Mọi password trong blogspot của Leaf đều là tên nhóm, 4 chữ, không viết hoa [****]

Tối Chung Chương - Chương 2



Tối Chung Chương 最终章 》

Tác giả: Đà Điểu Bí Mật 鸵鸟的秘密
Pixiv ID: 26015959
Editor: Twin
Beta: Yuu

“Muộn Du Bình! Bây giờ đem tên tôi chôn trong lòng anh, chà, cứ như vậy mặc kệ về sau anh có mất trí nhớ bao nhiêu lần cũng không bao giờ quên tôi!”
Đúng, chôn ở trong lòng, cho nên bây giờ mỗi lần nhớ tới đều khiến cho trái tim như bị xé ra, máu chảy đầm đìa. 

=================

Ngô Tam Tỉnh hơn phân nửa đời ở trong đấu đánh liều, xông qua vô số sóng gió, giờ phút này nguy nguy chiến chiến, rốt cuộc cũng chịu không được, chốc lát liền tê liệt khuỵ xuống.
Phan Tử hấp tấp dỡ ông, đỏ mắt xoay đầu sang chỗ khác, không nhìn về phía hai người phía trước nữa.
Dường như không chú ý tới dị trạng mọi người xung quanh, trong mắt Trương Khơi Linh chỉ phản chiếu hình ảnh Ngô Tà mặt mày tái nhợt:
“Buổi sáng mở tiệm muộn cùng nhau mua đồ ăn, cậu phụ trách nấu cơm còn tôi rửa chén, mua căn nhà hai tầng lớn, ở trong sân nuôi một con chó và một con mèo, còn có hoa lan hồ điệp cậu thích nữa.”
Thanh âm Trương Khởi Linh nhẹ nhàng ôn nhu:
“Dùng cơm chiều xong sẽ cùng đi tản bộ, xem phim điện ảnh hoặc dạo phố. Đó đều là những chuyện cậu thích làm, về sau tôi làm cùng cậu, được không?”
Nhưng Ngô Tà chỉ lẳng lặng nằm, ngón tay vẫn hơi hơi co lên, giống như vào khoảng khác sinh mệnh cuối cùng cũng không nguyện buông người trước mắt ra.
“Lại đang giận dỗi sao? Không phải đều theo ý cậu rồi sao...... Còn có cái gì không hài lòng?”
Dù nói như thế, Trương Khởi Linh lại cười đến nhu hoà sủng nịch.
Hắn cúi đầu hôn cánh môi Ngô Tà đã sóm lạnh băng. 
Lần đầu tiên, hắn không có được sự đáp lại. 
Hai vai Trương Khởi Linh bắt đầu run run, ngữ khí cũng dần dần thay đổi:
“Thôi được rồi, đừng làm rộn mà… về sau cậu nói cái gì tôi đều nghe không được sao? Không lừa cậu mà mất tích, không ép cậu ăn rau xanh, cậu thích ngủ lúc nào liền ngủ, thích màu nào liền dùng áo khoác màu đó…”
“Trương Khởi Linh! Anh thanh tỉnh lại mau!!”
Bàn Tử hung hãn gào to:
“Ngô Tà đã chết rồi --! Thao mụ nội nó! Cậu ta chết rồi!!”
Thân ảnh Trương Khởi Linh dừng lại một chút.
“Vậy thì sao?”
Trương Khởi Linh chậm rãi ngẩng đầu, trong mắt che kín tơ máu, hung ác ngoan lệ:
“Tôi muốn làm cho cậu ta Phục Sinh, tất nhiên sẽ sống lại.”
Ngô Tam Tỉnh đột nhiên lấy lại tinh thần, cả giận nói:
“Mày muốn đem Tiểu Tà biến thành bánh tông sao!? Trương Khởi Linh! Ngô Tam Tỉnh tao còn sống ngày nào, mày sẽ không làm được ngày đấy! Tiểu Tà đã chết! Mày vì cái gì không để cho nó yên ổn!?” 
Trương Khởi Linh nở nụ cười.
“Sống yên ổn......?”
Hắn nhìn mọi người, cười quỷ dị:
“Cậu ta làm cho tôi an tâm sao?”
Tất cả đều cả kinh.
Ngô Tam Tỉnh lui ra phía sau vài bước, nhìn Trương Khởi Linh, hơi run rẩy:
“Mày… mày điên rồi.”
“Là nhờ phúc cháu ngài đấy.”
Trương Khởi Linh đáp vô cùng dễ chịu và ung dung.
“Trương Khởi Linh, cậu mau tỉnh lại đi.”
Phan Tử ngược lại đứng dậy, hốc mắt sưng đỏ:
“Cậu cùng nhóm chúng tôi trở về đi… đem Tiểu Tam gia… an táng cho tốt. Bộ dạng này của cậu nếu bị Tiểu Tam gia nhìn thấy, cậu ta… lại khóc mất.”
Trương Khởi Linh ngẩn ra.

“Muộn Du Bình!”
Ngô Tà nằm lên cái gối hướng hắn nghiêm khắc nói: “Tôi ghét cái biểu tình biến thái kia của anh! Vì cái gì tư duy của anh không giống với người bình thường hả!? Về sau… về sau anh còn như thế... tôi… tôi khóc cho anh xem!”

Tức thì, ánh mắt Trương Khởi Linh mê mang mịt mù đi rất nhiều.
Hắn cúi đầu, nhẹ nhàng xoa mặt Ngô Tà.

Tại sao lại vứt bỏ tôi một mình?
Cậu đã đáp ứng sẽ vĩnh viễn ở cùng tôi….
Ngô Tà, Ngô Tà, Ngô Tà.

“Muộn Du Bình! Bây giờ đem tên tôi chôn trong lòng anh, chà, cứ như vậy mặc kệ về sau anh có mất trí nhớ bao nhiêu lần cũng không bao giờ quên tôi!”

Đúng, chôn ở trong lòng, cho nên bây giờ mỗi lần nhớ tới đều khiến cho trái tim như bị xé ra, máu chảy đầm đìa. 

“Trương Khởi Linh! Anh thật là một tên hỗn đản! Anh có thể không cần mỗi lần đều náo đến mất tích không?! Nói trước với tôi một tiếng thì chết hả!?”

Đúng vậy...... Mỗi lần đều nói tôi quá đáng, nói tôi ích kỷ… 

“Này! Muộn Du Bình, anh cần phải đối xử với tôi tốt một chút. Bây giờ không có người giống tôi đào tâm đào phổi* đối đãi anh đâu, anh phải thật quý trọng… Cười cái gì? Không cho cười!!” 

*Đào tâm đào phổi: Thật tâm, chân thành xuất phát từ nội tâm

Bảo tôi đối tốt với cậu một chút… nhưng kết quả là cậu cũng dám làm vậy với tôi!
Hoá ra...
Người tàn nhẫn nhất là cậu.

“Cho cậu sống yên ổn?”
Nhìn khuôn mặt ngủ say trong lòng, Trương Khởi Linh chậm rãi cười:
“Tuyệt đối không có khả năng......”
Ngô Tà, cậu chờ đi.

Cho dù là đến địa ngục, tôi cũng sẽ không buông tha cho cậu. 
0 Bình Luận "Tối Chung Chương - Chương 2"

 
Copyright © 2014 - All Rights Reserved
Template By. Catatan Info