Hồng Diệp cúi đầu, mặc dù nàng không yêu Tửu Thôn, nhưng
nay Tửu Thôn vì nàng mà chết, cả đời này nàng sẽ rơi vào áy náy.
Khi mọi người đang chìm trong yên lặng, Yaobikuni tiến
vào.
Nàng nhìn thoáng xung quanh, dừng lại trên người Tỳ Mộc
chốc lát, cuối cùng đặt tầm mắt lên Tửu Thôn, khóe miệng câu lên độ cong điềm
đạm: "Ái chà, sao mọi người đều ủ rũ cúi đầu vậy, cũng không phải không có
biện pháp cứu Tửu Thôn Đồng Tử mà."
Vừa dứt lời, Tỳ Mộc xông tới bắt lấy cánh tay Yaobikuni:
"Ngươi thực sự có cách cứu ngô hữu?"
Tuy cánh tay bị Tỳ Mộc nắm đến phát đau, nhưng nụ cười
của Yaobikuni không giảm chút nào: "Giống như lời Đại Thiên Cẩu nói, lấy
tình làm dẫn, lấy hồn làm thức ăn, lấy huyết nhục làm dinh dưỡng, nếu như có
một người, tình còn sâu đậm hơn Tửu Thôn Đồng Tử, lấy hồn làm mồi, lấy huyết
nhục làm nhử, có lẽ, ấu trùng kia sẽ bị hấp dẫn, từ đó trứng trùng sẽ chuyển
tới cơ thể người khác."
Chân mày Seimei chau lại nhiều hơn, nét mặt có chút không
tán thành: "Nói như vậy, người kia sẽ chết thay Tửu Thôn?"
"Đúng thế." Yaobikuni cười trả lời.
"Không còn cách khác sao?"
"Chưa tìm ra cách khác."
Tỳ Mộc quay đầu nhìn Tửu Thôn nằm ở trên giường, hồi lâu
sau mới mở miệng: "Các ngươi ra ngoài đi."
Huỳnh Thảo bắt lấy tay trái cậu: "Tỳ Mộc, đừng kích
động như vậy, chúng ta sẽ nghĩ biện pháp khác, nhất định có thể cứu Tửu Thôn
Đồng Tử."
"Ngô có thể đợi, nhưng ngô hữu thì không." Tỳ
Mộc khẽ tách tay Huỳnh Thảo ra, kéo kéo khóe miệng: "Các ơn các ngươi đã
giúp đỡ ta trong thời gian dài như vậy."
Seimei lắc đầu than nhẹ: "Ngươi quyết định rồi
ư?"
"Ngô không có lựa chọn nào khác."
Mọi người bị đẩy ra khỏi phòng, lẳng lặng chờ đợi trong
đình viện.
Bên trong.
Tỳ Mộc ngồi tại đầu giường, quan sát gương mặt say ngủ
của Tửu Thôn.
Đây sẽ là lần cuối cùng cậu nhìn lén Tửu Thôn ngủ say.
Chú ấn màu đen đã lan nửa người Tửu Thôn nhưng vẫn chưa
lan đến trên mặt hắn.
Yên bình ôn hòa, không phải loại ôn nhu thâm tình khi đối
mặt Hồng Diệp, cũng phải loại thiếu kiên nhẫn, chán ghét khi đối mặt Tỳ Mộc.
Tuấn mỹ phi phàm.
Khó trách nữ tử nhân loại vì hắn mà như thiêu thân lao
đầu vào lửa, cam nguyện chịu chết.
Tỳ Mộc vươn tay muốn chạm vào mặt hắn, giơ tới một nửa
thì ngừng lại, cậu nhìn quỷ thủ xấu xí của mình, do dự một lát, cuối cùng vẫn
rút trở về.
Tỳ Mộc cười khổ, lưu luyến nhìn Tửu Thôn lần cuối, muốn
khắc ghi hình ảnh Tửu Thôn sâu vào tâm trí, ở khoảng khắc cuối cùng này.
Ngô hữu, Tửu Thôn.
Có lẽ ngô hiểu ta có duyên không có phận.
Ngô chấp nhất ngươi mấy trăm năm, tuy không đổi được nửa
phần tình yêu của ngươi.
Nhưng có thể bồi cạnh ngươi mấy trăm năm.
Ngô đã thoả mãn.
