Mọi password trong blogspot của Leaf đều là tên nhóm, 4 chữ, không viết hoa [****]

[APH] Retaliation

AuthorAlbilibertea aka Albi Kir-El Constantine
Translator: Elena Krimhild
Permission: Trích nguyên văn: “Trời ơi cô mà dịch tui mừng chảy nc mắt ahhh Ọ w Ọ”
Pairing: RusEng
Genre: Hurt/Comfort/Romance
Ratings: T
Disclaimer (translator): Tôi chẳng sở hữu gì cả
Warning: slight non-con, mention of RusAme
Summary: Đáng lẽ anh phải nghĩ khác đi. Đáng ra anh phải cẩn trọng hơn. Anh đã để cho thứ ảo tưởng phù du làm cho mờ mắt, để mình quá cao ngạo để nhận ra lúc mình đang đi sai hướng. Và giờ đây, gia đình anh đang tan vỡ…
(bình thường dịch giả sẽ gọi các nhân vật bằng đại từ nhân xưng “anh” , tuy nhiên, tuỳ vào ngữ cảnh và cảm xúc mỗi nhân vật đối với người kia mà cách xưng hô sẽ thay đổi)
Tìm đọc bản gốc ở đây
Hoặc có thể xem bản dịch ở đây
-o0o-
“Này, uống thứ này đi,”Russia nói khi ném một chiếc lọ sang bên kia căn phòng. “Trông anh như sắp ngã quỵ xuống sàn bất cứ lúc nào. Thật đáng xấu hổ nếu như đại diện nhân bản của một quốc gia chết vì cảm cúm.”
Theo phản xạ tự nhiên, England chộp lấy cái lọ bằng 1 tay. Đôi mắt anh vẫn hướng về chân trời xa xăm bên ngoài cửa sổ. Làn da anh trông xanh xao hơn thường lệ. Chiến tranh tuy đã kết thúc, nhưng tình trạng sức khoẻ của anh chẳng khá hơn, nhất là giờ đây, khi phải đứng giữa 2 siêu cường quốc và trò chơi quyền lực của họ. Ánh lục bảo ở đôi mắt anh đã xám dần và tóc anhtrông như một mớ hỗn độn, tuy nhiên ở anh vẫn có nét thật mạnh mẽ. Ánh mắt đầy toan tính nhìn lọ thuỷ tinh, thể hiện sự sáng suốt không che giấu được; cách những ngón tay anh nhẹ nhàng gõ nhẹ trên khung gỗ, tay kia vuốt ve chiếc lọ một cách tinh tế. Russia tự hỏi liệu ngài đảo quốc đến đây để giết anh hay không. Đôi tay mảnh khảnh kia có thể khiến anh chết ngạt trong giấc ngủ. Bẻ gãy đôi tay ấy có lẽ sẽ rất thú vị. Dòng máu đỏ tươi trào ra sẽ làm lộ rõ làn da trắng nhạt của England. Russia cười khúc khích trước ý nghĩ đầy sức cuốn hút ấy. Người con trai tóc vàng quay sang nhìn anh bằng ánh mắt sắc nhọn.
“Tôi sẽ không làm thế, nên đừng.” Anh lên tiếng, như thể đọc được suy nghĩ của người kia trước khi bước đến chiếc ghế sofa đối diện nơi anh người Nga đang ngồi, và anh hối hận ngay lập tức khi cơ thể chạm phải một biển bọt cao su lỏng lẻo. Chàng người Anh thở dài bực dọc và gác chân lên một thân của thứ tạm-được-gọi-là ‘ghế bành’. Anh ngả người ra ghế và lơ đãng với tới chiếc tách trên cái bàn chính giữa họ, ánh mắt vẫn hướng về cửa sổ. Russia thích thú nhìn mọi thứ, đôi môi khẽ nhếch lên trước cơ thể xinh đẹp của quốc gia nhỏ bé hơn. Ốm yếu nhưng không đến nỗi mỏng manh dễ vỡ. Anh vẫn trông thấy một tí dấu vết của vài thớ cơ săn chắc bên dưới lớp vải màu lục của chiếc quần dài trông-có-vẻ-hơi-chật của England. Người con trai tóc bạch kim để đôi mắt du ngoạn lên trên, ngắm nhìn thắt lưng mảnh dẻ, ánh mắt nán lại ở chiếc khăn quàng dài và sặc sỡ che chở lấy chiếc cổ gã người Anh, phần dư phủ lấy tay anh và chiếc ghế bành.
“Ngừng ngay việc ấy lại,” Vị đảo quốc lên tiếng, giọng đều đều.
“Việc gì?” Russia chớp khẽ mi mắt.
“Làm tôi nhột.”
“Ơ, tôi đang ngồi tận đây cơ mà.”
“Anh đang nhìn chằm chằm, à nhầm, liếc mắt đưa tình. Tôi khá nhạy đấy. Và nó làm tôi bực.” England nói trong khi rót một ít vodka ra li thuỷ tinh, sau đó rút một con dao nhỏ từ đai giày ống bên trái (“Sẽ vô ích nếu cởi giày ra và mang vào lại sau chỉ vài phút. Buộc tất cả các dây giày cho thứ này thật sự rất mệt mỏi.” England từng nói, và Russia sau đó đã vui lòng để cho Lithuania dọn dẹp sàn nhà lần nữa.”)
Vậy xem ra anh ta sẽ làm việc đó, Russia lơ đãng nghĩ. Không phải có gì đó làm anh sợ. Anh có thể tước vũ khí của đối phương khi anh đang ngủ (Cơ mà mọi người đều đánh giá thấp England vì tình trạng của anh sau Thế chiến. Và sau khi xem xét những gì đã xảy ra với Argentina. Bị hạ thấp xem ra cũng có cái lợi của nó. Nhưng đây là nhà Russia. Anh biết những gì England không mảy may hay biết.)
