Mọi password trong blogspot của Leaf đều là tên nhóm, 4 chữ, không viết hoa [****]

【 Âm Dương Sư 】Mộng Xuân Tiêu (H)


Mộng Xuân Tiêu 
Tác giả: 风九卿_
Weibo: https://weibo.com/p/1005055756313805
Nguồn: https://goo.gl/Zi4hTR
Arist ảnh minh hoạ: @Arklins
CP: 
Đại Thiên Cẩu x Quỷ Sử Hắc
Đại Thiên Cẩu x Quỷ Sử Hắc
Đại Thiên Cẩu x Quỷ Sử Hắc
Chuyện quan trọng phải nói ba lần, đừng cmt chửi CP, không đồng ý hãy close hoặc trực tiếp lướt qua.
*Nhân vật thuộc nhà phát hành, OOC thì là của ta. 
*Đừng xét tính cách nhân vật, không có tính cách thì không có tình tiết. 
*NC - 18
*Vẫn không đồng ý, thỉnh xem lại điều một .
*Đồng ý thì hoan nghênh vào "ăn".
*Chúc ngon miệng.
Mục lục chính
Lời editor: 
Có một số từ nhạy cảm tui không edit ra, ví dụ như phân thân, tính khí, hai túi, nhục động, nội bích... các cậu hiểu ngầm chỉ mấy bộ phận nhạy cảm nhé.
Cố định ngôi thứ ba cho Quỷ Sử Hắc là "hắn". Đại Thiên Cẩu là "người nọ", "Thần Minh", hoặc trực tiếp gọi thẳng tên mỗi người.
H mà dài quá thể :'( H có nội dung, có cốt truyện. Truyện này gòm tuyển tập khá nhiều phần: Thượng huyền nguyệt, Xa dục chi yến, Tương kiến hoan, Tư quân phú, Cựu nhân hẹn, Bất lão mộng, Mộng đoạn ngắm.... Nhưng mỗi phần tách ra đều có thể xem được. Mình không hứa hẹn sẽ lấp tất cả (vì mỗi chương toàn H mà còn dài quá...)

Thần Minh đại nhân vốn luôn được người người phục tùng, hừ lạnh một tiếng, khí thế bễ nghễ sơn hà: "Không người nào có thể cự tuyệt ta. Ngươi cũng không ngoại lệ."
"Tiểu quỷ."
"Nếu thế."
"Ở lại bên người ta làm diễm quỷ thì sao nào."
-------------------

