Mấy ngày nay Tỳ Mộc vẫn luôn ở trong đình
viện Seimei sống chung với nhóm Huỳnh Thảo các nàng, Tỳ Mộc vốn an tĩnh sợ
người lạ nay dưới sự quan tâm săn sóc của mọi người, từ từ bộc lộ ra bản tính
của mình, hoạt bát thẳng thắn, còn thích làm ít trò đùa dai.
Tỳ Mộc không sa sút nữa, tự nguyện trở thành
thức thần Seimei, mỗi ngày dẫn mấy tiểu cô nương Huỳnh Thảo chạy nhảy khắp núi,
hoặc tìm thức thần Seimei so tài.
Chẳng hiểu vì sao, Tỳ Mộc đặc biệt được nữ
thức thần hoan nghênh, bất luận nhỏ hay lớn.
E rằng bởi do lúc cậu đối mặt với nữ thức
thần sẽ lộ ra dáng vẻ xấu hổ tươi cười có chút đần độn, dẫn đến bản thân hay bị
các nàng trêu trọc, thỉnh thoảng còn bị mấy nữ thức thần bắt biến thành nữ
nhân, sau đó kéo cậu đi kinh đô dạo phố mua son, hoặc trang điểm để luyện múa.
Ngược lại Tỳ Mộc đối việc này không có nhiều
phản kháng, bất quá mỗi khi bị các nàng lột y phục thử váy mới, mặt đỏ tới mang
tai, nói năng lộn xộn, tay chân luống cuống, điều này khiến những nữ thức thần
kia càng cảm thấy cậu khả ái ngây thơ, càng thêm yêu thích cậu.
Ngay cả Yêu Hồ cũng cảm thán: Kể từ khi Tỳ
Mộc Đồng Tử mất trí nhớ, mị lực nam tính cũng bộc phát.
Khiêu Khiêu Ca Ca cùng đệ đệ nằm trên cái
đuôi to lớn của Yêu Hồ, ngẩng đầu hỏi: "Mị lực nam tính là gì?"
Yêu Hồ câu môi, khép chiết phiến, khẽ chọt
hoàng phù trên trán Khiêu Khiêu Ca Ca, cười nói: "Thứ đó ngươi không cần
đâu, ngươi chỉ cần ôm đuôi tiểu sinh là được."
Khiêu Khiêu Đệ Đệ nằm bên kia nghiêng đầu qua
chỗ khác, dời đi tầm mắt, hắn nhìn đại ca với đại tẩu liếc mắt đưa tình mãi đã
thành thói quen.
Cơ mà bị tú ân tú ái đập vào mặt từ hai người
là hắn với muội muội thì giờ chỉ còn mình hắn.
"Cuộc sống thế này không tệ."
Seimei nắm tay Hiro, cười nhẹ.
"Đúng vậy." Hiro quay đầu, lụa
trắng che đi hai mắt hắn, nhưng vẫn khiến Seimei cảm giác bị hắn nhìn chăm
chăm: "Seimei, thật muốn cùng ngươi, cứ như thế bên nhau đến khi bạc
đầu."
Phảng phất hòn đá thả xuống mặt hồ tĩnh lặng,
tạo nên làn sóng nhẹ tản ra bốn phương, cảm giác ấm áp từ ngực Seimei truyền đi
khắp tứ chi bách hải.
Hắn cảm nhận hồi lâu, chớp chớp cặp mắt chua
xót, trả lời: "Ta cũng thế."
Yaobikuni cùng Kagura ngồi trong nhà, nhìn về
phía đình viện, cười: "A ha, mùa xuân tới rồi."
Một cánh hoa anh đào hồng phấn theo gió bay
vào, rơi xuống chén trà, trong đình viện, lục lạc leng keng thanh thuý.
Một tuần lễ sau. Rừng anh đào.