“Tôi đã nói tôi sẽ không làm, đúng không?” England lẩm bẩm. “Chúa ơi, sao thời nay ai cũng phải hoảng hốt và quýnh quáng lên thế?” Anh tiếp tục trong khi quốc gia to lớn tiếp tục nhìn con dao với ánh mắt nghi ngờ. Russia thừa biết rằng “mọi người” ở đây thực chất chỉ có hai quốc gia. Anh khẽ run người, cười nhạt.
“Nghiêm túc mà nói, anh vẫn là kẻ thù của tôi.” Anh nói, “Các đặc vụ của anh ở khắp mọi nơi trên các nẻo đường của Moskva. Tôi vẫn có thể ngửi thấy mùi lũ chuột nhắt ấy.”
“Và tôi có thể ngửi thấy mùi bẩn thỉu của việc buôn lậu tiền tệ ở mọi ngóc ngách quỷ quái ở Luân Đôn.” England gắt lên, đảo mắt. “Cái bánh xe vô lượng nó đã quay rồi đấy, Russia. Sớm muộn gì thì anh sẽ không còn là một Liên bang nữa. và chúng ta sẽ lại là bạn bè. Đó là, nếu như chúng ta trước kia là [bạn]. Buồn cười thật phải không?”
“Làm sao anh có thể chắc là tôi sẽ thua trong chuộc chiến này?” Russia nheo mắt nhìn “Liên bang chúng tôi còn mạnh lắm, cảm ơn anh nhiều.”
“Bướng bỉnh thật,” Nụ cười của Engand có chút xa xăm. “Tôi sẽ nói là anh đang cố tự huyễn hoặc mình, nhưng thế thì không được vui vẻ cho lắm. Tôi cũng thế thôi, chẳng ai bảo tôi phải làm gì trong khoảng thời gian đó.” Phần sau được nói bằng giọng thầm thì rất nhỏ. Russia không thể hiểu hết ý nghĩa của câu nói. Anh không thích việc không biết gì, nhưng khi England bắt đầu chạm nhẹ mũi dao vào cái chén nhỏ trên bàn, Russia lập tức hướng sự chú ý của mình đến chuyển động này. Quý ngài đảo quốc ấn con dao xuống để lấy một ít tiêu trên lưỡi. Sau đó anh quay sang li rượu, khiến một làn khói tiêu rơi xuống mặt đất nhưng bằng cách nào đó anh đã cho phần còn lại vào phần vodka của minh với sự thanh tao tuyệt đỉnh. Những hạt tiêu từ từ rơi xuống, kéo theo một làn chất lỏng đen và chạm đáy li. England ngắm nhìn chiếc li một hồi rồi uống một ít. Anh nhăn mũi.
“Vẫn chưa thể quen được.” Anh nói.
“Tôi thấy khá buồn cười.” Russia mỉm cười bởi cái bĩu môi tiềm thức của đối phương, “ít ai không phải người Nga biết được lối này.”
“Sẽ đáng hổ thẹn nếu một đại diện quốc gia chết vì nghẹn rượu tạp, phải không?” England nhại lại giọng Nga. Không tệ.
“Nhưng anh không nghĩ rằng ở trong chừng mực nào đó, làm như thế tại nhà tôi biểu lộ sự thô lỗ sao? Ngón đó chỉ dành cho vodka chưa được chưng cất kĩ lưỡng. Chắc chắn rằng tôi không đối xử với khách khứa như vậy. Thậm chí tôi chắc rằng mình không có thứ đó.” Russia cau mày, vẻ châm chọc.
“Năm phút trước anh vừa gọi tôi là kẻ thù.” England chỉ rõ, đặt li rượu xuống.
“Vậy anh đang làm gì ở đây, tại nhà riêng của kẻ thù anh?” Gã tóc bạc thắc mắc.
“Tôi không biết. Tại sao anh để kẻ thù bước vào nhà anh? Anh mở cửa với cả America đúng không?”
“Không bao giờ.” Biểu cảm của Russia tối sầm lại, đôi mắt thạch anh nhìn trừng trừng đầy nham hiểm.
“Làm ơn, tôi không ngốc.” England rít lên và uống một ngụm rượu. “Cuộc chiến này chỉ tố làm căng thẳng [ái tình] giữa hai người ngày càng… mãnh liệt.” Anh nhìn gã đối diện qua vành li. Một cách nào đó nó khiến đôi mắt xanh lục của anh trở nên sắc bén và nham hiểm hơn. Russia cảm thấy có chút lúng túng trước ánh mắt xét nét ấy. Anh chẳng hiểu vì sao.
“Anh không có bằng chứng.” Anh biện hộ.
“Rõ ràng anh đã cố gắng nhiều hơn trong trận chiến này bởi America đã chán ngấy đến mức mà nó đang tự tay cào cấu mấy khuỷu chân và đến họp muộn với cái áo sơ mi hơi nhăn nhúm hơn bình thường. Vả lại, mắt thâm quầng chắc chắn không phải do làm việc đến kiệt sức, bởi thằng ngốc ấy quá lười nhác để làm việc quá năm tiếng đồng hồ mà không thấy buồn ngủ. Dạo này nó rất có tật giật mình và dù có giả đò nhìn anh với ánh nhìn hận thù tôi có thể trông thấy tia nhìn khác rất nhỏ trong ánh mắt của nó. Người ta có thể nghĩ tôi không quan tâm đến bản chất thật sự của America, nhưng họ quên mất rằng tự tay tôi nuôi nấng nó. Tôi sẽ biết nếu có thay đổi. Anh nên biết điều hơn là nói dối với tôi.” England mỉm cười. Cười. Russia chẳng hiểu làm sao hắn có thể nói như thế chỉ trong một hơi thở.
Gã tóc bạch kim cân nhắc trong giây lát. Đôi mắt của Engand như thể độc dược. Xanh thẳm và đẹp đến kì lạ. Russia trầm ngâm suy tưởng. Anh nhìn thấy rõ hàng chữ cảnh báo nói-dối-và-ngươi-sẽ-chết viết trên ánh nhìn đó. Và dù sao thì England đương là người giữ con dao.
