Đây
nhất định là giả, nhất định là giả!
Hắn
xông lên, nắm lấy cánh tay của Tỳ Mộc: "Tại sao!? Tại sao ngươi biết bộ
dạng của nàng!? Tại sao ngươi lại nhảy khúc vũ này!? Tại sao!?"
Nữ
tử bị bắt lấy có chút đau, khuôn mặt diễm lệ nhiễm thần sắc thống khổ, nàng
gắng sức giằng ra: "Đồ vô lễ, mau buông tay!"
Tửu
Thôn vẫn nắm chặt cánh tay nàng, sắc mặt điên cuồng: "Tại sao? Tại sao
ngươi không phải là Hồng Diệp? Ngươi rốt cuộc là ai!? Mấy trăm năm trước ngươi
có phải là nữ nhân kia hay không!? Nói đi!!"
Lúc
này, một cánh cánh tay đè xuống tay Tửu Thôn, thanh âm ôn nhuận mang theo ý
tứ cảnh cáo hàm xúc: "Vị bằng hữu này, xin ngươi buông tay,
ngươi đang làm nàng đau."
Tửu
Thôn tức giận nhìn về phía người kia.
Là
Watanabe no Tsuna.
Tửu
Thôn trầm giọng nói: "Chuyện không liên quan đến ngươi!"
Watanabe
no Tsuna nắm chặt cánh tay Tửu Thôn, sát khí võ sĩ như ẩn như hiện: "Xin
lỗi, làm một võ sĩ, tại hạ không thể trơ mắt nhìn một cô nương bị người bắt
nạt."
Tửu
Thôn nhìn hắn chằm chằm, gằn từng chữ từng câu: "Cút, bỏ ra!"
Seimei
nhìn hết tràng kịch hay, rốt cuộc mở miệng nói chuyện: "Được rồi, hai vị
bớt giận, cảnh đẹp thế này tức giận thực không đáng, Watanabe huynh, Tửu Thôn
Đồng Tử, hai người về chỗ ngồi trước đi."
Tửu
Thôn bất vi sở động, Watanabe no Tsuna cũng không có buông tay.
Hai
người cứ giằng co như vậy.
Yaobikuni
cũng lên tiếng: "Tửu Thôn Đồng Tử tiên sinh, nếu ngài muốn biết đáp án,
trước hết xin tỉnh táo lại, buông tay đứa nhỏ kia ra, một mực nắm tay nữ tử là
hành vi không lễ phép."
Tiểu
thức thần chơi đùa một bên cũng rối rít ngăn trước mặt nữ tử, dùng ánh mắt không
chút lực sát thương nào nhìn chằm chằm Tửu Thôn.
Tửu
Thôn hừ lạnh, lúc này mới buông tay.
Mà
Watanabe ở khắc Tửu Thôn buông ra cũng buông tay.
Ngay
sau đó Huỳnh Thảo phát một trị liệu cho cổ tay nàng, rồi cùng các thức thần
khác kéo nữ tử ngồi vào chỗ của mình, cảnh giác nhìn Tửu Thôn vừa kéo nàng
không buông.
Tửu
Thôn chăm chú nhìn nữ tử kia, khi thấy cảnh đó tâm lí rất khó chịu, hắn nhịn
không đặng nhìn Yaobikuni: "Nói."
Mà
Yaobikuni lại cười không đáp, nàng nhìn về phía Seimei.
Seimei
thở dài nói: "Thực ra vị nữ tử này mọi người đều biết, Watanabe huynh,
ngươi còn nhớ mấy năm trước ngươi tại cầu La Sinh Môn cắt đứt cánh tay một con
quỷ không?"
Watanabe
no Tsuna gật đầu: "Nhớ, lúc ấy con quỷ kia hoá thành nữ tử du đãng ở chỗ
đó, bị tại hạ chặt xuống một tay liền trốn." Hắn dừng một chút, con ngươi
đen trợn to: "Chẳng lẽ..."
Seimei
dùng chiết phiến vỗ tay, cười nói: "Không sai, nàng chính là con quỷ La
Sinh Môn, Tỳ Mộc Đồng Tử."