Thân thể ngô là của ngươi, linh hồn ngô là của ngươi,
mệnh ngô cũng là của ngươi, để ngô thay ngươi chịu đựng hết thảy cũng là chuyện
hiển nhiên.
Ngô không cầu gì khác, chỉ mong trong mắt ngươi có một
góc cất chứa Tỳ Mộc Đồng Tử.
Nếu ngươi còn nhớ được Tỳ Mộc Đồng Tử, hy vọng ngươi có
thế ở trước mộ phần ngô vung một chén rượu, coi như đấy là sự tha thứ của ngươi
cho việc ngô tự tiện nhúng tay vào chuyện của ngươi và Hồng Diệp.
Tha thứ cho ngô tự mình đa tình cùng nhất sương tình
nguyện.
Máu tươi từ vết thương cuồn cuộn tuôn ra, nhỏ xuống ụ
máu, huyết hoa thẩm thấu, ấu trùng tham lam từng ngụm từng ngụm hấp thu vật
hiến tế mỹ vị.
Lục lạc nơi cổ chân phát ra âm thanh dồn dập, vô cùng
chói tai.
Quỷ thủ bị rạch một khe to, mất đi quỷ hoả cường đại bảo
vệ, nhìn hung tợn nhưng thực ra lại yếu ớt bất kham.
Tỳ Mộc đặt tay lên ụ máu.
Ấu trùng không kháng cự được cám dỗ còn ngọt ngào hơn kí
chủ, nhanh chóng phá vỡ ụ máu chui vào đất ấm càng hoàn mỹ hơn.
Hết thảy chỉ trong một hơi thở.
Ụ máu khô quoắt lại, phù chú màu đen dần dần từ thân thể
Tửu Thôn rút đi, bám lên tay Tỳ Mộc.
Lan tràn, thôn phệ, đau đớn.
Thống khổ từ trái tim khiến cậu không phân rõ rốt cuộc là
đau tình hay đau đớn.
Sinh mệnh xói mòn, hắc ám ập đến.
Giữa lúc hoảng hốt, dường như nghe thấy có người mê sảng
nỉ non tên cậu.
" Tỳ Mộc..."
Tiếng chuông im bặt, theo linh hồn chủ nhân tan biến mà
yên lặng.
"Tỳ Mộc, Tỳ Mộc."
Có người gọi ngô sao.
"Tỳ Mộc, tỉnh tỉnh."
Là ai?
"Tỳ Mộc, nếu không tỉnh lại, bổn đại gia sẽ nâng
chén uống cạn rượu đấy."
Thanh âm này... Ngô hữu!?
Tỳ Mộc đột nhiên bừng tỉnh, phát hiện Tửu Thôn ngồi ngay
trước mặt mình, vẻ mặt buồn cười nhìn cậu.
"Ngô... ngô hữu?"
"Hử, làm sao, tỉnh dậy ngay cả bổn đại gia cũng
không nhận ra?" Tửu Thôn buông chén rượu xuống, nâng khuôn mặt kinh ngạc
của Tỳ Mộc lên, nhẹ nhàng hỏi: "Có phải mơ thấy ác mộng không?"
Tỳ Mộc ngơ ngác nhìn Tửu Thôn, đầu óc nhất thời không
phản ứng kịp.
Tửu Thôn thấy dáng vẻ Tỳ Mộc đờ đẫn, không thể làm gì
khác hơn là ngồi xuống cạnh cậu, thuận tay kéo cậu vào lòng, xoa xoa ngân phát
rối bù: "Đồ ngốc, chẳng qua là mộng thôi, có bốn đại gia ở đây ngươi còn
sợ gì."
Tỳ Mộc đột nhiên bị Tửu Thôn ôm vào lòng, cánh mũi đầy
mùi rượu đặc hữu của Tửu Thôn.
Đây là, ngô hữu sao?
Tỳ Mộc ngẩng đầu, chăm chú nhìn Tửu Thôn, tựa hồ muốn bắt
được chỗ sơ hở của hắn.
"Ngô hữu?"
Tửu Thôn bĩu môi, dùng lực vuốt tóc Tỳ Mộc: "Không
phải bảo ngươi gọi bổn đại gia là Tửu Thôn à? Tại sao lại gọi 'Ngô hữu'
rồi?"