“Chỉ là tình dục, không hơn, không kém.” Cuối cùng Russia trả lời. Đến nước này rồi thì có giấu giếm cũng vô ích.
“Từ bao giờ?” Tóc vàng khẽ nghiêng đầu sang một bên, biểu cảm bình thản kì lạ. Oh, vậy ra hắn đang đối đầu anh sao?
“Vài ngày sau chiến tranh ở Châu Âu kết thúc, theo tôi nhớ. Cả hai đều mệt mỏi và say xỉn.” Russia bình tĩnh trả lời. England đã nói rõ anh không có ý định giết người và lúc này chàng tóc bạch kim không thấy ích lợi gì trong việc giấu chuyện này cả.
“Ngay sau khi nó đòi hẹn hò với tôi.” Vị đảo quốc sửa lại.
“Chỉ là để giải quyết căng thẳng. Không cảm xúc gì để lại sau đó.”
“Nó nói dối.” Đôi mắt England loé sáng một cách nguy hiểm, tuy nhiên Russia để ý những giọt nước mắt chực trào ra từ đôi mắt ngọc lục bảo ấy. “Chẳng lẽ tôi không đủ tốt với nó?” Lời anh tóc vàng nghẹn ngào ở cuối.
Cậu người Nga tự hỏi tại sao anh có cảm giác như có một viên đạn vừa ghim sâu vào tim anh.
Dĩ nhiên England là quá đủ. Thậm chí có thể hơn, Russia nghĩ. Đó là lí do tại sao America tìm đến Russia. Cậu ta sợ. Sợ làm tổn thương England.
Trong thời kì gay gắt của Chiến tranh Lạnh, những quốc gia hùng mạnh như anh và America đã căng thẳng vượt mức, vì thế dễ dàng bị kích động và trở thành lũ thú tàn nhẫn chỉ trong một nhịp tim. America ý thức được cơn điên loạn của mình khi tâm trí cậu ta bị mất kiểm soát, tuy niên cậu không hề nói việc này với England. Bởi, như bao người khác, America nghĩ rằng England rất mỏng manh dễ vỡ. Dù sao tên nhóc hỗn xược ấy luôn mang cảm giác tội lỗi vì trước kia cậu ta từng làm tổn thương England. Và nếu xét trên sự thật rằng America yêu thương England nhiều đến thế, sẽ dễ dàng hơn cho cả anh lẫn America nếu cả hai cứ trút hết mọi cơn giận lên đầu nhau. America sẽ không để người mình yêu phải chịu đựng con quỷ tiềm ẩn bên trong cậu và chàng tóc bạch kim đã đồng ý chỉ vì không còn ai để dựa vào được.
Russia biết anh khác hẳn với những người kia, đặc biệt là trong cách nhìn nhận về England. Phải, anh từng tin rằng, sau bao những biến chuyển cuộc đời mà England phải trải qua, đáng ra giờ đây hắn chẳng còn gì nhiều cho cam. Không còn quyền lực. Không còn Đế quốc. Nhưng anh nhớ lại rằng, bằng nhiều cách, anh và England rất giống nhau, cho dù cả hai đều không công nhận điều đó.
Cả hai đều sinh ra và lớn lên trong tuổi thơ đơn độc và đau buồn. Phải chứng kiến sự xấu xa tàn nhẫn của thế giới méo mó này và phải tự thân chiến đấu từ khi tuổi đời còn quá nhỏ đã tôi rèn trái tim thêm cứng cáp và khối óc thêm sắc bén. Trong khi Russia lấy nó làm lợi thế để chiếm hữu lấy sức mạnh, để khiến mọi người yêu mến anh, quy hàng trước anh; England lại ngày một co cụm trong thế giới riêng của hắn và sử dụng nó như cái khiên chống đỡ để ngăn bản thân cảm thấy đau đớn. America là kẻ đầu tiên phá vỡ cái vỏ bọc ấy, và England đã rút kinh nghiệm từ việc lún quá sâu vào tình cảm.
Thế nên Russia không nhìn England như cách mọi người nhìn anh. Anh là một đảo quốc nham hiểm, được xây dựng nên từ dối trá và đau khổ. Bị tổn thương và phản bội nhiều lần không khiến anh tan vỡ. Bị tấn công và trải qua nỗi khốn khó một mình không biến anh thành kẻ hèn hạ. Nếu có thể là bất cứ ai, anh ta chỉ có thể là một thiên tài. Và một thiên tài ác ma. Bỏi anh đã học được và trải nghiệm quá nhiều thứ giúp ích cho anh.
Các quốc gia khác trông vào England và America bây giờ và cho rằng họ là một cặp hạnh phúc, tuy nhiên ai mà biết sự thật đằng sau đôi mắt lục bảo đầy ma mị kia khi chủ nhân của chúng lại đau đớn lần nữa? Nó sẽ là giọt nước tràn ly.
Và Russia nhận ra, để chiến thắng America, đây là cơ hội nghìn vàng.
“Vậy giờ anh định làm gì tôi đây?” Russia ngây thơ hỏi. Dẫu sao ở đây không chỉ có mình England giỏi chuyện lừa gạt. Russia dễ dàng che dấu sự thật đằng sau mối quan hệ giữa anh và America, để England nghĩ rằng hắn không đủ tốt và America sẽ đau khổ vì chính tình yêu và sự che chở cậu dành cho anh.
“Anh không phải kẻ nói dối với tôi. Sau ngần ấy thời gian, xem ra tôi chưa thể học hỏi được gì cả.” England mỉm cười chua chát. “Tôi tin vào sự bất ổn định của nhân cách con người, nhưng quên rằng các quốc gia cũng chẳng khác gì.” Anh khẽ run người, và với một cử chỉ tao nhã, đứng dậy từ vị trí anh đang ngồi trên chiếc ghế bành. “Tôi sẽ tự mình lo liệu vấn đề này. Cảm ơn anh vì đã thật lòng với tôi.”
