Chapter 1: Tiếng súng lúc nửa đêm
Một đêm yên tĩnh tại phố Baker.
Khung cửa sổ tầng hai số nhà 221B vẫn còn sáng đèn. Tiếng gõ bàn phím kêu lách cách, chút ánh sáng phản chiếu từ chiếc laptop màu đỏ sẫm ánh lên trên gương mặt thon dài ấy, làm màu mắt xám xanh kia trở nên trong suốt và long lanh hơn bao giờ hết.
– John, anh đâu rồi? – Chàng trai cao lớn tóc xoăn ngồi bó gối trên chiếc ghế bành đột nhiên hét lớn, mắt vẫn dán chặt vào màn hình laptop không rời đi nửa giây.
Không có âm thanh nào đáp lại. Sherlock Holmes chau mày, tiếp tục gọi.
– John!!
Trong căn phòng ngủ phía đối diện, chợt có tiếng rên khe khẽ vang lên, kèm theo một giọng ngái ngủ làu bàu.
– Cái… uhm… quái gì thế…~
– John! John Watson!! John Hamish Watson!!!
Tiếng gọi vẫn vang lên không dứt, nhưng kẻ trong phòng kia đã quá quen với những lúc “lên cơn” của chàng trai cùng nhà trái tính này, nên quyết định lờ đi những âm thanh kia và cố gắng quay trở lại giấc ngủ.
– John! Anh ra đây đi! Tôi sắp chịu hết nổi rồi!! John! – Sherlock chuyển dần từ thái độ khấp khởi sang khó chịu. Điều này cho thấy rõ là cậu đang mất dần kiên nhẫn.
– Dẹp đi. – John vừa ngáp dài vừa đáp, nhưng giọng anh lúc này dường như quá nhỏ để cho một kẻ đang mất bình tĩnh như Sherlock nghe được.
– John!! Nhanh lên nào! – Chàng thám tử nôn nóng ngồi nhấp nhỏm trên ghế, mắt đã chuyển hướng nhìn thẳng vào căn phòng ngủ.
– Không ~
– Anh có nghe tôi nói không John?
– Không! – John trở mình, ôm lấy chiếc gối nằm của Sherlock bên cạnh, vùi luôn mặt vào đấy.
[ĐOÀNG!]
Một tiếng súng đột ngột vang lên lúc 1 giờ 30 sáng. Trên tay Sherlock Holmes là một khẩu súng lục vẫn còn bốc khói, nòng súng hướng thẳng vào phía bức tường màu lục sẫm, viên đạn ghim sâu vào tấm ván ốp tường.
Chiếc cầu thang gỗ cũ kỹ dẫn lên căn hộ của họ buộc phải cất tiếng khi những bước chân vội vã nện xuống. Cửa phòng tầng 2 bật mở, bà Hudson kêu lên:
– Ôi Sherlock! Có chúa chứng giám, chuyện gì đang xảy ra ở đây nữa đây!
Sherlock Holmes quay sang trao nhanh một ánh nhìn cho bà chủ nhà, rồi hất đầu về phía cửa phòng ngủ.
– John không trả lời tôi!
– Có đấy… – Tiếng lí nhí của Bác sĩ Watson vang lên, nghe thật xa vời với thực tại.
– Sherlock! – Bà Hudson nghiêng nghiêng đầu. – Căn nhà này đã quá lớn tuổi để cho cậu làm mấy trò đó! Và cả tôi nữa! Cậu biết đã mấy giờ rồi chứ?
Holmes gõ gõ mấy chữ vào bàn phím laptop.
– 1 giờ 33 phút sáng, ngày thứ 3 trong tuần. Nhưng bà cũng có đang ngủ đâu nào bà Hudson!
– Lạy chúa, Sherlock! Tôi có thể lên cơn đau tim đấy!
– Thôi nào! – Tay thám tử nhún vai. – Bà đã quen với những âm thanh tương tự thế này rồi, nó không thể gây ra bất cứ cơn shock nào đủ mạnh để trái tim bà hoạt động hơn mức bình thường được nữa đâu! Vả lại, chúng ta có Bác sĩ Watson ở đây còn gì! Anh ta sẽ…
– Dẹp! Không có đâu! – John Watson không nhịn nổi nữa mà gào lên đáp lời.
– John! – Sherlock mừng rỡ kêu lên. – Cuối cùng anh cũng tỉnh. Ra đây đi nào! Tôi đợi mãi!
– Gah…!
Tầm 2 phút sau, cánh cửa phòng ngủ đáng thương gần như bị đạp bật văng ra khỏi bản lề, và John Watson với gương mặt hầm hầm nhưng vô cùng đờ đẫn xuất hiện.
– Gì đây, Sherlock?
– Tôi muốn một cốc trà sữa nóng.
– Cái gì cơ?!
– Anh đã nghe rất rõ rồi nên tôi không lặp lại nữa đâu.
… (~Xử lí thông tin~)
– SHERLOCK!! – John gào lên, chân giậm mạnh xuống sàn. Anh tiến tới đứng đối diện với tay thám tử, mắt long lên vì giận dữ (và cũng vì mất ngủ) – Anh thật quá đáng! Gọi tôi dậy lúc nửa đêm chỉ để… để…
– Pha trà! ^^ – Sherlock nở một nụ cười thật tươi, ngước lên nhìn bạn. – Mà trời đã sáng rồi, anh bạn ạ.
