Tỳ
Mộc hay lượm tiểu động vật về cho Khiêu Khiêu Muội Muội, bây giờ Khiêu Muội nuôi một con sóc, hai con thỏ bự cùng thỏ con mới vừa sanh, và mấy
nhóc mèo con mất mẹ từ trong thành.
Nhà
Âm Dương Seimei sắp trở thành rừng rậm dã ngoại.
Không
biết sao Khiêu Khiêu Muội Muội cùng nữ thức thần cũng rất thích mấy tiểu động
vật này, nam thức thần không dám nói gì.
Dù
sao mọi người cũng không khác động vật lắm.
Nhưng
bởi vì Thức Thần nhà mình quá nhiều, Seimei không còn phòng dư để an trí mấy tiểu động
vật đó.
Sóc
còn ổn, có thể tự tìm cây, hai con thỏ cũng sẽ mang thỏ con chạy tới chỗ mình
thích mà đào lỗ, còn lại đám mèo con cũng chỉ có thể chen chúc thành cục, đôi mắt ướt nhẹp, vô tội nhìn Thức Thần.
Vốn
Khiêu Khiêu Muội Muội muốn trực tiếp mang mèo con lên giường, nhưng nghe Khiêu
Khiêu Đệ Đệ nói lúc ngủ mình sẽ đè chết mèo con, Khiêu Khiêu Muội Muội gục
đầu.
Trước
mắt không có hộp nhỏ nào làm ổ cho mèo con, dưới ánh mắt làm bộ đáng thương của Khiêu Khiêu Muội Muội, Khiêu Khiêu Ca Ca cống hiến quan tài Phục
Sinh Sinh Linh luôn cõng trên lưng ra.
Ở
trong quan tài ngủ một giấc, những bé mèo con yêu cái ổ mới này, ngay cả nhà gỗ
nhỏ được dựng lên sau đó cũng không thể hấp dẫn tầm mắt của bọn nó.
Khiêu
Khiêu Ca Ca không vác quan tài nữa liền cảm thấy không quen, mỗi ngày đều nằm
ngay đơ trên đuôi Yêu Hồ cùng Khiêu Khiêu Đệ Đệ.
Cuối
cùng cũng khiến Khiêu Khiêu Ca Ca không còn ngủ trong quan tài mỗi đêm nữa, Yêu
Hồ len lén chạy tới vỗ bả vai Tỳ Mộc, nói một câu: "Tiểu sinh trước
hết cám ơn Tỳ Mộc Đồng Tử."
Sau
đó mở chiết phiến che miệng, nghiêng đầu nói với Tửu Thôn một cách đầy ý vị sâu
xa: "Nếu Quỷ Vương có chỗ nào không hiểu, tiểu sinh ắt sẽ dốc lòng hỗ trợ."
Cặp
mắt tử sắc của Tửu Thôn đột ngột trở nên sâu thẳm, khuôn mặt lạnh lùng có chút
cổ quái, chỉ có Tỳ Mộc ngờ vực, một mực truy hỏi: "Ngô hữu có chuyện gì
không hiểu? Không nghĩ tới cường đại như ngô hữu vẫn có thứ không hiểu!"
Tửu
Thôn không trả lời, lấy trái cây Kagura đưa tới nhét vào miệng Tỳ Mộc.
Sau
đó, Tỳ Mộc lại nhặt về một con vật.
Một
con lang bị thương.
Con
lang kia được ôm về, lẳng lặng nằm trên mặt đất liếm láp vết thương.
Tỳ
Mộc vây xem nhìn con lang mình mang về, hỏi: "Tại sao nó luôn liếm vết
thương?"
Yaobikuni
cười híp mắt nói: "Đây là một hình thức tiêu độc, phương pháp này cũng có chút hiệu quả."
Tỳ
Mộc bị Yaobikuni hù cho sửng sốt, ngây ngốc gật gật đầu: "Thì ra là như vậy."
Tỳ Mộc trước
kia chỉ biết đánh nhau, ngã vào cái hố Tửu Thôn, biết ít về
thế giới bên ngoài, sau đó bị vị Yaobikuni đại nhân này hố vô cùng thảm thiết.
Tửu
Thôn nhìn Tỳ Mộc nằm trên bụng mình ngáy khò khò, lại liếc mắt nhìn nhóm Tiểu
Thức Thần táy máy tay chân với Tỳ Mộc, mặt không biểu tình tiếp tục nghỉ ngơi.