Russia cười khẩy trước ánh nhìn vỡi nỗi căm ghét được che giấu cẩn thận trong đôi mắt của England. Giờ tất cả những gì anh cần làm là khoan thai và thưởng thức vở kịch nghệ này. “Tôi chẳng việc gì phải giấu anh, đúng không?” Anh đi theo England ra cửa và mở nó cho anh.
“Tất nhiên là không.” Là tất cả những gì gã tóc vàng nói trước khi bước ra ngoài. Và không ngoái đầu lại nhìn dù chỉ một lần.
Bằng cách nào đó, cái nhìn giá băng trong đôi mắt của England trước khi rời đi ám ảnh tâm trí Russia trong nhiều ngày liền.
-o0o-
Tiếng pha lê rơi xuống nền nhà
Tiếng lách cách vang lên khi những mảnh thuỷ tinh vương vãi mọi nơi
Máu?
Tốt.
Russia cúi xuống gần lọ hoa Natalie tặng anh Giáng sinh năm trước, giờ đây chỉ còn là những mảnh sứ vỡ tan tành.
Sành sứ vỡ tan.
Niềm tin tan vỡ, tình yêu tan vỡ.
Liên bang tan rã.
Giờ thì còn lại gì cho anh? Anh tưởng rằng cuối cùng mình đã có một gia đình. Anh nghĩ rằng, sau bao thăng trầm tất cả đã trải qua, Liên bang này sẽ vững mạnh. Đáng lẽ anh phải nghĩ khác đi. Đáng ra anh phải cẩn trọng hơn. Anh đã để cho thứ ảo tưởng phù du làm cho mờ mắt, để mình quá cao ngạo để nhận ra lúc mình đang đi sai hướng. Và giờ đây, gia đình anh đang tan vỡ.
Russia đưa một tay lên cổ, cố thở nhưng không được. Một cơn suyễn ập đến, siết chặt tim anh và làm khối óc anh tê dại. Một tiếng rên khẽ, sự nỗ lực nghẹn ngào, tuyệt vọng để đưa không khí vào phổi. Anh đã nhốt mình trong ngôi nhà này đã bao lâu rồi nhỉ? Một tuần? Một tháng? Anh không rõ. Chẳng ai đến bên anh. Chẳng ai cả. Họ đều hiểu bây giờ chẳng thể làm gì được.
Vô vọng thôi. America đã chiến thắng
Một tiếng kẽo kẹt trên nền gỗ và trong chớp mắt, Russia nhận thấy mình đang ghìm chặt một thân hình mảnh khảnh vào tường. Anh chỉ hành động theo phản xạ và anh chỉ mất chính xác 3 giây để nhận ra đôi mắt xanh lục bảo. Sau đó, phải khó khăn lắm anh mới có thể kiềm chế việc bẻ gãy chiếc cổ nhỏ bé kia làm đôi.
“Anh làm cái quái gì ở đây?” Russia hỏi bằng giọng khàn, nhìn England bằng ánh mắt bùng cháy. Không quan trọng hắn đến đây bằng cách nào. Chỉ có việc hẳn dám cả gan đến đây khiến Russia khó chịu. Rốt cuộc hắn trong tâm trạng muốn tự sát một cách điên cuồng, hay chỉ là tự tin quá mức?
“Tôi… muốn… giúp… đỡ…” Vị đảo quốc hổn hển trọng cái siết cổ tàn bạo của Russia. “Làm ơn… Ivan…”
Chính việc thốt ra tên thật của anh khiến quốc gia to lớn hơn bàng hoàng tới nỗi anh buông ra ngay tức thì. England chưa bao giờ gọi anh bằng tên thật. Chưa bao giờ.
Gã người Anh trượt người xuống sàn, ho liên tục. Russia nheo mắt nhìn thân hình nhỏ nhắn dưới chân mình. Cơn giận cùng sự bối rối dâng trào trong lòng anh, sôi sục và bùng phát bất kì lúc nào. Anh nắm chặt rồi nới lỏng bàn tay. Sự căng thẳng nặng nề đến nỗi nó khiến anh lo âu. Anh thật sự ước gì mình có một con dao mài thật sắc để cắt thứ chết tiệt ấy.
“Tại sao anh lại ở đây?” Anh hỏi lại lần nữa, khó che giấu được sắc thái giận dữ chết chóc trong giọng nói. “Đáng ra lúc này anh phải ăn mừng sự sụp đổ của Liên bang Xô Viết cùng mối tình xưa nghĩa cũ, nhỉ? Tôi tưởng rằng ít ra tối nay hai người có thể nối lại tình cảm ấy chứ.” Russia thốt lên chua chát. Sau cái ngày hai người gặp gỡ tại nhà anh, England đã ngay lập tức chia tay với America. Điều này đối với anh thật sự nực cười. America rơi vào cơn sốc và trầm cảm nhiều tuần liền. Anh ngỡ rằng cuối cùng lợi thế đã thuộc về anh.
Tuy nhiên bằng cách nào đó America đã biến nỗi đau thành động lực. Russia biết kế hoạch của mình đã phản tác dụng khi nhóc con người Mỹ đứng trước mặt anh với đôi mắt xanh băng giá và tuyên bố rằng hắn nhất định sẽ rửa hận và Russia sẽ phải trả giá.
“Tôi đã từng trải qua việc này.” Giọng nói của England cắt ngang dòng suy nghĩ của Russia. Anh cảm nhận sự ấm áp tren lòng bàn tay mình và nhận ra quốc gia nhỏ bé hơn đương ngập ngừng chạm vào nó. “Tôi hiểu cảm giác đó, cảm giác phải chứng kiến Liên bang do mình gầy dựng nên tan vỡ.” Gã tóc bạch kim tưởng chừng như có thể cảm nhận những vết thương xưa cũ trong trái tim của England lại xé toạc ra trong từng câu chữ. Ngốc nghếch. Anh ta đang làm gì vậy?
“Tôi đã trải qua khoảng thời gian kinh khủng ấy. Một mình. Tôi không muốn anh trở nên như tôi. Anh không đáng phải chịu cảnh như vậy.” Bàn tay gã người Anh đặt trên lòng bàn tay của Russia dang run rẩy. “Không ai đáng phải chịu như vậy.”
