《 Tối Chung Chương 最终章 》
Tác giả: Đà Điểu Bí Mật 鸵鸟的秘密
Pixiv ID: 44910141
Editor: Twin
Beta: Yuu
Trên thế giới này có nhiều việc không cần chờ đợi, nhưng nếu bỏ lỡ cơ hội chủ động, như vậy phần chờ đợi còn lại sẽ tràn ngập tuyệt vọng.
=================
Trong nháy mắt đã sắp tốt nghiệp, tiệm của
Ngô đại ca đã mở trên trấn được hai năm.
Buổi lễ tốt nghiệp, tôi ôm túi sách đứng ở
lầu dưới, nhìn A Phong ôm hôn một cô gái tóc quăn.
Bọn họ thực nhiệt tình, cô gái tóc quăn nọ
quấn quít lấy cổ hắn nói cổ không muốn cùng hắn xa nhau, tay A Phong liền tiến
vào trong váy cô gái kia thăm dò.
Sau đó bọn họ thấy được tôi.
A Phong ngẩn người, cùng tôi cười chào hỏi:
“Nha đầu Tiểu Viện cậu quay về sao không kêu một tiếng, nãy giờ xem chúng tôi
sao?”
Tôi giơ tay lên, hung hắng tát vào mặt hắn.
Nghe thấy cô gái tóc quăn kia lớn tiếng
kinh hô, tôi xoay người bỏ chạy.
Dồn sức kéo cửa tiệm đồ cổ, ngay tức khắc
tôi sà vào cái ôm mang theo mùi hoa lài thanh đạm, khóc lê hoa đái vũ*.
*Lê hoa đái vũ: Nước mắt như mưa
Tôi nói tôi không cần chờ, tôi không có
tính nhẫn nại, tại sao đợi lâu như thế vẫn là kết cục này?
Chủ nhân cái ôm vuốt đầu tôi, thanh âm
anh ấy mềm mại rõ nét.
Anh ấy nói thật ra trên thế giới này có
nhiều việc không cần chờ đợi, nhưng nếu bỏ lỡ cơ hội chủ động, như vậy phần chờ
đợi còn lại sẽ tràn ngập tuyệt vọng.
Anh ấy nói, Tiểu Viện em may mắn đó, em
còn tranh thủ được cơ hội.
Tôi quay đầu, A Phong đã đứng phía sau,
thở hổn hển, trên mặt còn in rõ năm dấu tay.
Hắn chỉ vào người tôi mà mắng:
“CMN cậu ăn gan hùm mật gấu hả?! Lão tử
tôi lớn như vậy còn không có ai dám bạt tai thế cả!”
Lời hắn nói là thật, trên trấn này không
có ai dám trêu A Phong.
Nhìn bộ dáng hắn chỉ thiếu điều tiến lên
đem tôi xé nát, tôi sợ tới mức chân nhuyễn ra, nhắm mắt lại hướng vào trong cái
ôm ấm áp trốn tránh.
Ta nghe được a phong khí đến hút không
khí thanh âm:
“Cậu lập tức cách – xa - anh - ấy - ra
cho tôi!! Có nghe thấy không!?”
Tôi liều chết nắm áo sơ mơ Ngô đại ca, dứt
khoát nhắm lại hai mắt đang phát run.
Ngay sau đấy, tôi bị A Phong lôi ra khỏi
cái ôm, trong lòng cả kinh xoay người một cái, mặt A Phong gần trong gang tấc –
môi bị lấp kín.
Tên này trước đó nhất định đã hút thuốc…
Tôi âm thầm nghĩ.
Tôi nghiêng mắt nhìn ông chủ tiệm đồ cổ
đang đứng bên cạnh xem, anh ấy mỉm cười tủm tỉm nhìn khiến tôi đỏ mặt.
Đột nhiên, sắc mặt anh ấy thay đổi.
Đôi đồng tử hổ phách xinh đẹp chợt trợn
to, thẳng tắp nhìn về phía trước.
Tôi sửng sốt, theo bản năng muốn đẩy A
Phong ra, nhưng không thành công, chỉ có thể quay đầu hướng phương khác nhìn lại.
Cuối con đường nhỏ đá cuội, một nam tử áo
đen nghênh phong mà đứng.
Cùng Ngô đại ca bình thản ấm áp bất đồng,
nam tử kia khiến người ta cảm thấy vừa lãnh khốc vừa sắc bén.
Hai tay hắn cắm vào túi trước, lẳng lặng
nhìn hướng Ngô đại ca.
Đột nhiên, nam tử áo đen nở nụ cười, nụ
cười kia giống như ánh mặt trời mùa đông, trong nháy mắt hoà tan biểu tình băng
sơn vừa nãy.
Hắn đi về phía trước vài bước, hướng Ngô
đại ca dang hai tay.
Hắn nói:
“Tà, tôi đã trở về.”
Lúc này A Phong rốt cục cũng buông tôi
ra, chúng tôi ngốc hồ hồ nhìn Ngô đại ca cùng nam tử áo đen gắt gao ôm nhau.
Tiểu lảo bản tiệm đồ cổ ngày thường thành
thục ôn hoà giờ phút này khóc hệt như một đứa trả, hô to:
“Anh còn trở về làm gì!? Đời này cuối
cùng anh cũng về rồi!!”
Anh ấy gắt gao ôm cổ nam tử áo đen không
chịu buông tay ra.
A Phong hồ nghi nhìn tôi, tôi cười, dắt
tay hắn ngẩn đầu lên nhìn khoảng trời.
Hoá ra Ngô đại ca tên là Ngô Tà… Ha ha.
Bầu trời xanh thẳm, vạn lý không mây
Hạ chí, chưa đến.
Hoàn
0 Bình Luận "Tối Chung Chương - Chương 5"