Khắp khu rừng, anh hoa hồng phấn rợp trời tựa
nước thuỷ triều, cánh hoa rời cành nô đùa trên không, nghịch ngợm xong liền hạ
cánh xuống vạt áo mọi người, ngược lại có mấy cảnh hoa nghịch ngợm len vào tóc
mọi người, muốn ẩn núp chính mình, cùng đồng bạn chơi trốn tìm.
Người tới rừng đào chúc mừng rất nhiều, là
hảo hữu của Seimei, bao gồm Minamoto no Yorimitsu cùng bốn gia thần, thức thần
của Seimei, cũng có Tửu Thôn Đồng Tử thực lực cường đại, Đại Thiên Cẩu cùng
Hoang Xuyên Chi Chủ, còn có Diêm Ma đến từ Minh Giới, Phán Quan, Quỷ Sử huynh
đệ.
Mặc dù lập trường mỗi người bất đồng, nhưng
khi đối mặt với Kuro Seimei, mọi người đều nhất trí đối ngoại.
Quỷ Sử Hắc cùng đệ đệ ngồi chung một chỗ, hắn
quỳ trên đệm lót: "Seimei đại nhân, thật xin lỗi, vào giây phút cuối cùng
không thể giúp ngươi một tay! Thật có lỗi!"
Seimei khoát tay nói: "Không sao, ngươi
không cần xin lỗi, nếu không phải nhờ các ngươi giúp chúng ta ngăn trở thủ hạ
yêu quái của Kuro Seimei, chúng ta hoàn toàn không có biện pháp đánh bại Kuro
Seimei."
Thời điểm đại chiến với Kuro Seimei, Diêm Ma
cùng bộ hạ của nàng giúp Seimei ngăn cản đại bộ phận yêu quái bị Kuro Seimei
khống chế, khi ấy mới khiến Seimei đến gần được Kuro Seimei.
"Mắt Hiro đại nhân có tốt chưa ạ?"
Quỷ Sử Bạch bất đắc dĩ lôi kéo Quỷ Sử Hắc muốn tiếp tục nói xin lỗi, quay sang
hỏi Hiro.
Hiro nghiêng đầu: "A, con mắt của ta khá
hơn chút rồi, nhưng nhìn này nọ vẫn có chút mơ hồ."
"Thật sao, nếu có gì cần hỗ trợ thì hãy
gọi chúng ta."
Hiro gật đầu: "Vậy ta cảm ơn các ngươi
trước."
Kagura ngồi bên trái Hiro đột nhiên thò tay
nắm lấy cái tay đang duỗi ra của Hiro, nói: "Ca ca, bị thương không thể
uống rượu."
Hiro thất vọng gật gật đầu, hắn còn tưởng
rằng thừa dịp nhiều người trộm uống chút rượu: "Vâng vâng, Kagura đại nhân
của ta."
Seimei ngồi bên phải dùng chiết phiến che
miệng, khẽ cười.
Rừng đào, mỹ tửu, giai hào*, tụ hội
dùng bữa tiệc linh đình, mọi người cười nói vui vẻ, Yêu Cầm Sư gảy đàn, Hồ Điệp
Tinh đong đưa trống, Mạnh Bà ít khi thấy nàng nghiêm túc đàn tam vị tuyến trên
tay, mà Hồng Diệp một thân phong diệp hoả hồng nhẹ nhàng nhảy múa, mấy tiểu
thức thần ở xung quanh đùa giỡn nô đùa, vô cùng náo nhiệt.
*Giai hào: Món
ngon; cao lương mỹ vị
Thế nhưng Tửu Thôn ngồi một bên hiển nhiên
không dung nhập vào bầu không khí náo nhiệt đó.
Hắn nhìn dáng múa Hồng Diệp, từ từ xuất thần.
Ngày đó, sau khi tỉnh lại, trí nhớ Tửu Thôn
bắt đầu hỗn loạn.
Mặc dù không biết tại sao bản thân trúng
thuật của Kuro Seimei mà vẫn chưa chết, hơn nữa mọi người cũng giữ kín như bưng
quá trình chữa trị, nhưng Tửu Thôn cao ngạo cũng không phải người thích truy
hỏi ngọn nguồn.