Khi England nhìn lên, Russia cho rằng đôi mắt của anh giờ đây trông thật đờ đẫn và yếu đuối, tưởng chừng như những giọt lệ sẽ tuôn thành triệu mảnh thuỷ tinh lục bảo vỡ vụn. Cái gì đó trong anh gầm gừ một cách cay độc.
Gã người Nga với tay tới mái tóc mềm mại kì lạ của England và đỡ anh dậy với một cử chỉ mau lẹ, áp sát bờ môi của họ vào nhau. Tiếng rên rỉ của England lạc đi khi Russia mạnh mẽ xâm chiếm lấy đôi môi của anh, thăm dò tỉ mỉ từng kẽ răng, thớ thịt. Khi buông ra, người đàn ông tóc bạch kim nhìn trừng trừng vào đối phương nhỏ bé hơn.
“Muốn giúp đỡ tôi sao? Được thôi. Tuy nhiên ta sẽ làm thao cách của tôi.”
Anh vác England lên vai và đạp đổ cánh cửa phòng ngủ. Cánh cửa bật tung khỏi bản lề, cơ mà anh chả còn tâm trí đâu mà quan tâm việc đó. Với cử chỉ đơn giản, tựa như kẻ vác trên vai nhẹ tựa lông hồng, anh ném phịch England lên chiếc đệm mềm mại.
Vị đảo quốc hổn hển nhưng không nói không rằng khi Russia trèo lên người anh, giữ chặt tay anh với bàn tay rắn chắc của mình. Lạ thật, England chẳng hề tỏ ra sợ hãi. Trừ một cái giật nhẹ, anh không tỏ ra bất cứ dấu hiệu nào của sự bối rối hay ngập ngừng. Đôi mắt lục bảo cứng rắn của anh nhìn Russia. Hàng lệ rơi xuống má anh lờ mờ sáng. Russia tự hỏi anh khóc cho ai. Chính anh, hay Russia?
Anh đã nói rằng Russia không nên trải qua điều này một mình. Thế nhưng vì cớ gì anh lại quan tâm đến việc này? Cơ mà England đã đảm bảo rằng America lớn lên trong sự yêu thương và quan tâm, hoàn toàn trái ngược với quá khứ của chính anh. Tuy nhiên khi ấy, America cũng như bao đứa trẻ khác; còn giờ đây Russia là kẻ thù. Phải không? Sau khi Liên Xô tan rã, anh không thể phân biệt được đâu là bạn, là thù. Thật lộn xộn. Nó đang khiến anh đau đầu, và làm ơn, anh chẳng muốn nghĩ về nó nữa. Ai đó khiến nó dừng lại đi!
Một cái hôn nhẹ trên trán và Russia mở mắt. England ngả người về một góc kì quặc với đôi tay vẫn bị giữ chặt, thể hiện một cử chỉ điềm tĩnh. Quốc gia lớn hơn chợt thấy lòng ấm lại. Đã lâu lắm rồi… kể từ khi ai hôn anh như thế.
“Khi tôi nói tôi muốn giúp đỡ, tôi sẽ làm đúng như thế.” England nói, mỉm cười buồn rầu rồi nằm phịch xuống. “Tôi biết sẽ khó để khiến anh tin tôi, nên cứ tiếp tục đi. Muốn nằm gì tôi cũng được nếu nó khiến anht hấy đỡ hơn. Chỉ đừng che giấu cảm xúc của mình nữa. Anh không cô đơn đâu.” Anh thì thầm. “Không phải lần này. Không bao giờ nữa.”
Russia cười lớn đến nỗi anh thậm chí không biết mình có thể cười được như thế. nó khiến cả England lẫn anh phải giật mình, tuy nhiên anh anh chẳng thể hiểu cơ sư đâu mà phải bật cười. Tại sao anh lại cười nhỉ? Có gì đáng cười? Anh chẳng biết. Hai hàng lệ rơi, rơi xuống bên gò má của anh. Lên gò má của England, rồi lăn xuống và vào khoảng không tối mịch. Anh hạ đầu xuống cạnh England, ngăn giọng cười điên dại của mình bằng một chiếc gối.
“Thú vị thật, England nhỉ?” Anh cười khúc khích và thì thầm. “Anh đề nghị giúp đỡ tôi. Anh, England. Ta có thể làm gì được cho nhau? Trái tim tôi đang tan vỡ còn của anh thì hơn cả thế. Chúng ta ở đây, hai linh hồn không thể cứu rỗi. Anh nghĩ việc này hiệu quả thế nào được?” Anh ngăn không cho mình nói đoạn cuối, và xoắn nhẹ quanh mái tóc của England. Nó thật mềm mại, thoang thoảng hương ánh nắng ban mai và trà Earl Grey, anh nghĩ và hít nhẹ.
England rùng mình và thật chậm rãi, anh luồn lách và giải thoát bàn tay khỏi cái nắm chặt của Russia. Anh bỏ ra.
“Ôi Ivan…” England thở dài, luồn bàn tay xuyên mái tóc của quốc gia lớn hơn. “Thà rằng trái tim ta tan vỡ, còn hơn là kẻ hoàn toàn không có trái tim.”
-o0o-
Buối sớm hôm sau, Russia tỉnh dậy trên chiếc giường trống không.
Anh thở dài. Dĩ nhiên đó chỉ là mộng mị. Làm sao England có thể ở đây để ôm ấp anh cả buổi tối? Làm sao England có thể ôm anh và thì thầm những lời vô nghĩa vào tai anh đến khi anh ngủ say? Nhưng điều làm anh bận tâm nhất là, nếu nó thực sự chỉ là giấc mơ, tại sao nó phải là England?