*La
Sinh Môn: Trong
《 Kim Tích Vật Ngữ 》 , "La Sinh Môn" nguyên danh là
"La Thành Môn" ( Rajomon) , là một cửa thành nằm trên giao thông nam
bắc Suzaku đến nam đoan, Kyoto Nhật Bản. Gia thần Watanabe no Tsuna tại La Sinh
Môn chém đứt tay Tỳ Mộc.
Watanabe
no Tsuna kinh ngạc nhìn bóng lưng Tỳ Mộc, nét mặt hốt hoảng, nói nhỏ: "Khó
trách, khó trách..."
Từ
khắc Tửu Thôn nghe thấy 'Tỳ Mộc Đồng Tử', thân thể liền cứng đờ: "Ngươi
nói gì?"
Hắn
nhìn Seimei, phảng phất muốn xuyên qua gương mặt hắn nhìn thấu lời nói dối:
"Ngươi nói nàng là Tỳ Mộc?"
"Không...
không thể." Hắn chợt vọt tới trước mặt Seimei, túm lấy cổ áo Seimei, hô:
"Ngươi gạt ta!! Nàng có chỗ nào giống Tỳ Mộc!? Đừng tưởng rằng ngươi là Âm
Dương Sư là có thể gạt ta!!"
Cho
dù hắn biểu hiện không tin thế nào đi nữa, nhưng nội tâm vẫn tự nói với mình,
hắn nghĩ đúng, nàng là Tỳ Mộc, Tỳ Mộc chính là nàng.
Nhưng
hắn không muốn tin.
"Buông
Seimei ra cho cho ta!" Hiro dùng sức đẩy Tửu Thôn, che chở Seimei ở sau
lưng.
Cho
dù hai mắt Hiro tạm thời mù, nhưng khi người mình yêu gặp phải nguy hiểm, hắn
vẫn không chút do dự đứng dậy.
"Cái
tên chết tiệt nhà ngươi!" Tửu Thôn vừa định tiến lên.
"Dừng
tay!" Một bóng người chắn giữa bọn hắn, là nữ tử kia.
Nàng
lạnh lùng nhìn Tửu Thôn: "Dám cả gan đả thương Seimei đại nhân..."
Quỷ
diễm tử sắc âm u từ dưới chân dâng lên, đốt cháy toàn thân nữ tử, trong nháy
mắt nàng hoá thành nam tử bạch phát sừng đỏ, từ quỷ thủ ngưng tụ một quả cầu
lửa đầy yêu khí cường đại, thanh lãnh thanh tuyến mang theo sát khí dày đặc:
"Ta, Tỳ Mộc Đồng Tử tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi!"
Thời
điểm Tỳ Mộc biến trở về, đầu não Tửu Thôn liền trống rỗng, cả người giống như
là bị đánh vào địa ngục cực hàn, băng lãnh cừng đờ, ngay cả huyết dịch cũng
ngưng kết thành băng.
Hắn
thất thần nhìn Tỳ Mộc, mặt không thể tin: "Tại sao... Tại sao lại là ngươi...
Tại sao lại là ngươi!? Tỳ Mộc!!" Hắn sụp đổ quát to.
Hắn
sắp điên rồi.
Vậy
mà Tỳ Mộc cũng không giống trong tưởng tượng của hắn, mang theo dáng vẻ ngây
ngốc tươi cười lấy lòng nhìn hắn, mà là lạnh lùng nhìn: "Tại sao cái gì,
ta không biết ngươi đang nói gì hết, còn nữa, lần sau nếu lại vô lễ với Seimei
đại nhân, ta sẽ không khách khí với ngươi."
Tửu
Thôn không nghĩ tới có một ngày Tỳ Mộc sẽ dùng ánh mắt nhìn người xa lạ mà nhìn
mình, còn đứng ở phía đối lập mình.
Seimei
kéo hai cánh tay Hiro giơ lên để bảo vệ mình xuống, vỗ tấm lưng căng thẳng của
hắn khiến hắn yên tâm, nói với Tửu Thôn: "Xin lỗi, quên nói cho ngươi biết
một chuyện, Tỳ Mộc mất trí nhớ, bây giờ cậu ấy là thức thần của ta."