Hôm
nay Tỳ Mộc cùng nhóm Tiểu Thức Thần chơi tới rồ, đến xế chiều mới mệt mỏi nằm
xuống.
Y
phục Tỳ Mộc xốc xếch, vuốt mắt, quay ra nói với Tửu Thôn đang dựa vào quỷ hồ lô
uống rượu: "Ngô hữu, ta hơi buồn ngủ..."
Tửu
Thôn buông ly rượu, vươn tay nói: "Tới..."
Tỳ
Mộc nắm lấy tay hắn, được Tửu Thôn nhẹ kéo vào lòng.
Một
tay Tửu Thôn cầm tay Tỳ Mộc, một tay đỡ đầu Tỳ Mộc, để cậu gối đầu lên bụng
mình.
"Ngủ
đi."
Cơn buồn ngủ kéo đến nên Tỳ Mộc không có bị doạ đỏ mặt mà chạy mất
như bình thường, cậu mơ mơ màng màng ngáp một cái, có lẽ ngửi được thứ mình gối
đầu lên tràn đầy khí tức bạn thân Tửu Thôn, Tỳ Mộc không khỏi cà cà cơ nhục
căng đầy kia, lộ ra nụ cười thỏa mãn, liền tiến vào mộng đẹp.
Tỳ
Mộc giống như mấy con mèo nhỏ mà cậu nhặt về
lúc trước vậy, lúc ngủ thì híp mắt, còn vô thức cọ người làm nũng, sau đó mới mỹ
mãn thiếp đi.
Tửu
Thôn cười thầm.
Thay
vì nói Tỳ Mộc giống con mèo, không bằng nói giống như chó.
Một
con chó cả ngày chạy rông bên ngoài, con chó lông dài khổng lồ thường xuyên tìm
người đánh nhau lại thích dính người.
Nghĩ
tới đây, Tửu Thôn khẽ vuốt gương mặt Tỳ Mộc, dung mạo tuấn dật không còn sự
hoảng sợ như trước, nhìn kỹ còn phát hiện nét đẹp tinh tế mà bình thưởng không
chú ý.
Tửu
Thôn vuốt ve gò má Tỳ Mộc.
Hồi
lâu.
Nhìn
lướt qua tiểu thức thần đang rón ra rón rén đi tới chỗ này, nhắm mắt giả vờ ngủ
say, không để ý tới các nàng.
Sơn
Thố thấy vậy, lập tức lạch bạch chạy tới, mấy tiểu thức thần Huỳnh Thảo đi theo
phía sau, thấy Quỷ Vương không có mắng các
nàng, liền nha nhao gan lớn tới gần họ, cùng bọn họ chen thành một khối, lặng yên
chơi đùa.
Khiêu
Khiêu Muội Muội ôm một ổ thỏ con, cùng Đồng Nữ, Sơn Thố, Mạnh Bà vuốt ve chúng,
Huỳnh Thảo cùng Hồ Điệp Tinh cầm cái lược, lấy một lọn tóc Tỳ Mộc, thật vui vẻ
mà bắt đầu chải chuốt.
Từ
lần trước bím tóc cài hoa cho Tỳ Mộc, hai người này liền thích chải tóc cho Tỳ
Mộc.
Lúc
này, Huỳnh Thảo chợt đứng dậy, nhón chân lên, tháo dây buộc tóc Tửu Thôn.
Hồ
Điệp Tinh che miệng nhỏ giọng kêu lên, dè dặt nhìn biểu tình Tửu Thôn, phát hiện
Tửu Thôn không có mở mắt nhìn các nàng, trong lòng biết Tửu Thôn ngầm cho phép
việc làm vô lễ của Huỳnh Thảo, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Huỳnh
Thảo tháo dây buộc tóc Tửu Thôn, lấy một luồng tóc đỏ mà tinh tế chải chuốt,
còn thuận tiện lấy tóc Tỳ Mộc, làm một khẩu hình hướng Hồ Điệp Tinh.
Hồ
Điệp Tinh tiếp thu, tiếp tục cao hứng cầm lược nhỏ chải tóc cho Tỳ Mộc.
Tiểu
thức thần an vị cạnh Tửu Thôn cùng Tỳ Mộc lặng yên chơi đùa.
Tiểu
hồ điệp đậu trên quỷ hồ lô phe phẩy cảnh, bay đến đậu lên sừng Tỳ Mộc, hai cái
vòi nhỏ hướng nhóm Huỳnh Thảo mà run lên, dường như đang tò mò những Thức Thần
này đang làm gì.
Hài
hòa yên bình.