Lúc ấy, anh cảm nhận một thực thể khác trong khu vườn của mình. cậu người Nga đứng dậy và bước về hướng cửa sổ. Khi vừa mở cửa, anh được chào đón bởi một biển hoa hướng dương nở rộ giữa trời tuyết lạnh giá. England đứng giữa rừng hoa ấy, tay nâng một chậu hoa nhỏ. Anh lẩm bầm vài từ và Russia ngạc nhiên nhìn một cây hướng dương nhú lên khỏi mặt đất và nở thành đoá hoa tròn trịa cùng sắc vàng cam tuyệt đẹp.
“Giờ thì anh biến vườn tôi thành bãi tập làm phép!” Anh thảng thốt, tự hỏi vì sao cái cảm giác thanh thản ồ ạt chảy vào lòng anh.
“Thế thì tôi phải làm việc này ở đâu?” England gào, không ngoảnh lại. “Cả đêm anh cứ nằm ườn ra như một con sao biển quái quỷ ấy! Nêu không ra ngoài thì sáng ra tôi đã thành cái xác khô rồi. Anh nên nghĩ đến việc giảm cân đi.”
“Này, nói thế là xấu đấy.” Russia phản kháng, cười nhẹ. Lạ thật. Anh cố tìm lại bất kì dấu hiệu của nỗi đau âm ỉ, day dứt đã hành hạ anh suốt máy tháng qua nhưng chẳng thấy. Chỉ là một ngọn lửa nhỏ, cháy âm ỉ nhưng không đau. Như một chút hoài niệm. anh chợt muốn buột miệng hỏi England xem hắn có bỏ bùa gì anh hay không, nhưng quyết định im lặng. Nếu tình hình là như thế, anh muốn đắm chìm trong niềm vui thích này một lát nữa.
Russia cười nhạt rồi bước xuống ban công.
England thốt lên bất ngờ khi Russia đáp thật duyên dáng xuống bãi cỏ với một tiếng động nhẹ nhàng. Quốc gia tóc bạch kim chỉ phủi bụi quần, mỉm cười tự mãn.
“Ngạo mạn thật.” England lẩm bẩm và quay về với cái cây của mình.
“Phòng tôi ở lầu một.” Russia chỉ và tiến về phía England. Anh thấy lạ, cách anh có thể vòng tay quanh quốc gia bé nhỏ như thể anh đã làm thế mấy năm rồi vậy. Thế nhưng England chẳng hề phàn nàn, nên anh nghĩ rằng việc ấy sẽ chẳng làm hại ai cả.
“Tại sao?” Russia thì thầm, mắt nhắm ghiền.
“Anh đang cán tôi thành bột đấy, đồ ngốc. Bỏ ra.” England làu bàu nhưng chẳng hề tỏ vẻ bực dọc. “Tôi chỉ đơn giản là mang chút ánh nắng cho khu vườn âm u buồn tẻ này thôi.”
“Đó chẳng phải là ý của tôi.”
“Đó là cách tôi chọn để hiểu những gì anh hỏi tôi.”
Russia thở dài. Giờ anh chắc hẳn đã phát điên, nhưng anh nghĩ rằng mình đã tin tưởng England. Dù sao anh cũng là kẻ đầu tiên và duy nhất dám bước qua cánh cửa đã tách rời Russia với thế giới ngoài kia. Nên anh gác mọi vấn đề và gác cằm lên vai England.
“Giữa mùa đông này sao?”
“Mát mẻ hơn nhỉ? Hoa hướng dương giữa tuyết. Hoa hướng dương băng giá.” England nói bằng giọng đều đều, dựa vào Russia. “Tuy nhiên tôi không ưa hướng dương mấy.”
“Sao vậy?” Russia để ý mình đang lặp lại câu hỏi ban nãy.
“Chỉ là… tôi không biết. Chúng hơi kì quặc. Hướng dương thật phức tạp. Bao giờ cũng đứng giữa ngưỡng sống và chết. Bán nhân tính khi chúng hướng về ánh thái dương.”
“Nếu chúng ta đang bàn về thuyết siêu hình thì tôi đề nghị hai ta trở vào trong và làm gì đó ít có chán hơn.” Russia xen ngang, dụi mặt một cách lười biếng vào mái tóc của England.
“Anh là người hỏi cơ mà.” Ngài đảo quốc cười khẽ. “Và anh nói ‘ít có chán’ nghĩa là sao?”
Russia đứng thẳng người lại và xoay người England để hai người đối mặt nhau. Anh nghiêng đầu kiểu trẻ con, nhìn thẳng vào đôi mắt lục bảo của đối phương. England quả thực rất xinh đẹp, với đôi mắt sắc sảo cùng vẻ ngoài thanh tao. Anh như một đóa hồng, quyến rũ mà nham hiểm.
Vậy rốt cuộc anh ta là gì nhỉ? Russia không chắc mình biết. Quả thật anh đã nhìn England với khía cạnh khác, nhưng không có nghĩa là anh biết mọi thứ diễn ra trong khối óc thiên tài ấy. Russia đang chơi một ván cược nguy hiểm khi để England đi quá sâu vào trái tim mình. Nhưng nếu anh thực sự hướng đến một cuộc đời bình lặng, thì giờ đây anh đã thành kẻ làm vườn.
“Tôi chỉ muốn hỏi,” anh nói với giọng bình thản, “Bây giờ chúng ta là gì?”
England nhìn anh trong giây lát với biểu cảm khó hiểu. lát sau vị đảo quốc đặt chậu hoa hướng dương xuống đất và đặt một tay lên má Russia.
“Bất cứ thứ gì anh muốn.” Ấy là tất cả những gì anh nói trước khi ngả người về trước.
Hai bờ môi chạm lần thứ hai, nhưng khác hẳn lần trước, nhẹ nhàng, yêu thương, chân thật. Không phiền muộn, không tàn bạo hay mãnh liệt, chỉ đơn giản là một nụ hôn.
Phần còn lại của ngày đã đi vào lịch sử.
-o0o-
Sau hai tháng hẹn-hò-mà-không-hẳn-là-hẹn-hò với England, Russia thấy mình bị ném vào chân tường khô cứng.
Dĩ nhiên America chẳng vui vẻ gì.