Đối với hắn mà nói, Hồng Diệp không sao mới
trọng yếu nhất.
Hắn khôi phục lại nếp sinh hoạt ban sơ, mỗi
ngày bái phỏng Hồng Diệp, sau đó nhìn nàng nhảy múa tại mảnh rừng phong Tửu
Thôn đặc biệt vì nàng trồng.
Hết thảy đều giống thường ngày, nhưng lại có
bất đồng.
Hắn đã không còn tiếp tục hướng Hồng Diệp bày
tỏ tình yêu với nàng, mà là trầm mặc ngồi dưới tàng cây uống rượu, nhìn Hồng
Diệp khiêu vũ, từ sáng sớm đến tối, không nói một lời.
Mỗi khi thấy Hồng Diệp cùng lá phong khiêu
vũ, ánh mắt hắn liền ngẩn ngơ, hắn mơ hồ nhớ lại trong mộng từng có một người
nhảy múa vòng quanh trước mặt hắn như thế, nhưng không phải kiều mỵ như Hồng
Diệp, mà là chết quyết tuyệt cùng khổ luyến* không có bất luận
sự tương trợ nào.
*Khổ luyến: Tình
yêu cay đắng.
Ngay cả lục lạc trên mắt cá chân cũng phát ra
tiếng than khóc gần kề cái chết.
Hắn còn chưa kịp ngẫm nghĩ, trái tim liền
truyền đến đau nhức chằng chịt, đoạn suy nghĩ mơ hồ cũng vì vậy mà chìm sâu vào
trí óc.
Lại như vậy.
Nàng có thể dễ dàng tìm được mình, nhưng mình
dù bất luận thế nào cũng không tìm được nàng, trừ một cái nhìn lướt qua mấy
trăm năm trước, bản thân cùng chưa từng gặp lại nàng.
Hết thảy tựa giấc mộng kính hoa thuỷ nguyệt
đẹp đẽ.
Cho đến khi Hồng Diệp xuất hiện.
Hắn nhớ tới Hồng Diệp từng nói một câu với
hắn: "Ta cảm giác được, ngươi yêu không phải là ta, chẳng qua ngươi xuyên
thấu qua ta nhìn thấy người ngươi thực sự yêu."
Không phải vậy, người ta yêu chính là ngươi.
Hắn nhớ lúc ấy hắn đã trả lời như vậy.
Hồng Diệp than thở lắc đầu, không trả lời
nữa.
Không phải, ta thực yêu...
Trước mắt hắn lại hiện lên thân ảnh nữ tử
kia, lời đến khóe miệng, làm thế nào cũng không thốt ra được.
Tại sao? Ta rõ ràng yêu ngươi mà, Hồng Diệp.
Một tràng vỗ tay tiếng vỗ tay nhiệt liệt cắt
đứt suy nghĩ của hắn, Tửu Thôn ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện vũ khúc của Hồng
Diệp đã xong.
Hắn hơi hối tiếc, thế mà lại bỏ lỡ vũ đạo
Hồng Diệp.
Watanabe no Tsuna vỗ tay thán phục, không
nghĩ tới thức thần của vị Seimei đại nhân này có thể múa ra dáng người uyển
chuyển như vậy, thật khiến người khen ngợi không dứt.
Hồng Diệp cúi người hành lễ, rũ mắt nói:
"Đại nhân quá khen, so với các thức thần khác của Seimei đại nhân, tài múa
tiểu nữ như múa búa trước cửa Lỗ Ban*."
*Múa búa trước cửa Lỗ Ban: Múa
rìu qua mắt thợ, trước mặt người có chuyên môn mà ra vẻ ta đây, không biết tự
lượng sức mình
Tửu Thôn cau mày, làm sao có người nhảy còn
tốt hơn Hồng Diệp được.
"Ồ." Minamoto no Yorimitsu dường
như hứng thú, quay đầu về phía Seimei: "Seimei đại nhân, không biết chúng
ta có phần vinh hạnh mời vị thức thần kia tiến lên vì mọi người dâng một điệu
múa?"
