Xung quanh thật yên tĩnh.
Chỉ có tiếng nước nhỏ giọt tan ra, thấm
vào tường, theo mặt đá lồi lõm chảy xuống, tích tụ lại thành một vũng. Loang dần….cho
đến khi nhuộm thành máu đỏ.
Kỳ thật nham quật* này có người, hơn nữa đều là hán tử tam đại ngũ thô*.
*Nham quật: Hang đá
*Tam đại ngũ thô: Chỉ đàn ông trưởng thành
Chẳng qua là không khí nặng nề làm cho
người khác muốn sôi gan.
Có người rốt cuộc cũng ức chế không nổi,
phát ra một tiếng nghẹn ngào.
Rồi tựa như bờ đê chặn nước lũ bị chọc thủng
một lỗ hổng, không còn yên tĩnh nữa.
Âm thanh nức nở nghẹn nào không ngừng
truyền đến, thậm chí có người mang theo tiếng khóc nức nở mở miệng chửi ầm lên,
âm thanh lớn như thế vang dội trong hang động.
Trương Khởi Linh lẳng lặng ngồi giữa mọi
người.
Hắn như trước vẫn một bộ mặt băng sơn
không biểu tình, cũng không có tham gia vào đống tạp âm kia.
Xung quanh có người gọi tên hắn, hắn cũng
không trả lời, chỉ cúi người xuống, nhẹ nhàng đẩy tóc trên trán người trong
lòng ra.
Động tác ôn nhu vô cùng, tựa hồ sợ kinh động
đến gương mặt tình bĩnh kia.
Ngô Tà như ngủ say, tay cậu còn nắm cổ
tay áo hắn, khuôn mặt tựa trẻ con, điềm tĩnh điềm mỹ*.
*Điềm mỹ: Vui vẻ, thoải mái, vui sướng
Nếu không phải vết thương xé rách nơi cổ xúc mục kinh tâm*, căn bản sẽ không có
người phát hiện cậu đã đình chỉ hô hấp.
*Xúc mục kinh tâm: Nhìn thấy mà giật mình; Nhìn thấy mà
đau lòng; Nhìn thấy mà phát hoảng̣
“Mấy người nhỏ giọng thôi.”
Ngại người chung quanh ồn ào, Trương Khởi
Linh lên tiếng, tiếng nói có chút khàn khàn nhưng cực kỳ bình tĩnh.
Hắn phải bình tĩnh, nếu hắn có hơi di động,
như vậy thì tay Ngô Tà...... Sẽ không nắm được cổ tay áo hắn.
Hắn không thể chấp nhận được.
Không thể chấp nhận người trong lòng
không bao giờ mở to mắt nữa, không bao giờ kêu tên hắn nữa, không bao giờ đáng
thương theo sát phía sau hắn bày ra bộ dáng lơ đễnh nữa…
Không thể chấp nhận...... lần từ biệt
này, hắn không còn cách nào ôm cậu được nữa.
Thanh âm xung quang đột nhiên im lặng, mọi
người trơ mắt nhìn Trương Khởi Linh cùng Ngô Tà không còn dấu hiệu sinh mệnh
trong lòng hắn.
Trương Khởi Linh cúi đầu, môi đặt lên
trán Ngô Tà, lại lộng rối mớ tóc hắn vừa sửa sang:
“Vì cái gì tự tiện đi theo......?”
Hắn ôn nhu hỏi.
Tất nhiên không có câu đáp lại.
“Sợ sao?”
Trương Khởi Linh cười nhẹ:
“Sớm biết mình sợ, cậu vẫn không nghe tôi
nói?”
Tay Ngô Ta khẽ rũ xuống, nện xuống đất
phát ra tiếng va chạm rất nhỏ.
Đột nhiên, Trương Khởi Linh đứng lên,
hung tợn đè Ngô Tà xuống đất!
“Vì cái gì lúc then chốt, cho tới bây giờ
cậu không bao giờ nghe lời tôi nói!?”
Hắn gào thét, lưng Ngô Tà đụng vào tảng
đá cứng rắn phát ra tiếng vang nặng nề.
“Tiểu ca --!!”
Bàn Tử vội vàng tiến tới giữ chặt Trương
Khởi Linh, dù sao vẫn còn Tam gia ở đây, người này chẳng lẽ trước mặt Tam gia lấy roi đánh thi thể* sao?
*Lấy roi đánh thi thể: Năm 506 trước công nguyên, vua Ngô
phong Tôn Vũ làm đại tướng, Ngũ Tử Tư làm phó tướng dẫn quân tiến
đánh nước Sở, nước Sở bị thất bại thảm hại, bấy giờ Sở Bình Vương
đã chết từ lâu. Ngũ Tử Tư đau đớn vì việc cha anh bị sát hại, bèn
cho đào mộ Sở Bình Vương lên, rồi dùng roi quất vào xác hơn 300 roi cho
hả giận. Câu “Lấy roi đánh thi thể”
ví von sự báo thù hả giận. Ở thời xưa, đây được cho là hành động nhục nhã với
người đã khuất.
Nhưng hắn ngây ngẩn cả người.
Trương Khởi Linh lập tức đem Ngô Tà từ dưới
đất kéo lên, kéo ngay vào trong lòng.
Cả người hắn đều đang run rẩy, thanh âm
cũng không còn bình tĩnh:
“Ngoan...... Làm cậu đau đúng không? Thật
có lỗi, nhưng cậu đã làm tôi rất tức giận đấy …”
“Tiểu ca...... Anh đừng như vậy.”
Bàn Tử thấy hốc mắt mình cay xè, hắn
không dám tiến lên, bởi vì hắn biết nếu giờ phút này nếu hắn đem Ngô Tà kéo khỏi
lòng Trương Khởi Linh, Trương Khởi Linh liền giết hắn.
Trương Khởi Linh dường như hoàn toàn
không chú ý tới sự tồn tại của Bàn Tử bọn họ, chỉ trấn an Ngô Tà không có phản ứng
trong lòng hắn :
“Đúng, tôi đáp ứng cậu đây là lần cuối
cùng.”
“Được rồi, chúng ta nói xong rồi, mặc kệ
lần này có thành công hay không, tôi đều buông bỏ.”
Trương Khởi Linh lầm bầm, mà hai tay Ngô
Tà thẳng tắp rũ xuống, tái nhợt không chút huyết sắc.
“Cho nên hết thảy đều đã kết thúc rồi.”
Trương Khởi Linh chậm rãi buông Ngô Tà
ra, một tay nhẹ nhàng mơn trớn mặt mày cậu, chóp mũi, cánh môi cậu:
“Tôi sẽ không rời đi nữa… cho nên cậu yên
tâm, tôi sẽ vĩnh viễn bên cậu.”
0 Bình Luận "Tối Chung Chương - Chương 1"