“Cậu muốn gì?” Russia hỏi, nhìn trừng trừng vào đối phương. America trông có vẻ giận dữ, à không, phải là đang lên cơn cuồng phong mới phải. Gã trai tóc bạch kim có chút cảm giác tự đắc.
“Chuyện gì đã xảy ra giữa anh và England sao?” America nheo mắt. Tên nhóc khốn khiếp.
“Nếu tôi nhớ không lầm thì, đó không phải việc của cậu.” Russia lãnh đạm nói. “Cậu và anh ta kết thúc rồi.”
Vẻ đau đớn hiện lên trong đôi mắt xanh của America rồi biến mất ngay tức khắc. Gần như thế. Cậu nắm chặt tay. “Nghe đây, nếu anh dám làm tỏn thương anh ấy…” Cậu trai tóc vàng gằn lên từng.chữ.một. “Tôi sẽ cho anh thấy thứ còn kinh khủng hơn là một Liên bang sụp đổ.”
Mặt Russia tối sầm trước lời nói đó và một làn khói chết người lan toả quanh anh, tuy nhiên America không nao núng. Ôi Russia thật sự muốn nói thẳng sự thật vào America, rằng chính England đã đến với anh. Chính England đã ôm lấy Russia khi America đạp anh xuống đất đen, Chính England đã vá lại trái tim anh, khiến anh trở về con người như bây giờ. Phải, ‘con người’. Bởi những gì England làm không xuất phát từ nghĩa vụ hay khế ước nào. Anh không làm thế vì anh là England. Anh làm thế vì anh là Arthur – người đàn ông đã trải qua quá nhiều để hiểu những gì anh phải trải qua. Ấy thế mà America đã đánh giá anh quá thấp, như tất cả mọi người khác. England không mỏng manh dễ vỡ, anh ta mạnh mẽ. Và Russia sẽ không mắc lại sai lầm của America. Anh sẽ giữ England cho riêng mình, và chỉ riêng anh. Anh không sợ làm tổn thương England, bởi England không thể tan vỡ. Không bao giờ, và trong tương lai cũng không.
“Tôi sẽ dùng thuật ngữ đơn giản hơn vậy.” America nói. “Quan hệ giữa anh và Arthur như thế nào?” Giờ thì cậu dùng tên thật của England.
Russia bất ngờ. Anh thật sự không thể cắt nghĩa mối quan hệ của hai người. Luôn luôn ở giữa ngưỡng bạn bè và nhân ngãi. Ừ thì hai người cũng có những lần quan hệ (tuyệt vời, đầy mê hoặc) và Russia cũng có ý muốn chiếm hữu England nhưng còn anh ấy thì sao? Liệu anh ấy cũng có cảm giác như thế? Nếu như England chỉ đến với anh vì sự thương hại? Anh bao giờ cũng ở bên Russia, nhưng không bao giờ nói rõ vì sao anh làm thế. Câu hỏi của America rõ ràng đã gợi trong lòng anh nhiều mối hoài nghi Russia luôn muốn chôn giấu.
“Anh không hề biết anh ấy yêu anh, đúng không?” Cậu tóc vàng thở dài.
Lời nói của America như viên đạn đâm xuyên trái tim Russia.
“Sao?” Russia mở to mắt.
America hít thở sâu và khẽ nhăn mặt, như thể những gì sắp nói sẽ làm tổn thương cậu. Đúng ra, chúng đã làm thế.
“Cái nhìn anh ấy dành cho anh. Nó từng là của tôi.”
Russia cảm giác như cả thế giới chỉ gói gọn giữa anh và lời nói của America. Đầu óc anh quay cuồng, anh nghĩ thế. Cảm giác cồn cào xâm chiếm lấy anh khi những dòng chữ vang vọng lần nữa.
“Cái nhìn anh ấy dành cho anh. Nó từng là của tôi.”
“Nó từng là của tôi.”
“Của tôi.”
Của tôi.
Trái tim Russia lỡ mất một nhịp. Hình ảnh England đứng giữa rừng hoa dướng hương cam và vàng hiện lên trong tâm trí anh. Của ta. Tất cả giờ là của ta.
“Chăm sóc anh ấy thật tốt, được chứ?” Giọng America đưa anh về thực tế. Cậu tóc vàng nghe có vẻ bất lực và có lẽ chỉ trong một giây, rất thoảng qua, Russia cảm thấy cậu thật thảm hại. Chỉ có lẽ thôi.
“Tôi không phải cậu.” Russia nói bằng tông giọng nhẹ nhàng – một chất giọng có thể xem là thân thiện nhất mà anh thốt ra với America – rồi bỏ đi.
Lần đầu sau ngần ấy thời gian, Russia cho phép mình tận hưởng cái xa xỉ của việc tiếp tục hi vọng.
Anh mỉm cười.
-o0o-
“Cậu biết đấy, America vừa bàn tán với Russia về cậu.” Một giọng nói từ chiếc ghế bành khiến England thoát khỏi mộng mị.
“Vậy sao?” Ngài đảo quốc nói, không biểu tình.
“Cậu không có vẻ quan tâm mấy nhỉ?”
“Làm như tôi sẽ buông xuôi chỉ vì hai tên ngốc ấy làm tôi phát điên lên ấy.”
Nhận vật trên chiếc ghế bành đối diện cười khúc khích. Hắn yêu mến vị khách mới của mình biết bao. Gã quả thật rất thú vị.
“Chỉ tò mò thôi. Tại sao cậu muốn đẩy cả hai vào hố sâu của sự tuyệt vọng trong khi chỉ mỗi hành vi của gã người Nga khiến hạnh phúc của cậu tan vỡ?”
England nhướn mày. “Chỉ Russia thôi sao? Nếu America thật sự yêu tôi, nó đã nói với tôi nỗi sợ của nó. Nó đã nói với tôi rằng nó sợ sẽ lại tổn thương tôi.” Phần sau được thốt lên yếu ớt. “Nếu America thật sự yêu tôi… nó đã phải nói sự thật khi tôi đề nghị chia tay, chứ không phải bỏ rơi tôi như thế.” Vị đảo quốc ôm lấy mặt. “Nếu nó thật sự yêu tôi…”
Kẻ đối diện đứng dậy và bước nhẹ nhàng sau lưng England, đặt tay lên vai anh. “Vậy tiếp theo cậu định làm gì?”