Seimei cười nhạt, nhãn quang Yaobikuni dường
như vô tình hay cố ý liếc Tửu Thôn: "Nàng đã tới."
Leng keng, leng keng.
Lục lạc?
Tay uống rượu của Tửu Thôn dừng lại.
Tiết tấu rung động khiến hắn vừa quen thuộc
vừa xa lạ.
Bên tai vang lên tiếng chuông trong mộng,
hoàn toàn trùng khít với tiếng chuông này.
Hắn ngẩng đầu, thân ảnh đập vào mắt khiến hắn
si mê điên rồ, đầu não trống rỗng.
Nữ tử bước liên tục, đi vào tầm mắt mọi
người.
Mảnh lụa trên thị nữ lạp rũ xuống hé lộ phân
nửa, ẩn hiện nửa gò má nữ tử, lại không che giấu bộ vị từ bờ môi đỏ mọng trở
xuống.
Cổ áo mở toang, lộ ra đường cong cần cổ ưu
mỹ, cổ áo rộng lớn treo trên hai bờ vai mượt mà, tựa hồ sắp rơi xuống, da thịt
nơi ngực trơn nhẵn mềm mại, vô cùng mịn màng, song phong* nửa
che.
*Song phong: hai
quả đồi
Nàng một thân đỏ tươi như máu, chẳng hề giống
màu sắc lá phong, bộ đồ không hoàn toàn bao bọc lấy thân thể mềm dẻo mỹ diệu
kia, mà lại làm nổi bật vòng eo thon của nàng.
Hai chân xích loả dẫm trên nền cỏ xanh biếc,
vừa trắng muốt xinh xắn lại cực kì đáng yêu, đôi dân dài trắng nõn dưới phân
váy lúc ẩn lúc hiện, lục lạc trên mắt cá chân theo cước bộ của nàng mà phát ra
thanh âm dễ nghe, tựa thiếu nữ khẽ ca xướng.
Chưa nhìn thấy dáng hình nữ tử mà đã có thể
khiến người ta sinh ra tham niệm, câu ra dục vọng trong lòng.
Ánh mắt mọi người tập trung ở trên người nữ
tử kia, hoàn toàn quên mất động tác tiếp theo, trong mắt chỉ còn nử tử trước
mắt, hết thảy thanh âm cũng mai một trong cành hoa rơi.
Nữ tử chậm rãi nâng lên tay trái mảnh khảnh
trơn nhẵn, hấp dẫn sự chú ý của mọi người, tay áo vung lên.
Tiếng đàn du dương cất lên, tiếng trống con
cùng âm thanh tam vị tuyến theo sát, hoà với tiếng chuông lục lạc khi nữ tử khiêu
vũ, một dây đàn, một tiếng tì, một tiếng trống, một tiếng chuông, cùng nhau
soạn ra một khúc tuyệt xướng kinh động nghìn đời.
Tại sao, có thể như vậy?
Toàn bộ đều ăn khớp với nữ tử trong trí nhớ,
bất luận là dáng người hoặc vũ đạo, hay là âm thanh chuông đồng quen thuộc kia.
Trái tim bắt đầu nhảy lên kịch liệt, tiên
huyết trong huyết quản va chạm tán loạn, dù ấm áp thế nào hắn cũng cứng đờ
người.
Chén rượu trong tay rơi xuống, ấy thế ánh mắt
hắn vẫn chăm chú nhìn nữ tử đang vung tay áo nhảy múa, khuôn mặt hắn đầy vẻ khó
tin.
Động tác nữ tử lúc chợt lưu luyến uyển
chuyển, lúc chợt mạnh mẽ khí phách, thân thể nhẹ nhàng ưu mỹ, xinh đẹp thướt
tha.
Chỉ dùng một điệu vũ, múa ra cảnh tượng đại
tướng cả đời kinh qua chinh chiến cùng thê tử ngày đêm bi thương tương tư.
