Mỗi ngày Tỳ Mộc đều chăm chú nhìn Tửu Thôn cùng Hồng
Diệp hỗ động*, nhưng Tỳ Mộc gầy gò vẫn không nhận được cái quay đầu
của Tửu Thôn.
*Hỗ động: Ảnh hưởng lẫn nhau, tác động qua lại.
Mọi người đều khuyên cậu buông tay đi, cậu lại lắc đầu,
đồng tử kim sắc vốn toả ra lưu kim chói mắt đã sớm trở nên trống rỗng vô thần,
cậu cười chua xót, đã không kịp rồi, ta đắm chìm quá sâu, đã không có biện pháp
buông tay.
Yêu của cậu, tình của cậu đã hoá thành độc làm cậu
nghiện, thẩm thấu qua cốt tuỷ in vào linh hồn.
Không ai có thể giúp Tỳ Mộc, cũng không ai có thể cứu vãn
Tỳ Mộc.
Có lẽ thượng thiên đau lòng Tỳ Mộc, quyết định thu hồi
tình yêu của Tỳ Mộc giành cho Tửu Thôn.
Seimei cuối cùng muốn quyết một trận tử chiến với Kuro
Seimei, Tửu Thôn vì bảo vệ Hồng Diệp mà đi theo, Tỳ Mộc vì Tửu Thôn cũng đi
theo.
Cuộc chiến diễn ra khốc liệt, thức thần của Seimei cũng
nhiều người trọng thương, hai bên đều tổn thất nặng nề.
Hiro vì bảo vệ Seimei, bị chú thuật Kuro Seimei bắn trúng
mắt, hai mắt phun đầy tiên huyết, hôn mê bất tỉnh, cuối cùng Seimei bạo phát,
tiêu hao toàn bộ thể lực đánh bại Kuro Seimei.
Seimei không để ý thân thể bị thương, lảo đảo chạy đến
bên cạnh Hiro, sít sao ôm hắn vào ngực, cảm nhận được nhịp tim yếu ớt của Hiro,
khuôn mặt hoảng hốt mới dần bình tĩnh lại.
Lần đầu tiên bọn họ thấy bộ dạng Seimei đại nhân hoảng sợ
và thất thố như vậy.
Đôi tay thon dài ôm Hiro thật chặt vẫn đang run rẩy,
Seimei ôm Hiro, đột nhiên nở nụ cười, nhưng nước mắt đồng thời cũng chảy ra.
Tất cả mọi người nhìn Seimei, bao gồm cả Hồng Diệp được
Tửu Thôn bảo vệ rất khá, Tửu Thôn vì bảo vệ Hồng Diệp bị thương hơi nặng, có cả
Tỳ Mộc thay Tửu Thôn cản một phần thương tổn.
Thấy Seimei vì Hiro mà si cuồng, Hồng Diệp lộ ra nụ cười
nhàn nhạt.
Chỉ cần Seimei đại nhân có thể hạnh phúc, là đủ rồi.
Mà ta, có thể ở bên người Seimei bên người đại nhân, đã
là vinh hạnh lớn nhất của ta.
Bộ dạng Seimei có phần điên dại khiến Tửu Thôn đột nhiên
hiểu ra lý do Hồng Diệp buông tha theo đuổi Abe no Seimei.
Hắn nhìn Hiro lâm vào hôn mê, lại nhìn Seimei vừa cười
vừa khóc ôm Hiro, thâm tâm xẹt qua một tia cảm giác khác thường, hắn dường như
cảm nhận được cái gì đó, đột nhiên quay đầu nhìn Tỳ Mộc, phát hiện Tỳ Mộc đang
nhìn mình.
Đối diện tầm mắt ấy khiến hắn chột dạ, đành quay đầu đi,
làm bộ không thấy con mắt bị thương của Tỳ Mộc.
Không có ai phát hiện, vẻ ngoài Tửu Thôn thì bình tĩnh
nhưng nội tâm không khỏi điên cuồng gầm rống, giống như vẽ ra đáp án cho câu
hỏi nào đó.
Khoảng khắc mọi người đang suy nghĩ, Kuro Seimei vốn bị
đánh bại thình lình bò dậy.
Ánh mắt âm ngoan thẳng tắp đâm vào Seimei phía đối diện,
nụ cười dữ tợn treo trên khuôn mặt nhuốm máu đáng sợ của hắn, hắn nâng lên cánh
tay phải - thứ duy nhất có khả năng động đậy, niệm chú ngữ, một trùng trứng tím
đen mang theo khí đen hiện ra trên tay hắn.
Kuro Seimei cắn chặt hàm răng, nuốt ngụm tiên huyến muốn
phun ra xuống họng, phẫn hận nhìn Seimei lần cuối cùng, trong miệng phát ra
tiếng cười đáng sợ, nói: "Cùng tình nhân của ngươi nói lời tạm biệt đi...