"Ngươi
giỡn cái quái gì thế, tại sao Tỳ Mộc lại mất trí nhớ? Có phải ngươi động tay
động chân với cậu ta không!?"
Tỳ
Mộc lần nữa ngăn Tửu Thôn muốn động thủ lại, ánh mắt ác liệt dường như muốn
xuyên thấu thân thể của hắn thẳng tắp đâm về phía trái tim hắn.
Yaobikuni
đứng dậy, nói: "Tửu Thôn Đồng Tử tiên sinh, nếu không ngại, xin mời đi
theo ta."
Tỳ
Mộc dứt khoát xoay người: "Yaobikuni đại nhân!"
Yaobikuni
cười trấn an Tỳ Mộc: "Không có chuyện gì, yên tâm đi Tỳ Mộc tiên
sinh."
Tỳ
Mộc quay đầu, cảnh giác nhìn chằm chằm Tửu Thôn, mặc dù Yaobikuni lên tiếng,
nhưng cậu vẫn không tin tưởng Tửu Thôn.
Tửu
Thôn nhìn ánh mắt chẳng tín nhiệm của Tỳ Mộc, cảm giác cổ họng khô khốc phát
đau, cuối cùng chỉ có thể bối rối trốn tránh, theo Yaobikuni rời đi.
Yaobikuni
dẫn Tửu Thôn tới một chỗ yên tĩnh trong rừng đào, sau đó đưa cho hắn một vật.
"Đây
là thứ trước khi Tỳ Mộc Đồng Tử tiên sinh mất trí nhớ lưu lại, bên trong bao
hàm tất cả trí nhớ cùng cảm tình của cậu ta, ta nghĩ, nếu kí ức và cảm tỉnh
của cậu ta đều liên quan đến ngươi, lấy ngươi làm trung tâm, cũng có thể từ đó
cảm nhận được thứ bên trong."
Viên
huyết ngọc nằm an tĩnh trên bàn tay trắng nõn, giống hệt ấu trùng.
Tửu
Thôn nhìn viên huyết ngọc, chậm rãi vươn tay, ngón giữa run rẩy nhẹ tới mức khó
có thể phát giác.
Khi
hắn chạm vào viên huyết ngọc, kí ức khổng lồ cùng tình cảm như thuỷ triều bao
phủ hắn.
Là
con quỷ bị tất cả mọi người sợ hãi căm ghét, mù mờ bị loài người vứt bỏ mà khóc
lóc đau khổ.
Vì
để không bị đau khổ nên lựa chọn trở nên mạnh mẽ, không ngừng khiêu chiến yêu
quái cường đại.
Cùng
Tam Vỹ ước hẹn kỳ quái.
Một
khúc vũ rừng phong rung động lòng người.
Cùng
gầy dựng địa bàn Đại Giang Sơn, vui vẻ cùng Tửu Thôn du sơn ngoạn thủy.
Tỷ
thí với nhau hả hê lâm ly*, dưới ánh trăng uống rượu đối ẩm cực kì
cao hứng.
*Lâm
ly: Niềm
vui tràn trề
Cùng
nhau trảm tướng giết địch, đánh đâu thắng đó cuồng vọng trương giương*.
*Trương
dương: Là
một loại tinh thần, một sự tín nhiệm, một loại "khí". Trương dương
đại biểu sức sống, cũng đại biểu tích cực tiến thủ. Mà người tên "Trương
Dương", hắn một mực gắng sức giương buồm, vì một khát vọng cố chấp.
Vì
vết thương được linh tửu cường ngạnh rót vào mà kinh sợ.
Vì
bồi Tửu Thôn uống rượu mà đặc biệt cố chấp đi học uống rượu.
Vì
Tửu Thôn lơ đãng thể hiện ôn nhu mà dần dần sinh ái mộ.
Vì
sợ bị Tửu Thôn phát hiện tình cảm bẩn thỉu của mình mà tự ti.
Che
giấu ở hai chữ "Ngô Hữu" lừa mình dối người.
Về
sau phát hiện Tửu Thôn thích Hồng Diệp, rất chán ghét cùng ghen tỵ nàng.