"Ngô hữu, không phải ngươi trúng chú thuật của Kuro
Seimei phải nằm trên giường à? Sao giờ lại ngồi dậy được rồi? Ấu trùng
đâu?" Tỳ Mộc nâng lên thủ quỷ, phát hiện tay cậu một vết thương cũng không
có, cậu kéo cổ áo xuống kiểm tra vị trí trái tim, nhận thấy cả ụ máu cũng không
có.
Tửu Thôn nhìn hành vi quái lạ của Tỳ Mộc, ánh mắt hơi ám,
thanh âm đột nhiên trở nên khàn khàn trầm thấp: "Tỳ Mộc, đã nói tất cả chỉ
là mộng, còn nữa, ngươi không cố kỵ ở trước mặt bổn đại gia kéo cổ áo, là muốn
bổn đại gia lưu lại dấu vết gì trên ngực ngươi đúng không?"
Tỳ Mộc khiếp sợ ngẩng đầu nhìn Tửu Thôn xa lạ, mặt đỏ
lên, lắc đầu: "Không không . . . không, không đúng không đúng, ngô,
ngô..."
Hai tai đỏ như sắp nhỏ huyết.
Ngô hữu cư nhiên nói những lời như thế với ngô, thật là
quá xấu hổ quá sắc tình!
Tửu Thôn thấy vậy, không nhịn được cất tiếng cười to:
"Ha ha ha ha ha, Tỳ Mộc ngươi đúng là thuần tình mà, rõ ràng chúng ta đã
làm nhiều lần rồi, vậy mà đến bây giờ ngươi còn đỏ mặt."
Tỳ Mộc bất chợt bình tĩnh lại.
Không đúng.
Ngô phải ở chỗ Seimei, giúp ngô hữu chuyển dời ấu trùng.
Ngô không nên ở đây.
Đây không phải là ngô hữu thật sự, đây chỉ là...
Đây chỉ là mộng.
'Năng lực Thực Mộng Mô chưa hoàn toàn nghiên chế ra, hiệu
quả chú thuật sẽ phát sinh sai lệch.'
Trầm mê mộng cảnh, mộng cảnh sẽ như vầy sao?
Có thể cùng người yêu thương vĩnh viễn ở chung một chỗ,
không bao giờ xuất hiện kẻ nào khác.
Tỳ Mộc ngẩng đầu, gương mặt Tửu Thôn không còn khốn khổ
vì tình mà chán chường nữa, thay vào đấy là dáng dấp phóng túng tươi cười thoải
mái.
Mấu chốt là.
"Hồng Diệp đâu rồi?" Tỳ Mộc chần chừ một chút,
quyết định nói ra cái tên này.
"Hồng Diệp? Ngươi lại ghen với nàng à?" Tửu
Thôn bất đắc dĩ thở dài, nâng cằm Tỳ Mộc, nhìn thật sâu vào cặp mắt kim sắc
khiến hắn chìm đắm không kìm chế được: "Nàng đã trở thành thức thần Abe no
Seimei, với lại không liên quan tới bổn đại gia, bổn đại gia không có thích
nàng."
"Bổn đại gia thích ngươi Tỳ Mộc Đồng Tử, hiện tại,
tương lai, vĩnh viễn, Tửu Thôn Đồng Tử chỉ yêu Tỳ Mộc Đồng Tử! Đừng khiến bổn
đại gia suy nghĩ lung tung, ngoan ngoãn sống với bổn đại gia, lảm nhảm với bổn
đại gia, đánh nhau với bổn đại gia, cùng bổn đại gia uống rượu, cùng bổn đại
gia ngủ là được! Bổn đại gia nói xong rồi, uống rượu đi!"
Thanh âm Tửu Thôn vang vọng hùng hồn, từ tốn mà trang
nghiêm, tựa như tuyên bố lời thề.
Một lời thề bao gồm hiện tại, tương lai, vĩnh viễn.
Tửu Thôn Đồng Tử cam kết rất nặng nề, nhưng lại khiến cậu
không nhịn được mà tin tưởng.
Quay đầu buồn bực uống rượu, Tửu Thôn không tiếp tục nhìn
Tỳ Mộc, nhưng Tỳ Mộc phát hiện, hồng phát phiêu dật che giấu cặp tai so với
hồng phát còn đỏ hơn.