Seimei
đi ngang qua mỉm cười, tiểu thức thần của hắn thật đúng là nghịch ngợm.
Nếu
nói Tửu Thôn cùng Tỳ Mộc có thể có hài tử, đoán chừng cũng chính là cảnh tượng
này đây.
Hồi
lâu.
Mặt
trời rực rỡ lặn về tây, ánh nắng vàng chói chang nhiễm ráng sắc hoàng hôn.
Lúc
dựa vào tỉnh lại, nhóm tiểu thức thần đã sớm chơi mệt, từng nhóc dựa vào Tửu
Thôn ngủ gà ngủ gật, kết quả được Cô Hoạch Điểu ôm trở về phòng.
Trong
đình viện chỉ còn Tửu Thôn và Tỳ Mộc.
Tỳ
Mộc vừa mở mắt liền thấy Tửu Thôn nhắm mắt ngủ say, dương quang nhu hòa phủ lên
khuôn mặt anh tuấn, mái tóc dài màu đỏ rũ xuống xoã ra, tôn lên gương mặt không
có cuồng vọng ngang ngược như bình thường, mà là tuấn mỹ băng lãnh.
Tỳ
Mộc nhìn chằm chằm mặt Tửu Thôn, ngây người.
Không
nghĩ tới ngay cả khi ngủ, ngô hữu cũng tản ra yêu khí khiến người sợ hãi, lãnh
tĩnh cùng cường đại, coi rẻ toàn bộ yêu quái, đây mới là Quỷ Vương Đại Giang
Sơn, ta truy cầu cực hạn, từ nam nhân đứng đầu Yêu Tộc, bạn thân cả đời ta!
"Nhìn
đến ngốc rồi?"
"Ơ?"
Tỳ
Mộc cả kinh, Tửu Thôn mở mắt, ánh mắt trấn tĩnh, không thấy sự mông lung khi vừa
tỉnh ngủ, hắn lẳng lặng nhìn Tỳ Mộc nằm trên người mình, miệng cười thản nhiên.
"Ngô
hữu! Sao ngươi không ngủ?"
"A,
cả buổi chiều bị một yêu quái tóc trắng đè trên người, hoàn toàn không ngủ được."
Tỳ
Mộc nghe xong, phán ứng ngay, mình ấy vậy gối lên cơ bụng bạn thân nằm cả buổi
trưa!
Cậu vậy mà cọ cơ bụng bạn thân!
Cơ
bụng cậu hâm mộ nhất!
Khó
trách tỉnh dậy thì thần thanh khí sảng*!
*Thần
thanh khí sảng: Chỉ trạng thái tinh thần. Hình dung tinh thần khoan khoái nhẹ
nhàng, tâm tình dễ chịu
Cơ
bụng bạn thân, quả nhiên, thật cường tráng thật thoải mái...
Nhìn
đến nụ cười của Tửu Thôn, mặt liền đỏ bừng, cậu vội vàng muốn đứng dậy:
"Xin lỗi ngô hữu, giờ ta sẽ đứng... LÊN!!"
Vừa
đứng dậy, Tỳ Mộc đã cảm thấy tóc bị kéo chặt rồi, chưa đứng dậy hẳn thì cậu ngã
lên người Tửu Thôn.
"..."
Tửu
Thôn phiền não thở ra một hơi, giơ tay dùng sức đè Tỳ Mộc muốn bò dậy:
"Đừng động, sừng của ngươi đâm vào bổn đại gia rồi."
Tỳ
Mộc bị dọa không dám nhúc nhích, con ngươi vòng tới vòng lui.
Tửu
Thôn nhìn Tỳ Mộc an tĩnh lại rồi lại nhìn mớ tóc mềm mại, trải qua xử lý cả một
buổi chiều đã trở nên mềm mại ngăn nắp, xúc cảm rất tốt.
Tửu
Thôn không có đè nén kích động trong lòng, trực tiếp vươn tay xoa xoa một cái lại
một cái nữa.
Lúc
này.
"Ngô
hữu."
"Chuyện
gì?"
"Tại
sao tóc chúng ta buộc chung một chỗ rồi?"
Ánh
mắt xẹt qua bím đuôi sam Tỳ Mộc cầm trong tay, bện lấy một nửa tóc Tửu Thôn
cùng Tỳ Mộc vào làm một, sợi tóc màu đỏ cùng màu trắng sít sao đan vào nhau.
Hồ
diệp nhảy múa xuang quanh đuôi sam kia, có lẽ thấy màu sắc đuôi sam giống cánh mình như đúc, có phần hưng phấn.