Rung động đến tâm can, nhưng tinh thần lại chán
nản.
Mọi người bỗng đâu phát hiện, tay áo phải của
nàng trống rỗng!
Nữ tử xinh đẹp như vậy, thiếu mất cánh tay
phải, bi thống đến dường nào!
Lòng thương tiếc dâng trào bị bước nhảy vọt
lên của nữ tử đè xuống.
Tay áo phải trống rỗng quẩn quýt thân thể, tựa
như tâm của người thê tử đối đãi với đại tướng, bay tới chiến trường, theo sát
trượng phu.
Nữ tử xoay tròn, kim văn hoa lệ thêu trên
hồng tụ bên phải nâng cao, giống như đoá hoa hồng nở rộ, điểm xuyến anh hoa tán
lạc, xoay ra một làn sóng đỏ, mê hoặc ánh mắt tất cả mọi người.
Thị nữ lạp lại vì gió thổi nhẹ mà rơi xuống.
Mọi nguời kinh sợ.
Mái tóc như mực theo động tác xoay người mà
tản ra một độ cung, ý đồ ngăn trở ánh mắt phàm trần của người.
Tất cả không khỏi nghiêng người về phía
trước, tranh lên trước muốn thấy mặt mũi nữ tử, e sợ khắc sau nữ tử kia liền
hoá thành cửu thiên tiên nữ, phi thăng đi mất.
Khúc ca ngừng, điệu múa dừng, chuông im lặng.
Cuối cùng mọi người thấy được dung mạo tiên
tử.
Tròng mắt kim sắc lấp lánh sáng chói bất đồng
với nữ tử nhân loại, khoé mắt tô vệt đỏ, nhãn quang lưu chuyển mang theo tình ý
ngọt tận xương tuỷ, quyến rũ động lòng người.
Rõ ràng trong con ngươi không có nửa điểm câu
dẫn như hoa khôi, lại yêu diễm hồn xiêu phách lạc, thắng được toàn bộ nữ tử ở
Kinh Đô.
Khuynh thành tuyệt sắc, xinh đẹp đến cực hạn.
Mọi người thầm nghĩ cho dù tiên nữ trên trời,
đến so sánh với nàng, cũng không hơn được.
Một loạt anh hoa bồng bềnh lượn xuống, không
cẩn thận điểm lên đôi môi đỏ mọng đầy đặn, sau đấy thẹn thùng đính lên quả đồi
phấn hồng nọ rồi mới hài lòng chạm đất.
Mọi người thấy cảnh này, hô hấp không khỏi
chậm lại, có chút hâm mộ cành hoa kia.
Triều Đường Trung Quốc có một câu thơ: Nhân
diện đào hoa tương ánh hồng*.
*Bài thơ "Đề đô thành nam trang"
- 題都城南莊
• Thơ đề ở ấp phía nam đô thành của Thôi Hộ.
Nhân diện đào hoa tương ánh hồng = Mặt
người, hoa đào ánh hồng lẫn nhau. (Bản dịch trên Thivien)
Ví mặt người con gái đẹp với hoa đào
Mặc dù không phải hoa đào, lại đẹp không khác
anh hoa.
Nữ tử này so với tất cả loài hoa trên thế
gian còn mỹ lệ hơn.
Chỉ muốn nhìn mạt cười của nàng.
Cảnh đẹp rừng đào cũng không bì kịp cái
ngoảnh đầu cười một tiếng của nàng.
Tầm mắt mọi người đều hướng tới nàng, chỉ có
Tửu Thôn, tim của hắn từ khoảng khắc thị nữ lạp rơi xuống, tụt hẳn xuống đáy
cốc.
Trong đầu chỉ còn xót lại một câu nói.
Hồng Diệp, không phải là nàng ấy.
Một khúc vũ ở rừng đào, người nào mất tâm,
mất hồn, suy sụp vì tình.
0 Bình Luận "[ Âm Dương Sư ] Tình tự thương quỷ [ Hạ - 1 ]"