Khi quốc gia kia ngước mặt lên, đôi mắt anh không phải màu lục bảo, mà là màu xanh của độc dược. Một sắc thái bệnh hoạn của sự nham hiểm và mối đe doạ.
“Nhờ America thân yêu, Russia ngày càng yêu tôi hơn.” Anh lạnh lùng nói, từng câu chữ chìm trong độc dược. “Tôi sẽ chờ đến thời điểm thích hợp và cho hắn thấy cảm giác đau đớn chính xác là thế nào.” England dựa lưng vào thành ghế, nhìn hình hài bên trên anh.
“Nếu tên ngốc người Nga không giấu tôi sự thật, có lẽ mọi chuyện đã khác. Hắn đã không phải nhìn thấy cơn thịnh nộ của tôi. Cả hai có thể sẽ là bạn. Tôi vẫn sẽ giúp hắn bằng tình thương và lương tâm.” Gã tóc vàng lẩm bẩm, đôi môi khẽ run lên. “Nhưng không. Hắn đã phải để cái sĩ diện to tát của mình ghi tên hắn vào sổ đoạn trường. tôi căm thù hắn. Tôi ghét cả hai người đó. Cả hai, và mối thù giữa hai con người đó. Chả nhẽ họ không thể nghĩ sao? Tôi thật sự…” Anh ngừng lại và lắc đầu với cử chỉ đau đớn.
Kẻ trong bóng đêm nhìn về hướng khách hàng của mình và mỉm cười. Ôi hắn cỏ thể nhìn thấy rõ những giọt lệ trên khoé mắt của England. Ngài đảo quốc có thể không tự nhận, nhưng anh đã yêu cậu người Nga ấy rồi. Suốt tời gian qua England tưởng như mình đã thạt hoàn hảo trong việc che giấu cảm xúc thật của mình, dệt nên một cái bẫy hoàn hảo để đưa con mồi của mình vào, anh không nhận ra anh đã lôi kéo chính mình vào cái bẫy mình tự tay dựng nên. Anh đã yêu kẻ anh thù hận nhất. Lần nữa.
Nhưng không sao. Ổn thôi, vì thế hắn mới ở đây. England gọi hắn từ đáy Địa ngục, và sẽ làm mọi cách để khách hàng của mình đạt được mục tiêu. Bởi England khác. Rất đau đớn, rất giận dữ và cay dắng, rất cô đơn. Nhưng cậu ta không lùi bước, cậu giữ cho mình trên hẳn mọi người và những mưu kế của mình thật hoàn hảo. Như hắn. Giống như hắn.
Vì thê hắn sẽ bảo vệ người này khỏi những tình cảm nhàm chán của thế giới uỷ mị kia. Hắn sẽ lo liệu mọi việc thật êm xuôi. Và hắn sẽ ở đó khi England cần hắn nhất.
Dù sao thì, hắn cũng là cố vấn tội phạm kia mà.
“Đừng lo, cưng à.” Moriaty thì thầm và đặt tay che mắt England, đôi cánh dơi dang rộng sau lưng cả hai. “Sau khi mọi chuyện đã hoàn tất, ta sẽ khiến cậu quên chúng. Cậu sẽ không cảm thấy gì đâu, ta đảm bảo như thế.”
Bởi cậu là một thực thể rất thú vị.
Fin?
Author Note:
  • Các trích dẫn từ Doctor Who
  • Đoạn England nói về hoa hướng dương: Vincent và Vị bác sĩ (The Doctor)
  • Đoạn về trái tim tan vỡ: từ Bai thánh ca Giáng sinh – Charles Dickens
  • Đạn về sự bất kiên định trong nhân cách con người: từ Kiêu hãnh và Định kiến – Jane Austen
  • Màn rắc tiêu vào vodka là tôi học được từ cuốn 3 của bộ James Bond: Moonraker. Cảnh đó khá ngầu đấy, đáng đọc thử :3
  • Và cái khăn quàng của England đeo ở đầu truyện là của Bác sĩ Số Bốn XD
Mong mọi người thích cái one-shot này (tới giờ vẫn không tin mình lại nhét RusAme vào đây). Chúa ơi, đây là cái dài nhất tôi từng viết. Ban đầu tính để một cái kết hạnh phúc và hường phấn, cơ mà mùa ba của Sherlock ảnh hưởng đến tôi quá nhiều đến nỗi nó chả còn vui vẻ gì. Moriary đơn giản là một ác quỷ, thế thôi. Cơ mà tôi có cái suy nghĩ ngốc nghếch rằng Moriaty từng biết đến England ở kiếp trước của mình. (Bạn thấy đấy, khuynh hướng liên kết những con người từ tất cả các bộ phim tôi thích với England vẫn còn nguyên vẹn.)
Chúc mọi người một tuần vui vẻ.
Có nhận xét thì tuyệt vời.
Translator Note:
  • Đoạn về bánh xe vô lượng trích từ Incognito (Vi hành) của Nguyễn Ái Quốc (tại thấy hợp nên bỏ vô thôi XD). Có thể tìm đọc tại SGK Ngữ văn 11, tập 1.
  • “Natalie” là Belorussia, dành cho những người quá quen với cái tên “Natalya”
Cảm ơn mọi người đã đọc bản dịch này. Ban đầu dịch vì thích cái này, với cả thử khả năng tiếp thu mớ từ SAT của tác giả  Cơ mà vốn từ quá hạn hẹp nên lặp từ khá nhiều, thông cảm :3
Fun fact: cái fic 11 trang Word, bản dịch cùng cỡ chữ 12 trang Word 
0 Bình Luận "[APH] Retaliation"

 
Copyright © 2014 - All Rights Reserved
Template By. Catatan Info