồi lại ngồi bệch xuống ghế, mệt mỏi nhắm mắt lại.
“Tôi đã pha trà cho anh rồi đây…”
Cơn xây xẩm kéo đến như hệ quả của những đêm mất ngủ kéo dài liên tiếp, John thiếp đi tự lúc nào chẳng hay. Giữa cái lạnh của mùa đông, một giấc ngủ ngon lành không mộng mị thường kéo đến trước khi ta kịp nhận ra.
Vậy mà hình như John Watson đã mơ thấy một điều thật kì diệu, kì diệu như một phép màu đêm Giáng sinh…
~
Tiếng kẽo kẹt của những bậc thang vốn đã có tuổi vang lên.
Một bóng đen thấp thoáng bên ngoài cánh cửa.
“Goodnight, my dear John!”
Có ai đó đã đặt một nụ hôn thật nhẹ lên trán người con trai đang say ngủ đó, và không quên gửi theo một lời cầu chúc an lành.
~
.
.
.
Sáng, John Watson giật mình tỉnh giấc, chợt cảm thấy người mình vô cùng ê ẩm. Có lẽ do đêm qua mình đã nằm ngả người trên ghế bành, tư thế dễ khiến người ta đau lưng sau khi ngủ dậy. Anh dụi dụi mắt, rồi đứng dậy nhìn quanh. Tối qua, dường như đã có ai đó bước vào căn phòng này… Phải chăng là bà Hudson? John đưa tay vớ lấy chiếc điện thoại trên bàn xem giờ, vô tình chạm phải chiếc cốc sứ màu trắng đục.
Ah, cốc trà tối qua.
Chắc giờ nó cũng đã nguội lạnh.
John thở mạnh một cái rồi cầm cái cốc lên, toan đem vào bếp rửa. Nhưng kìa! Sao nó lại nhẹ tênh thế kia?
Bên trong lớp sứ trắng ấy chỉ còn đọng một chút cặn trà màu nâu sẫm, còn lại gần như đã bị uống sạch trơn.
“Trà của anh rất ngon…”
Câu nói ấy chợt hiện lên trong tâm trí, lại như chỉ mới ngày hôm qua. Bao nhiêu cảm xúc chợt tràn về lấp đầy tâm hồn người con trai ấy. Anh như thấy mắt nhoè đi trong màn nước.
– Anh chưa chết, chưa chết… Phải không, Sherlock?
.
.
.
“Sherlock, nếu anh chịu quay lại… Tôi sẽ pha trà sữa cho anh mỗi ngày… Bất cứ lúc nào, bất cứ đâu! Chỉ xin anh… Đừng chết…!”
Trên các con phố bám đầy tuyết trắng, những bài hát Giáng sinh vang lên réo rắt, mời gọi. Con người lại mơ ước vào những thứ đầy ý nghĩa tâm linh như Phép màu đêm Giáng sinh, Ông già Noel với sáu con tuần lộc, hay sự chết đi sống lại của một người bạn thân đã ra đi một năm về trước.
Liệu, điều kì diệu có xảy ra? Sự thật là chưa ai kiểm chứng được.
John khoác vào người một chiếc áo bông dày màu rêu nhạt, rồi tra chìa vào ổ khoá. Cánh cửa nhà sập lại, mạnh mẽ và dứt khoát như chôn vùi đi những kí ức của một “thời Hoàng kim” (best times) đã qua giữa hai con người tri kỉ. Tuyết rơi rơi trên nền trời trắng xoá, in lại những dấu chân khách bộ hành.
Trước cửa nhà số 221B bỗng xuất hiện những dấu chân, dường như có đã từ tối qua…
0 Bình Luận "[Fanfic] [Sherlock BCC] Goodnight, my dear John! [2]"