Abe no Seimei!"
Dứt lời, dùng hết tất cả khí lực sót lại ném trứng
trùng tử về phía Seimei.
Hồng Diệp quay đầu nhìn thấy hành động Kuro Seimei, lập
tức nhào lại chỗ Seimei không phản ứng chút nào với mối nguy hiểm: "Seimei
đại nhân, cẩn thận!"
Tửu Thôn trông thấy Hồng Diệp nhào qua, tư duy chưa kịp
phản ứng, thân thể đã theo phản xạ xông lên ôm Hồng Diệp bảo hộ trong ngực.
Mọi người kinh hô!
"Ngô hữu!"
Hắn ngẩng đầu, thấy Tỳ Mộc hoảng sợ chạy lại chỗ hắn, hắn
há mồm muốn nói, sau đấy chìm vào bóng tối.
Đôi mắt kim sắc so với bất cứ lúc nào còn chói lọi hơn,
khoé mắt tên kia dường như có gì đấy đang phát sáng.
Chắc là ảo giác...
Tên Tỳ Mộc ngu ngốc, làm sao sẽ khóc được...
...
Lúng ta lúng túng mang Hiro và Tửu Thôn về đình viện, một
tên được chuẩn đoán hai mắt mù tạm thời, cần phải tĩnh dưỡng một đoạn thời
gian, một kẻ làm cho mọi người bó tay không giải được.
Vị trí nơi trứng trùng cắm sau lưng Tửu Thôn bị trầy da
sứt thịt máu chảy đầm đìa, trong chớp mắt lại hoàn hảo như lúc ban đầu, một
chút dấu vết bị thương cũng không có, ngược lại chỗ trái tim nhiều hơn một bó
gân xanh trải rộng, ụ máu toả ra hồng quang nhàn nhạt.
Ụ máu kia giống như quả tim, đập nhịp nhàng hệt như trái
tim, nhìn kỹ thì thấy bên trong có một ấu trùng chưa trưởng thành đang co quắp
lại, da thịt chung quanh ụ máu bám đầy chú ấn hắc sắc, từ từ khuếch tán với tốc
độ mắt thường cũng có thể thấy được.
Tửu Thôn không tỉnh lại nữa.
Không có ai biết Tửu Thôn rốt cuộc trúng thuật gì, ngay
cả Seimei cũng không cách nào nhìn ra.
Đúng lúc này, Đại Thiên Cẩu vịn vách tường đi vào, bị
khống chế một đoạn thời gian dài khiến thần trí hắn có phần suy yếu, hơn nữa
thân thể lại bị thương, bây giờ Đại Thiên Cẩu chỉ cần một tiểu yêu tuỳ tiện
cũng có thể bị đánh bại.
Vốn nên ở trong kết giới dưỡng thương, nhưng sau khi tỉnh
lại hắn đến gian phòng này trước tiên, thấy u máu phủ đầy gân xanh dữ tợn trên
ngực Tửu Thôn, thở dài.
Không nghĩ tới hắn ta sử dụng chiêu này.
Đại Thiên Cẩu dùng giọng khàn khàn hướng mọi người nói:
"Hắn trúng tình cổ chú."
Tất cả quay đầu, nhìn Đại Thiên Cậu đột nhiên xuất hiện.
"Tình cổ chú là tân chú được Kuro Seimei tạo nên bởi
cổ trùng của Vu Cổ Sư, năng lực cắn nuốt giấc mơ của Thực Mộng Mô cùng âm dương
chú thuật phát minh ra, nếu trúng chú thuật này mà vô tình vô ái, trứng trùng
sẽ tự động chết, nhưng nếu đã có người thương, sẽ lâm vào mộng cảnh vô pháp
kiềm chế, đồng thời, cổ trùng trong thân thể sẽ bắt đầu trưởng thành, lấy tình
làm dẫn, lấy hồn làm thức ăn, lấy huyết nhục làm chất dinh dưỡng, bám vào trong
trái tim hoà làm một thể, không cách nào cắt bỏ."
"Có thể giải không?" Seimei đã trấn định lại,
khôi phục thái độ bình thường, giờ phút này hai hàng lông mày hắn hơi chau lại,
khổ não nhìn Đại Thiên Cẩu.
"Không biết, Kuro Seimei chưa hoàn toàn nghiên chế
thành công thì các ngươi tấn công vào, mà bây giờ nhìn lại, sợ là hắn sắp chết
dùng chú này kéo một kẻ chết theo, ngoài ra, các ngươi có thời gian một ngày,
lúc chú ấn lan khắp người hắn, ấu trùng sẽ thành thục, phá thể mà chui ra, đến
lúc đó, Tửu Thôn Đồng Tử sẽ vĩnh viễn tan biến."