– Anh… Anh…
– Không có nó tôi không suy nghĩ được~ Trước đây toàn nhờ bà Hudson pha cho tôi… – Sherlock nhìn John với ánh mắt long lanh vô tội. – Nhưng chẳng nhẽ nửa đêm lại bắt một người phụ nữ lớn tuổi phải leo lên những 1 tầng lầu chỉ để pha trà cho mình?
Bà Hudson thốt lên
– Ôi Sherlock, cậu thật là!
John nóng nảy nói ngay:
– Khỉ thật. Thế tôi thì được chắc?
– Anh ở ngay đây cơ mà!
– Thế thì anh tự pha đi chứ!! Chẳng phải anh chỉ cách phòng bếp có vài bước!
– Nhưng trà của anh pha rất ngon~
…
– Oh Lovely Dovey! – Giọng nói thánh thót của bà chủ nhà vang lên. Bà mỉm cười rồi lặng lẽ bước lùi về phía cửa. – Tôi sẽ để hai anh tự nhiên một chút!
– Bà Hudson! – John quay phắt về phía bà gắt. – Tôi đã nói bao nhiêu lần rồi, Sherlock KHÔNG PHẢI bạn trai tôi!!
Tay thám tử mở miệng ngay, nhưng không phát ra âm thanh nào, hòng gửi nhanh cho bà Hudson một thông điệp: Mặc.anh.ta.đi ~
Bà Hudson vội gật đầu, rồi bước ra ngoài và đóng cửa, không quên ngoái đầu vào nói nhỏ:
– Hai người trò chuyện vui vẻ!
– Bà Hudson!
– Ôi thánh thần ơi, tôi biết rồi, tôi đi ngủ đây!
Bà chủ nhà rời căn phòng, John ôm mặt thất thỉu, thở dài thườn thượt.
– Sao thế John? – Sherlock nhướn người lên, nhìn anh chăm chăm.
– Tôi thật không hiểu nổi anh nữa! – John Watson nóng nảy đáp, nhưng vẫn cất bước vào bếp đun nước.
– Tôi hiểu anh là được rồi! – Sherlock cười tươi, nháy mắt thật nhanh.
“Chẳng bao giờ hiểu nổi…” John làu bàu, nhưng lại tiếp tục lấy một chiếc cốc lớn và cho trà vào đấy.
Sherlock cố ngăn một cái ngáp dài:
– Tôi thích anh ở điểm đó…
Phải mất tận mấy giây sau, câu nói ấy của Sherlock Holmes mới được John Watson xử lí:
– Hả?
– … Ah… Không có gì. – Ánh mắt chàng thám tử lại hướng vào màn hình laptop, làm ra vẻ thản nhiên như Watson vừa nghe nhầm gì đấy. Holmes vừa rê chuột vừa lẩm bẩm.
“Tin này… Ôi trời…”
John quan sát một lúc rồi lắc đầu, cúi người đưa cốc trà cho bạn.
– Trà đây.
– …
– Này Sherlock?
Tay thám tử chợt im lặng, rồi chầm chậm ngẩng đầu lên nhìn người đối diện.
– Cám ơn.
– Ờ… Thì…
Không đợi Watson kịp nói hết câu, Sherlock bỗng vươn người đặt lên trán anh một nụ hôn nhẹ.
– Goodnight, my dear John!
.
.
.
John Watson nghĩ rằng mình chưa tỉnh ngủ hẳn, nên anh bèn đưa tay lên dụi mắt liên tục. Và cho đến khi chàng bác sĩ của chúng ta đã hoàn toàn chắc chắn mình đã qua khỏi cái trạng thái nửa mê nửa tỉnh kia, thì Sherlock đã ngồi yên vị trở lại ghế, tay gõ đều đều trên bàn phím như chẳng có chuyện gì vừa xảy ra.
– Sherlock này… Tôi nghĩ mình vừa gặp ảo giác. – John vừa nói vừa đặt tay lên trán.
– Rõ ràng là vậy. (Obviously) – Câu nói quen thuộc ấy vang lên.
John xoay người dợm bước đi.
– Chắc tôi chưa tỉnh ngủ hẳn rồi… Tôi đi ngủ đây!
– Uhm.
– Này…
– Uhm huh…?
– Anh cũng ngủ sớm đi nhé!
– Uh um. – Sherlock ậm ừ đáp. – Tôi biết.
John nấn ná đứng lại nhìn Sherlock thêm một lúc nữa, nhưng sau khi thấy cậu trai này không có động tĩnh gì thêm, anh đành trở lại phòng ngủ một mình.
Tối hôm đó, John trằn trọc rất lâu, hết xoay trái lại xoay phải, hết lăn tới lại lăn lui, rồi quay sang ôm lấy chiếc gối nằm của Sherlock.
“Hình như đã hai đêm rồi cậu ấy không ngủ…”
Trên chiếc ghế bành ngoài phòng khách, có một kẻ đang vừa nhấm nháp trà, vừa mỉm cười đầy ẩn ý.
0 Bình Luận "[Fanfic] [Sherlock BCC] Goodnight, my dear John! [1]"