Tỳ Mộc chợt cười, nụ cười rực rỡ hơn dĩ vãng, so với dĩ
vãng còn ngốc nghếch hơn.
Cầm lên ly rượu: "Đến, ngô hữu! Ngô bồi ngươi uống
rượu!"
Tửu Thôn quay lại: "Dám kêu bổn đại gia là 'Ngô hữu'
nữa, có tin bổn đại gia làm chết ngươi không."
Tỳ Mộc thình lình sặc rượu, cả khuôn mặt đỏ bừng.
Tửu Thôn hừ lạnh tiếp tục uống rượu, nhưng cánh tay lại
lặng lẽ giơ lên, vỗ nhẹ lưng cậu.
Tỳ Mộc sặc nước khiến nước mắt chảy ra.
Nhưng cậu cười.
Đây mới chính là Tửu Thôn cậu yêu.
Nhưng tại sao trái tim lại đau đớn đến thế?
Có lẽ do ấu trùng bắt đầu thôn phệ huyết nhục và linh hồn
mình.
Mặc dù biết chân tướng, nhưng cậu lựa chọn trầm luân.
Ở trong mộng đẹp bình yên chết đi.
Nước mắt không kìm được tuôn rơi, nụ cười lại càng chói
mắt.
Trong mộng, Tửu Thôn đối xử với Tỳ Mộc rất ôn nhu, mặc dù
Tỳ Mộc biết là mộng, nhưng cậu vẫn nghĩa vô phản cố* lao vào
cái ôm người trong mộng.
*Nghĩa vô phản cố: Làm việc nghĩa
không được chùn bước; đạo nghĩa không cho phép chùn bước
Ngoài mộng, Tửu Thôn sẽ không đối xử ôn nhu với Tỳ Mộc,
cũng sẽ không để ý cảm thụ của Tỳ Mộc, có lẽ ngay cả khi Tỳ Mộc biến mất cũng
sẽ không nhận ra.
Trong mộng, Tửu Thôn gọi cậu, cùng ngồi dưới tàng cây
uống rượu...
Cùng cậu thủ hộ trật tự Đại Giang Sơn...
Sẽ nghe cậu lảm nhảm không ngừng 'Có thể ba ngày ba đêm
nói về ưu điểm của Tửu Thôn'...
Sẽ vì cậu phủi đi cánh hoa vương trên tóc, sau đấy cười
nhạo cậu ngay cả dùng yêu khí xua đi cánh hoa cũng quên...
Sẽ ôn nhu tiến vào thân thể cậu, khoảng khắc vong tình
còn ấn xuống trán cậu một nụ hôn...
Tỳ Mộc không thể tin được, ngoài mộng chỉ mới một ngày,
trong mộng cậu lại trải qua nhiều việc tốt đẹp đến thế.
Cậu khẽ cười, chết trong mộng này cũng tốt.
Cậu thích mộng này, cậu tự lừa mình dối người.
Trong mắt Tửu Thôn không còn Hồng Diệp nữa, thay vào đó
là mình.
Tửu Thôn không còn yêu Hồng Diệp nữa, thay vào đó là
mình.
Trong mộng, Tỳ Mộc - người sinh ra liền bị chán ghét -
thu được hạnh phúc.
Ngoài mộng, Tửu Thôn không bị Tỳ Mộc dây dưa nữa, có thể
tự do truy đuổi ái tình.
Cậu rốt cuộc không cần cô đơn tịch mịch trốn ở góc phòng
nhìn Tửu Thôn truy đuổi Hồng Diệp rồi, tim cậu sẽ không bao giờ đau đớn nữa.
Trong mộng Tỳ Mộc đạt được hạnh phúc, ngoài mộng Tửu Thôn
cũng đạt được hạnh phúc của hắn.
Ai cũng không thương tổn ai nữa.
Cậu, Tỳ Mộc Đồng Tử.
Chết không đáng tiếc.
Lục lạc phát ra thanh âm leng keng linh kinh thanh thúy
dễ nghe, tựa như ca xướng trong lòng chủ nhân.
Chữ tình, chưa chắc tổn thương ma quỷ.
Nó khiến ngươi lừa mình dối người, khiến ngươi đánh đổi
mạng sống.
0 Bình Luận "[ Âm Dương Sư ] Tình tự thương quỷ [ Trung - 4 ]"