"Không, ngô hữu sẽ không biến mất." Tỳ Mộc nắm
cổ áo Huệ Bỉ Thọ dùng sức lắc: "Lão đầu! Mau giúp ngô hữu trị khỏi!"
Huệ Bỉ Thọ bị lắc đến nỗi cái đầu già cũng muốn rụng
theo: "Tỳ Mộc Đồng Tử, ngươi, ngươi lắc lão phu cũng vô dụng thôi, trị
liệu của lão phu vô dụng với Tửu Thôn Đồng Tử."
Tỳ Mộc đặt Huệ Bỉ Thọ xuống, xoay người bắt lấy hai tay
Huỳnh Thảo, nhìn mấy thức thần trị liệu sau lưng nàng: "Mau cứu ngô hữu,
ngô hữu là quỷ vương cường đại tôn quý, quỷ tộc không thể mất đi hắn, ngô cầu
các ngươi, cứu bạn chí thân ta."
Bàn tay nhỏ bé của Huỳnh Thảo bị xiết chặt, khó xử mà
nhìn Tửu Thôn nằm trên giường, cùng những thức thần khác lắc đầu: "Tỳ Mộc,
không phải chúng ta không muốn cứu Tửu Thôn Đồng Tử, là do chúng ta không biết
nên cứu thế nào, khu tán và trị liệu chúng ta đã làm nhiều lần rồi, Tửu Thôn
Đồng Tử vẫn không hề có chuyển biến, chúng ta thật không còn cách nào cả."
Tỳ Mộc kinh ngạc nhìn đôi mắt ướt át của Huỳnh Thảo, cố
gắng từ trong mắt Huỳnh Thảo nhìn ra dấu vết nói dối, cậu thất vọng, các nàng
không lừa cậu.
Cậu lắc đầu: "Hắn không thể chết được, ngô cầu các
ngươi! Mau cứu hắn, bất luận biện pháp gì, các ngươi muốn mệnh ngô cũng được,
coi như ngô cầu các ngươi!"
Huỳnh Thảo dùng sức lắc đầu, cùng mấy thức thần sau lưng
lã chơi rơi nước mắt.
"Seimei! Ngươi không phải là muốn ngô trở thành thức
thần của ngươi sao? Chỉ cần ngươi có thể cứu hắn, ngô liền làm thức thần
ngươi!!" Tỳ Mộc lớn tiếng gọi Seimei.
Seimei vỗ chiết phiến trong tay, than thở lắc đầu:
"Tỳ Mộc Đồng Tử, cho dù ngươi nói vậy, ta cũng không có biện pháp giúp
ngươi."
"Chẳng lẽ các ngươi thấy chết mà không cứu
sao!?" Bỗng nhiên cường đại yêu khí bùng nổ tán loạn khắp nơi, trong nháy
mắt hất tung tiểu thức thần ngã xuống đất.
Seimei vội kết ấn, đồng thời khai mở kết giới trên người
Tỳ Mộc, thi triển an định thuật.
Yêu khí cuồng bạo phút chốc tiêu tán, căn phòng một mảnh
hỗn độn, tiểu thức thần cùng đồ vật bị hất tung đầy đất.
Mặc dù yêu khí bị cưỡng chế yên ổn lại, nhưng Tỳ Mộc vẫn
gào thét, sụp đổ giống như một con dã thú bị thương, mọi người kinh ngạc, một
giọt lại một giọt nước mắt tuôn ra từ cặp mắt kim sắc.
Đây là lần thứ hai Tỳ Mộc Đồng Tử chảy nước mắt.
Lần đầu tiền là vào mấy trăm năm trước, khi cậu bị tất cả
mọi người ruồng bỏ.
Kể từ đấy cậu chưa từng khóc qua nữa, vì tôn thờ lực
lượng nên cậu cho rằng khóc là biểu hiện của kẻ yếu, cho dù cậu bị Tửu Thôn
Đồng Tử đánh máu me khắp người, dù bị Tửu Thôn Đồng Tử coi nhẹ, cậu cũng sẽ
không khóc.
Nhưng Tửu Thôn sẽ chết, người cậu yêu sẽ chết, cậu không
cách nào cứu hắn.
Tỳ Mộc bây giờ khóc nỉ non nghẹn ngào tựa một đứa bé, lục
lạc nơi cổ chân dường như cảm ứng được sự bi thương của chủ, phát ra tiếng than
khóc "Hu hu" nho nhỏ.
An ủi là việc dư thừa thôi.
Không một ai có thể cứu Tửu Thôn Đồng Tử.
0 Bình Luận "[ Âm Dương Sư ] Tình tự thương quỷ [ Trung - 3 ]"