Khi
mất tay điên cuồng cùng tư niệm, mà lúc quay đầu lại vì một câu "Hồng
Diệp, ta thích..."của Tửu Thôn mà tịch mịch tan nát cõi lòng.
Vì
Hồng Diệp mà dẫn đến tranh chấp, vì một ánh nhìn chán ghét của Tửu Thôn mà tan
vỡ, cực kỳ bi ai.
Vì
nhúng tay vào chuyện Hồng Diệp mà bị Tửu Thôn đả thương ngã trên đất, một người
tĩnh tọa đến khi trời sáng, nản lòng thoái chí.
Và.
Khi
Tửu Thôn ở trong đình viện Seimei theo đuổi Hồng Diệp, mỗi ngày một mình yên
lặng ngồi dưới đại thụ đưa mắt nhìn bọn họ, tinh thần chán nản.
Tửu
Thôn cứu rỗi cả đời cậu.
Cuối
cùng.
Cậu
vì cứu Tửu Thôn, cam nguyện hiến dâng sinh mệnh.
Yên
bình nhưng tê tâm liệt phế*.
*Tê
tâm liệt phế: Hình
dung chuyện khiến người vô cùng đau khổ, đau đớn tới cực điểm
Đoạn
kí ức cuối cùng, là trong giấc mộng đan lên hình ảnh Tửu Thôn ôn nhu cùng cậu
vĩnh viễn ở chung với nhau.
Ngập
tràn nước mắt, lại cười rất hạnh phúc.
Tửu
Thôn nắm viên huyết ngọc, ngơ ngẩn đứng tại chỗ.
Nước
mắt chưa bao giờ xuất hiện qua từ khóe mắt của hắn rơi xuống.
Kí
ức của Tỳ Mộc toàn bộ hắn đều thấy được, cảm tình của Tỳ
Mộc toàn bộ hắn đều cảm nhận được.
Vô
luận là nỗi đau khi mất tay, nỗi đau khi chiến đấu hay nỗi đau lòng, hắn đều tự
cảm nhận được.
Hoá
ra chú thuật trên người hắn là Tỳ Mộc thay hắn giải, chẳng trách hắn không bị
gì hết.
Hoá
ra Tỳ Mộc đối với hắn yêu si cuồng, âm thầm như thế, thuần tuý như vậy, mà hắn
không phát hiện, còn ngu xuẩn một lần lại một lần thương tổn Tỳ Mộc.
Chẳng
trách Hồng Diệp nói với hắn: "Ta cảm giác được, ngươi yêu không phải là
ta, chẳng qua ngươi xuyên thấu qua ta nhìn thấy người ngươi thực sự yêu."
Nàng
đã đúng.
Cảm
xúc hắn giành cho Hồng Diệp, vẻn vẹn bắt nguồn từ lần Hồng Diệp trong rừng
phong nhảy múa, thấy nàng, trong đầu hắn lập tức hiện ra dáng người nữ tử xinh
đẹp mấy trăm năm trước.
Khi
đó, hắn nghĩ, hắn mấy trăm năm, rốt cuộc tìm được rồi.
Từ
đấy, Hồng Diệp ở trong rừng phong, chỉ với một ánh mắt liền tiến vào đầu óc
hắn, khiến sự nhất kiến chung tình của hắn với nữ tử kia trực tiếp quán trú lên
người Hồng Diệp.
Hắn
không phân biệt, cũng không kịp phân biệt.
Kể
từ lần nhất kiến chung tình đó, hắn vẫn luôn tìm, nhưng thủy chung không tìm
được bóng dáng nàng.
Tư
niệm càng lâu càng nhiều, hắn bắt đầu lâm vào ma chướng, trừ phi hắn tìm được
nàng, nếu không hắn vẫn sẽ một mực đi tìm.
Hắn
không muốn tin đấy chỉ là một một giấc mộng hư huyễn.
Thẳng
đến sau này, Hồng Diệp xuất hiện, thân ảnh khổ khổ truy tìm cuối cùng cũng được
ký thác.
