Mọi password trong blogspot của Leaf đều là tên nhóm, 4 chữ, không viết hoa [****]

Tối Chung Chương - Chương 4




 Tối Chung Chương 最终章 》

Tác giả: Đà Điểu Bí Mật 鸵鸟的秘密
Pixiv ID: 51759116
Editor: Twin
Beta: Yuu

Có một số thứ không thể dùng tiền để đánh giá, đó là niềm tin. 
Tôi cảm thấy, tôi cùng Ngô đại ca giống nhau, chúng tôi đều đang chờ đợi. 

=================

Từ nhỏ tôi với A Phong đã là thanh mai trúc mã, ở trong cái trấn nhỏ này, từ ban công nhà tôi có thể trèo tới ban công nhà hắn.
A Phong dung mạo vừa đẹp trai cũng vừa ngỗ ngược, duyên với nữ sinh luôn tốt, về sau lên trung học liên tiếp đổi bạn gái từ người này sang người khác. Nhưng chiều nào hắn cũng đều cùng tôi tới tiệm đồ cổ uống trà, giống như việc mỗi cuối tuần đều Karaoke bài ‘bạn gái tìm đến, hắn chia tay tuyệt nhiên không không quay đầu lại’.
Ngô đại ca ngâm trà lài mùi vị vô cùng tốt, đạm nhạt rất thích hợp.
Ngẫu nhiên anh ấy cũng mua bánh trà trên phố bán bánh, nhưng đa số đều là tự mình làm. Chỉ cần hơn nửa tháng không được ăn Bánh mật Quế Lâm và Thuỷ Quả Phao Phù*, tôi sẽ thèm đến chảy nước mắt.

*Thuỷ Quả Phao Phù




Có đôi khi A Phong sẽ ném tôi ra sau để đi chơi với bạn bè hoặc hẹn hò với bạn gái, tôi vẫn ở trong tiệm đồ cổ không nhúc nhích.
Tôi gắt gao nhìn chằm chằm tủ kính chứa hàng không bán, dùng ánh mắt biểu đạt sự chấp nhất của tôi với nó.
Nó là một thanh Hắc Kim Cổ Đao.
Mỗi khi tôi nhìn đến tâm viên ý mã* sẽ hướng trần nhà hô to:

*Tâm viên ý mã: Tâm tình không khống chế được; Tâm phiền ý loạn

“A a a – Đem nó bán cho em đi! Em tính tiền vay cùng anh mua, sớm muộn cũng có ngày trả hết --!”
Ngô đại ca từ trên gác xếp sẽ lộ mặt hướng tôi mỉm cười:
“Tiểu Viện thật là một nha đầu cổ linh tinh quái*, con gái như em mua bả đao làm gì?”

*Cổ linh tinh quái: Chất phác, khéo léo và ranh mãnh

Tôi biết anh ấy nhất định sẽ không đồng ý.
Từng có một ông chủ lớn tỉnh khác đến trấn tôi bàn bạc sinh ý, đi qua tiệm đồ cổ liền bị thanh đao trong tủ kính trấn trụ. 
Ông chủ nọ khai giá trên trời, nói muốn mua lại cái thanh đao này.
Ngô đại ca bất ty bất kháng* cự tuyệt, sắc mặt âm lãnh tôi chừa thấy bao giờ. 

*Bất ty bất kháng: Không kiêu ngạo không siểm nịnh; Thoả đáng

Trong trấn mọi người đều nói Ngô đại ca đần độn, bả đao kia có thể mua ít nhất bốn, năm cửa hàng như thế.
Nhưng tôi và A Phong đều lý gải được cách làm của Ngô đại ca, có một số thứ không thể dùng tiền để đánh giá, đó là niềm tin.
Tôi không rõ cái thanh đao này có ý nghĩa gì đối với Ngô đại ca, tôi cũng không muốn biết vì cái gì anh ấy thường xuyên mong đợi mà nhìn về phía ngoài cửa sổ, vì cái gì cặp đồng tử hổ phách thường lộ ra thần sắc bi thương và mê mang…
Tôi chỉ biết Ngô đại ca phi thường quý trọng thanh cổ đao kia, động một chút là lại lấy nó ra lau chùi một phen, tôi chỉ biết Ngô đại ca ngâm trà lài có ma lực mê hoặc lòng người, tôi chỉ biết mỗi lần lúc A Phong vứt bỏ tôi, chỉ có ở trong tiệm đồ cổ mới khiến tôi cảm thấy thoải mái thanh thản… 

Cuối cùng tôi cảm thấy, tôi cùng Ngô đại ca giống nhau, chúng tôi đều đang chờ đợi. 
0 Bình Luận "Tối Chung Chương - Chương 4"

 
Copyright © 2014 - All Rights Reserved
Template By. Catatan Info