Đó
là do Huỳnh Thảo cùng Hồ Điệp Tinh thừa dịp người ngủ mà làm.
Thế
mà dám lấy tóc của ta cùng ngô hữu buộc lại.
Cùng
bạn thân cường đại chặt chẽ quấn quít cái gì chứ.
Thật
sự là quá xấu hổ!!
Khuôn
mặt chôn trong ngực Tửu Thôn đỏ bừng bừng, từ từ nở nụ cười ngốc nghếch.
Mặc
dù Tửu Thôn không thấy được biểu tình Tỳ Mộc, nhưng đôi tai đỏ đến nỗi nhỏ ra
máu kia đã bán đứng chủ nhân nó.
Đồ
ngốc này, chắc chắn đang cười ngu ngơ rồi.
"Tỳ
Mộc, ngươi đè lên vết thương bổn đại gia rồi."
"A?"
Tỳ Mộc ngẩng đầu, cánh tay trái sờ loạn khắp nơi: "Ngô hữu ngươi bị
thương? Bị thương ở đâu? Có cần gọi Huỳnh Thảo đến giúp ngươi trị liệu không? À
không đúng, chúng ta có hồ diệp, này, hồ điệp..."
Tỳ
Mộc muốn đứng dậy gọi hồ điệp do hoảng sợ mà bay đi, kết quả kéo phải đuôi sam,
cả người lại ngã xuống.
"A!
Xin lỗi! Ta lại đè lên vết thương ngô hữu!!" Nhìn Tỳ Mộc luống cuống tay
chân, Tửu Thôn thở dài, đè chặt cái đầu lộn xộn của Tỳ Mộc: "Ngoan ngoãn dựa
vào cho bổn đại gia."
Tỳ
Mộc cũng không dám lộn xộn nữa.
"Gọi
nó cũng vô dụng, vết thương con rắn kia cắn quá sâu, tiểu trùng tử trị thế nào đi
nữa cũng trị tới mức này thôi."
Hồ
điệp mặc dù chữa hết thương tổn cho Tửu Thôn, nhưng do vết thương Bát Kỳ Đại Xà cắn
quá sâu, trước ngực cùng sau lưng đến nay còn lưu hai đạo vết sẹo thật dài.
Tỳ
Mộc nhìn vết sẹo trước ngực Tửu Thôn, bạn thân luôn để trần nửa người trên lộ
bắp thịt ra, dù cậu không phủ nhận hai vết sẹo kia khiến vị Quỷ Vương cường đại
tăng thêm mị lực cường thế uy vũ, nhưng mỗi khi trông thấy ngực cậu đều phát đau.
Vết
sẹo trên người nam nhân chính là huân chương anh hùng, nhưng trong mắt người
yêu hắn, đây không phải biểu tượng của sự cường đại, mà là minh chứng cho đau đớn
cũng tổn thương.
Không
có ai hy vọng người mình yêu bị thương tổn.
Tửu
Thôn thấy Tỳ Mộc lăng lăng nhìn vết sạo, khóe miệng thiếp chặt bắt đầu vểnh
lên, thật ra vết thương của hắn sớm tốt cả rồi, chẳng qua muốn trêu cái tên người
yêu dễ xấu hổ nhưng thích cười ngây ngô ngây ngốc này thôi.
Tỳ
Mộc chợt vươn tay khẽ chạm vào vết sẹo trên ngực Tửu Thôn: "Ngô hữu..."
"Hử?"
"Vết
thương của ngươi có còn đau không?"
"Còn
hơi."
"Ngô
hữu, mấy ngày trước Yaobikuni đại nhân dạy ta một phương pháp chữa trị vết thương."
"..."
Tửu Thôn cau mày, hắn đã sớm đoán được chính nữ nhân này đã lên kế hoạch cho sự
kiện mất kí ức đó từ đầu đến cuối, dù đã qua mấy tháng nhưng hắn nghĩ lại còn
rùng mình.
Hơn
nữa lúc tặng quà, nàng đưa bình thuốc mỡ, hắn thấy nữ nhân này cái gì cũng biết
trước.
Hắn
đột nhiên không muốn biết nữ nhân đáng sợ đó rốt cuộc dạy Tỳ Mộc cái quỷ gì...
"Phương
pháp kia rất hữu dụng đấy, lần trước con lang nọ nhờ thế mà chữa thương!"
"...
Phương pháp gì ..."
"Con
lang kia không phải đã được Huỳnh Thảo chữa sao?"
