Chapter 3: Cuộc gọi lúc 1 giờ 30 phút sáng
[Không gian ngập tràn tiếng súng vang rền, được phủ kín bởi những cuộn khói bốc lên từ những vụ nổ lớn đây đó. Tiếng người la hét gọi nhau, cuống cuồng chạy trong hoảng loạn.]
– Jo…
“Không, tôi chưa muốn chết!”
– John!…
“Ơ, kia chẳng phải là anh ấy sao? Sao anh lại ở đây… Khoan đã, đừng chạy ra đó!”
– John!! John Watson…!
“Quay lại đi… Đừng bỏ tôi!”
– Tỉnh lại đi John!!!
Bác sĩ Watson bật người tỉnh giấc.
– Anh có sao không, Johnny?
…
– Ah – Người con trai ấy đưa tay quệt mồ hôi trên trán. – Tôi không sao, cám ơn Sherl… Ơ Mary?
John Watson bỗng giật mình khi nhận ra giọng nói của người bên cạnh. Phải rồi, người bạn gái mới quen được hơn bốn tháng của anh đang nằm đấy.
“Làm sao mà mình có thể nghĩ đấy là Sherlock được chứ! Hơn nữa… anh ấy đâu thể nào ở đây…”
Giọng nói nhẹ nhàng đầy lo lắng của Mary kéo John về với thực tại:
– Anh lại gặp ác mộng sao?
– Phải… – Bác sĩ Watson đưa một tay lên bóp nhẹ thái dương. – Dạo gần đây anh hơi căng thẳng.
– John… Anh nên nghỉ ngơi nhiều hơn. – Mary đặt một tay lên vai bạn trai, nói.
John nắm lấy bàn tay ấy của cô.
– Cám ơn em.
Vừa định đặt lưng trở lại giường, điện thoại của Watson chợt đổ chuông. Những quãng dài gấp gáp, thúc giục.
Ai lại có thể gọi vào cái giờ này?
John vươn tay tóm lấy chiếc điện thoại cạnh giường.
– SHERLOCK??!! – Anh nhìn vào màn hình và hét lên, khiến Mary ở bên cạnh cũng giật thót. – Xin lỗi! – John quay sang nói với cô, rồi vội vã rời giường chạy ra ban công.
Watson lập tức bấm nghe máy.
– John đây!
Tiếng tay thám tử vang lên đầy đau đớn:
– John ~ Tôi cần anh. – Hơi thở Holmes gấp gáp.
– Có chuyện gì?
– Của anh…
– C–Cái gì cơ?
– Trà…. (Tea)
– Răng anh làm sao? (Teeth)
– Trà sữa… Tôi cần cốc trà sữa của anh, John! – Sherlock khẩn khoản.
Và đáp lại điều đó, không cần suy nghĩ nhiều, bác sĩ Watson của chúng ta chỉ nói gọn một câu với bốn từ thần thánh vào điện thoại, rồi dập máy tắp lự.
– Này thì trà sữa! – John quay lưng bước vào trong nhà.
Điện thoại lại reo.
– Kệ nó! – John thét lên với người bạn gái đang tròn xoe mắt nhìn, nhưng giống như đang tự nói với với chính mình hơn.
Điện thoại lại réo rắt.
– Đi ngủ đi em! – John cuộn mình vào chăn, lại tiếp tục phân trần với Mary.
Đã là cuộc gọi thứ 5.
– F*ck, Sherlock! F*ck! – Lần này không chịu nổi nữa, John Watson gào thật to, rồi nện mạnh điện thoại xuống sàn. Nắp điện thoại bật mở văng cả pin ra ngoài.
– Thật quá đáng!
Anh nhìn chiếc đồng hồ đặt trên bàn. Mới 1 giờ 45 phút sáng.
Mary nhìn bạn trai, đăm chiêu trong một chốc; nhưng John đã quay mặt ra phía ngoài, vùi hẳn một chiếc gối vào mặt, hơi thở mạnh như đang sắp bùng nổ tới nơi.
Làm sao có thể trở lại giấc ngủ được đây?
Trò đếm cừu thế mà lại hiệu quả! Chỉ một chốc sau, John lại thiếp đi.
– Không… Ugh… Không có trà gì nữa hết!…
Những câu nói mớ vang lên ngắt quãng, chừng như chính anh đang đấu tranh với mình hơn là với một Sherlock–Holmes–trong–tưởng–tượng.
– Tôi… Uhm… Không có nói… Không có….
Chỉ tội cho Mary, một cái headphone lúc này là điều cô cần hơn hết.
––––––––––
Một câu chuyện hài hước luôn có những “mặt sau” đầy “tâm trạng”. Thậm chí có cả lúc nghe thật lâm li…
Người con trai ấy đứng lặng bên cửa sổ, tay vẫn chưa rời chiếc điện thoại, dù phía bên kia đầu dây đã vang lên: “ The subscriber you have called is not avaible……”. Sau cuộc gọi thứ 5 ấy, tín hiệu đã bị ngắt hoàn toàn.
– Thế mà anh bảo bất cứ lúc nào hay bất cứ đâu cơ đấy, John…
Nhếch mép một cách đau khổ, Sherlock quay trở vào phòng, ngồi xuống chiếc ghế bành quen thuộc. Những tàn lửa trong lò sưởi kêu lách tách, cái âm thanh sao mà khô khốc và chán nản thế kia…
– Anh thật tàn nhẫn, John à. Tôi chỉ là… muốn gặp anh một lần nữa thôi!… – Holmes không kiềm được tiếng thở dài, đưa mắt nhìn sang chiếc bàn gỗ, nơi hai cốc trà sữa nóng vẫn còn bốc một tý khói nhạt, dù đã được pha cách đây khá lâu.
Mùi hương vốn quen thuộc nay sao nghe thật lạ lẫm.
Chàng thám tử nhấp một ít trà trong chiếc cốc sứ trắng, buộc miệng.
– Không ngon như của anh… Rõ ràng là vậy…
Bên ngoài khung cửa sổ, mưa chợt rơi tí tách. Từng giọt dài não nề đeo bám trên ô kính còn ám đầy sương đêm. Bóng tối phủ kín các con phố vắng lặng. Phía đông London, mặt trời vẫn chưa ló dạng.
– Goodnight, my dear John! Và đừng quên mơ về tôi nhé!
Ngọn đèn cuối cùng trên phố Baker vụt tắt, nhấn chìm tất cả trong một giấc ngủ sâu và dài.
0 Bình Luận "[Fanfic] [Sherlock BCC] Goodnight, my dear John! [3]"