Mọi password trong blogspot của Leaf đều là tên nhóm, 4 chữ, không viết hoa [****]

【 Âm Dương Sư 】Phong thần chi hữu

 Phong thần chi hữu 
风神之佑
Tác giả: 槿無憂
Lofter: http://jinyannian1.lofter.com/
Pixiv ID ảnh minh hoạ: 61301946
Nhân vật chính: Nhất Mục Liên, Quỷ Sử Hắc
Không phải CP Liên Hắc, tác giả chỉ muốn viết một cố sự.
--------------
Mưa phùn tĩnh mịch.
Bùn đất hãy còn ẩm ướt, mặt đất vốn bằng phẳng nay bị nước mưa xẻ ra một cái rãnh, không khó để tưởng tượng được rằng cơn mưa lúc trước lớn đến dường nào.
Quỷ Sử Hắc đứng từ trên đỉnh núi ngắm xuống.
Thôn trang phía dưới còn nguyên vẹn -- tiểu thôn đó vốn nên bị hồng thuỷ bao phủ, vậy mà giờ gần như tồn tại bình an, ngoại trừ mái hiên bị dột, không có gì đáng ngại.
Rất kỳ quái.
"Quỷ Sử Minh Giới?"
Một thanh âm ôn hoà như gió xuân vang lên ở đằng sau, Quỷ Sử Hắc quay đầu, trông thấy một nam nhân Kim Long lượn quanh người.
Tầm mắt của hắn đặt tại khuôn mặt bị mái tóc trắng che lấp phân nửa bên mặt phải, giữa mái tóc dài ấy, loáng thoáng thấy được một đường máu theo gò má trượt xuống.
Mệnh của Quỷ Sử Minh Giới, trừ bỏ tâm nguyện, dẫn độ người chết. Nói cách khác, nơi nào có Quỷ Sử, chỗ đó có người chết.
Lần này Quỷ Sử Hắc đến đây là chỉ thị từ Phán Quan, mấy ngày qua nước mưa liên miên, nơi này sẽ có hồng thuỷ ập xuống phá huỷ sơn thôn, hắn tới để dẫn độ vong hồn trong thôn.
Mà giờ, sơn thôn còn đây, đừng nói gì tới vong hồn.
Quỷ Sử Hắc cau mày nhìn nửa gò má đối phương, sau mấy phút trầm mặc mới hỏi: "Là ngươi giúp bọn chúng? Tch, đây là việc trái với thiên đạo..."
Kim Long bên người nam nhân giơ vuốt gào rống với Quỷ Sử Hắc, nam nhân khẽ cười, sờ đầu Kim Long trấn an.
"Cái giá vì bảo vệ mọi người ta đã trả rồi, xin Quỷ Sử đại nhân chớ làm khó con dân ta."
Nam nhân nói hắn tên Nhất Mục Liên, hắn vốn không phải tên như vậy, chẳng qua giờ mất đi một con mắt nên dứt khoát gọi như thế.
Trận hồng thuỷ kia vốn nên chôn vùi sơn thôn, thôn dân cầu khẩn vị Nhất Mục Liên này, vì bảo hộ thôn dân, Nhất Mục Liên cưỡng chế thay đổi dòng chảy nước sông, cái giá phải trả là một con mắt.
Không có hồng thuỷ thì không có người chết, hiển nhiên Quỷ Sử Hắc không cần thiết phải làm khó người sống.
Hắn ôm liêm đao bĩu môi, nhìn thôn dân dưới chân núi bận bận bịu bịu tu sửa nhà cửa, "Ta, đã từng sống trong một tiểu thôn giống thế này, nên ta hiểu những kẻ này nhất, có thể bọn họ sẽ không cảm ơn ngươi đâu."
Một lời Quỷ Sử Hắc thành sấm.