"Chính
là như vậy này."
Dứt
lời, Tỳ Mộc cúi đầu tiền gần tới sát vết sẹo.
Tửu
Thôn cảm thấy một luồng hô hấp ấm áp thở ra ngay trước ngực hắn, sau đó, một vật
thể mềm mại ấm áp chạm vào, nương theo vết sẹo kia, di tường từng chút từng
chút.
Thân
thể Tửu Thôn cứng đờ, cánh tay đang nắm lấy tay Tỳ Mộc càng ngày càng chặt.
Hắn
chậm rãi cúi đầu.
Thấy
Tỳ Mộc dùng đầu lưỡi, từng điểm từng điểm liếm ngực hắn, vẻ mặt rất nghiêm túc.
Đầu
lưỡi đõ cùng da thịt màu đồng dán chặt nhau nương theo phần thịt mới từ vết sẹo,
chậm rãi liếm láp.
Màu
sắc tương phản khiến người cảm thấy điên cuồng, lại lần nữa đánh thẳng vào lí
trí Tửu Thôn.
Nơi
đầu lưỡi để lại vết nước ướt át tiếp xúc với không khí lạnh, chẳng những không
khiến Tửu Thôn tỉnh táo lại, ngược lại khiến thân thể hắn trở nên ngày càng
nóng.
Giày
vò.
Hắn
cảm thấy cả người giống như bị lửa thiêu, mà kẻ gây ra hoả hoạn, vẫn đốt lửa từng
điểm từng điểm trên ngực hắn.
Con
ngươi tử sắc trở nên u tối thâm thuý, một loại tâm tình nóng rực điên cuồng
quay cuồng mãnh liệt.
Dã
thú bị giam cầm trong lồng giam chăm chú nhìn cửa lồng mở khoá, lẳng lặng chờ đợi
khoảng khắc cửa mở ra.
"Tỳ
Mộc."
Hắn
lên tiếng.
Khàn
khàn trầm thấp, bao hàm dục vọng nào đó.
"Ngươi
đang làm gì?"
Tỳ
Mộc dừng việc liếm láp, mờ mịt ngẩng đầu: "Liếm vết thương, Yaobikuni đại
nhân nói, phương pháp này chữa trị vết thương rất hiệu quả."
"Thật
sao."
Tửu
Thôn chợt cúi người ghé vào bên tai Tỳ Mộc, nhẹ giọng nỉ non: "Nhưng ta thấy
càng đau nữa, huống chi, bổn đại gia nghĩ, thay vì liếm ngực ta, không bằng liếm
ngươi, vừa ngon miệng hơn, vừa chữ trị cho ta."
Tỳ
Mộc trợ mắt, đần người ra.
Tửu
Thôn cười cười, cuồng ngạo tuỳ tiện.
Giống
như kẻ săn mồi chờ đợi cơ hội đã lâu nay rốt cuộc xé lớp nguỵ trang, phá vỡ hắc
ám mình ẩn núp, giơ nanh vuốt sáng loáng hướng con mồi.
Nanh
của hắn rục rịch, mỗi chỗ trên người hắn đều đang kêu gào.
"Đây
là ngươi tự chuốc lấy."
Hắn
đứng dậy gánh Tỳ Mộc lên vai, xách theo quỷ hồ lô sải bước đi tới phòng Tỳ Mộc.
Ly
rượu bị bỏ lại cả một buổi chiều vẫn lẳng lặng nằm trên đất, nó đã hoàn toàn bị
Quỷ Vương quên lãng.
Tửu
Thôn đá mở cửa phòng liền ném quỷ hồ lô ra ngoài cửa, chỉ nói câu "Trông kỹ
cửa" liền dùng lực khép lại cửa phòng.
Quỷ
hồ lô luôn giả chết mấy trăm năm qua lăn mấy vòng dưới đất, im lặng, hàm răng
to lớn cọ xát mấy cái sau đó cả hồ lô dựng đứng lên, nhảy nhảy tới cửa phòng.
Hồ
điệp bay theo, trung trực canh giữ.
Hồ
lô vốn là một cái hồ lô thuần khiến, hồ lô vốn không muốn biết bên trong xảy ra
chuyện gì.
Hồ
lô vốn chỉ muốn im lặng giả chết.
4 Bình Luận "[ Âm Dương Sư ] Tình tự thương quỷ [ Phiên Ngoại ]"
Hay quá đi a~
Hay quá đi a~
Hồ lô hay lắm em =)))
H của tui đâu?