Dù
cho về sau dần dần tỉnh hồn từ trong vui sướng làm váng cả đầu, phát hiện giữa
các nàng có chút khác nhau, nhưng hắn vẫn theo bản năng chọn xem thường.
Hắn
bị tư niệm hành hạ mấy trăm năm, gần như sắp bị tư niệm hành hạ hỏng mất, khó
khăn lắm mới gặp Hồng Diệp, tư niệm tích góp đã lâu rốt cuộc tìm được cửa ra,
như thủy triều lập tức trút xuống, khiến hắn không vì vậy mà điên dại nữa.
Hắn
yêu cô gái kia, nhưng hắn không tìm được nàng, Hồng Diệp xuất hiện cho nên hắn
chỉ có thể lựa chọn thích Hồng Diệp.
Hắn
chỉ cầu một sự cứu rỗi, một chỗ kí thác tư niệm.
Cũng
không ai biết, Quỷ Vương lãnh khốc vô tình lại si tình như thế, chỉ vì một điệu
múa mà truy tìm hàng trăm năm.
Ngay
cả Tỳ Mộc bồi cạnh hắn mấy trăm năm hắn cũng không kể.
Nàng
chỉ thuộc về kí ức của hắn, nàng là của hắn, hắn không muốn cùng người khác
chia sẻ vẻ tốt đẹp của nàng.
Vậy
mà hắn không nghĩ tới, quanh đi quẩn lại, hắn tìm nàng mấy trăm năm, cuối cùng
lại phát hiện, người kia vẫn luôn bên cạnh mình, mà mình thì vẫn luôn coi
thường cậu.
Bọn
họ lỡ mất nhau hơn trăm năm.
Hắn
luôn nói Tỳ Mộc là đồ ngốc, kì thực hắn mới là một kẻ đại ngốc triệt để từ đầu
đến đuôi.
Luôn
miệng nói yêu nàng, rút cuộc nàng ở ngay cạnh mình, rành rành như vậy, chuông
lục lạc vang dội như vậy, hắn chưa kịp phản ứng đã làm tổn thương cậu sâu đến
thế, ngay cả khi Tỳ Mộc biến mất cũng không phát hiện.
Đáng
mỉa mai dường nào.
Tửu
Thôn bị tư niệm giành cho Tỳ Mộc mà điên cuồng mấy trăm năm.
Mà
Tỳ Mộc bị Tửu Thôn thương tổn đau khổ mấy trăm năm.
Nếu
như không phải mình cuồng vọng kiêu căng, nếu như ban đầu hắn nguyện ý cùng Tỳ
Mộc chia sẻ, có lẽ bọn họ sẽ không hành hạ lẫn nhau mấy trăm năm rồi.
Nếu
như không phải hắn đem tất cả tình cảm kí thác vào Hồng Diệp, nếu như hắn có
thể nhìn thẳng vào sự khác nhau giữa hai nàng.
"Xin
lỗi..."
Tim
của hắn phảng phất như bị đào đi, cả người trống rỗng chẳng còn gì, không cảm
giác được nhịp đập trái tim và nhiệt độ huyết dịch nữa.
"Xin
lỗi..."
Nước
mắt bắt đầu từ cặp mắt vô thần kia không ngừng tuôn ra.
"Xin
lỗi, Tỳ Mộc, đều là lỗi của ta..."
Hắn
còn tư cách gì nói yêu cậu.
"Tất
cả đều là lỗi của ta, Tỳ Mộc, thật xin lỗi..."
Giờ
phút này, vị quỷ vương cường đại đã kinh biến* yếu ớt không
chịu được, khóc rống như tiểu hài tử.
*Kinh
biến: Trải
qua thay đổi
Một
điệu múa rừng đào, hắn tìm được chí ái của hắn, cũng mất đi chí ái ấy.
Ái
tình rất công bằng.
Ngươi
bị thương bao nhiêu, đối phương cũng sẽ bị thương bấy nhiêu.
Chỉ
có mất đi mới khiến người đau thấu tim gan.
Cũng
chỉ có khi mất đi, mới khiến người học được cách quý trọng.
0 Bình Luận "[ Âm Dương Sư ] Tình tự thương quỷ [ Hạ - 2 ]"