Mỗi khi đi tới những nơi gần sơn thôn đó, hắn liền đến thần xã Nhất Mục Liên nhìn một chút, tận mắt trông thấy từ một thần xã hoa mỹ tráng lệ từng bước từng bước bị cỏ dại xâm lấn, một năm rồi một năm nữa qua đi, cho đến khi chỉ còn xót lại một cây cột cũ nát.
Không còn một ai đến.
Tuy Nhất Mục Liên không có tín đồ nhưng vẫn chờ ở thần xã, chờ tín đồ tới, lại chỉ có Quỷ Sử Hắc thỉnh thoảng sẽ đến gặp hắn. Đôi khi, Quỷ Sử Hắc mang đến một ít rượu bánh, cùng hắn ngồi một lúc.
Tuồng kịch một vai cô độc này cũng đến lúc phải xuống đài, trôi qua chẳng biết bao nhiêu năm, khi Quỷ Sử Hắc tới, không còn cảm nhận được khí tức trang nghiêm của thần minh nữa, mà là yêu lực -- nhưng yêu lực đấy vẫn ấm áp ôn hoà, thấm nhuần tựa gió.
Nhất Mục Liên nhìn Quỷ Sử Hắc bị kinh ngạc, cười, "Vẫn còn có thể thủ hộ bình an, hình thể như này cũng không ngại."
.
.
"Hắn cũng không hỏi ta nữa."
"Có một lần, ta cảm giác có người đang tế bái, ra xem thì trông thấy Quỷ Sử Hắc."
"Rõ ràng hắn có thể trực tiếp vào tìm ta, nhưng vẫn vì ta mà tại thần xã hoang vu này dâng lên tế phẩm, sau đó hắn hỏi ta, có muốn cùng nhau trợ giúp Seimei đại nhân không, sẽ bảo vệ được nhiều người hơn."
"Vì thế, ta đến đây."
Giọng Nhất Mục Liên bình thản mà giải thích cho Bạch Đồng Tử tò mò, nhẹ xoa đầu Bạch Đồng Tử, Hắc Đồng Tử thì ôm liêm đao cuộn người ngủ một bên.
"Mặc dù sư phụ các ngươi nhìn cà lơ phất phơ, nhưng thật ra là người rất ôn nhu. Ta biết, hắn-"
Soạt soạt hai tiếng.
Nhất Mục Liên ngừng kể, đứng dậy mở cửa, bên ngoài là Quỷ Sử Bạch.
"Nhất Mục Liên đại nhân, xin hỏi ngươi có nhìn thấy Quỷ Sử Hắc không? Seimei đại nhân muốn hắn dẫn Huy Dạ Cơ đi xem xem, thế mà chẳng thấy đâu. Hắn thích chạy qua chỗ ngươi nên mới quấy rầy ngươi thế này."
Bạch Đồng Tử từ đằng sau tiến lên, kéo tay Nhất Mục Liên: "Quỷ Sử Hắc sư phụ không có ở đây ạ, sư phụ người lên nóc nhà nhìn xem? Không chừng Quỷ Sử Hắc sư phụ đang lười biếng trên trển đó!"
"Được rồi, ta đi nhìn thử xem. Bạch Đồng Tử ngươi và Hắc Đồng Tử sớm về nhà đi, không nên quấy rầy Nhất Mục Liên đại nhân."
Quỷ Sử Bạch vội vàng rời đi, Nhất Mục Liên lắc đầu, bị Bạch Đồng Tử lay lay hai tay.
"Liên tiên sinh, chúng ta kể tiếp cố sự đi nào~"
"Thế, ta kể ngươi tiếp chuyện ta vừa nói ban nãy..."
Thật ra ta biết, Quỷ Sử Hắc sợ Nhất Mục Liên hắn cô đơn.
Cho nên, Phong Thần bảo vệ người khác cũng có lúc được người bảo vệ, thật thú vị.

0 Bình Luận " 【 Âm Dương Sư 】Phong thần chi hữu "

 
Copyright © 2014 - All Rights Reserved
Template By. Catatan Info