Tiếng gió rít gào ngoài khung cửa, chốc lát sau hạt mưa lộp bộp rơi xuống, va vào tán chuối trong đình viện. Xung quanh yên tĩnh đến cùng cực mới có thể khuếch đại thứ thanh âm nho nhỏ này ra đến vậy.
Dường như thiên địa chỉ còn mỗi âm thanh mưa gió, khiến cho đêm nay càng thêm thê lương, càng thêm tĩnh mịch.
Hắn không biết mình đang ở đâu, sau khi bị bắt đến, mắt đều bị vải gấm cột lại, hắn mù mờ chớp chớp lông mi, đáy mắt căng đau khô khốc, ngay cả huyệt thái dương cũng đau nhói. Hai tay bị cột, cổ chân cũng bị xích sắt trói, nhất định cực kỳ nhếch nhác. Hắn nghĩ trong lòng, may mà người bị bắt tới không phả Bạch. Nghĩ thế, ngược lại hắn còn thả lỏng.
Vì bị thương, ngũ tạng lục phủ đều đau nhức. Hắn bị nhốt ở đây đã lâu, hắn cố gắng suy nghĩ, muốn xác định một thời gian cụ thể, nhưng càng nghĩ, đầu óc càng trống rỗng. Hắn không phân rõ ngày và đêm, thỉnh thoảng có thể nghe được tiếng sáo du dương từ đâu đó truyền tới, còn lại chính là sự yên tĩnh.
Hắn thiêm thiếp đi, bất tri bất giác trong tai chỉ còn âm thanh của tiếng mưa rơi, đôi mắt cũng trĩu nặng, trong tiếng mưa gió, có vài tiếng sáo du dương trầm bổng.
Lại tới... Quỷ Sử Hắc cười chế nhạo, nhắm hai mắt lại. Bài hát thật ai oán.
Hắn trầm mình vào giấc ngủ say, nhưng vẫn thanh tỉnh. Có một đôi tay tháo ra thứ màu đen bao trùm trước mắt hắn. Đột ngột tiếp xúc với ánh sáng khiến Quỷ Sử Hắc trong nháy mắt không thích ứng kịp. Trong cơn giãy giụa, hình như hắn trông thấy phía trước có thân ảnh chớp động, con ngươi vàng bị ánh sáng làm choáng, mi mắt rủ xuống chốc lát, bóng người lay động trước mắt mới dần rõ ràng hơn.
Cánh quạ, tóc vàng, mắt xanh. Một thân y sam thuần trắng, người kia chẳng nói gì, chỉ chầm chậm lại gần hắn. Trên khuôn mặt anh tuấn không thấy rõ được biểu cảm.
Linh lực bao quanh hắn, thứ ưu thế áp đảo đó bộc phát trong chớp mắt, cao cao tại thượng như vậy, cường đại như vậy. Chỉ đến gần một chút đã khiến người run sợ. Đây là bản năng sợ hãi, sự kính sợ với kẻ mạnh.
Đại Thiên Cẩu trong truyền thuyết là Thần Minh mà hoàng thất thờ cúng. Hắn nhớ mang máng lúc mình còn sống trên nhân gian đã từng tham gia những nghi thức rườm rà đó, mà đó cũng là lúc hắn cùng đệ đệ vui vẻ nhất.
Con người luôn sợ hãi Thần Minh, vì họ cảm thấy mình nhỏ bé không chịu nổi một cái va chạm nên lòng mới thành kính. Mấy vị phụ mẫu luôn tự cho là đúng của bọn hắn cũng sẽ vào lúc cúng tế hằng năm này mà hơi thu liễm một ít.
Vì không muốn chọc giận Thần Minh.
Nam tử mặc áo trắng không nói gì, càng tiến gần hắn hơn, thậm chí Quỷ Sử Hắc có thể từ con ngươi xanh lam của người kia nhìn thấy cái bóng chính mình. Sự bất an nơi đáy lòng hắn càng lúc càng nghiêm trọng, muốn vùng vằng tránh né, lại bị xích sắt trói không lùi chỗ nào được, người nọ nhấc tay chế trụ cằm hắn, sau đó cả người đổ xuống, cánh môi ghé vào lỗ tai hắn, nhẹ giọng thở dài, nói: "Oán quỷ mới ra đời cũng dám chống đối ta?"
Quỷ Sử Hắc sững sờ, chốc lát mới phản ứng được, đây là nói về việc hắn trợ giúp Seimei đối chiến người nọ. Mặc dù xưa nay hắn hành sự ngay thẳng, không thích cùng người ta so đo, thể hiện tính lôi thôi lếch thếch, nhưng suy cho cùng, Quỷ Sử Hắc hắn tỉnh táo hơn nhiều so với vị đệ đệ nhìn như ôn hoà kia.
Mỉm cười một tiếng, hắn ngẩng đầu lên nhìn vị Thần Minh đại nhân anh tuấn.
"Do ngài làm không đúng."
Hắn đến từ nhân gian, sự kính sợ với Thần Minh khắc trong máu xương. Thậm chí trong một đoạn thời gian rất dài, hắn mong mỏi Thần Minh đại nhân mà triều đình thờ cúng này có thể mang sự cứu rỗi cho bọn hắn.
Thế nhưng Thần Minh luôn cao cao tại thượng, làm sao từng rủ lòng thương nhiều con người trong nhân gian.
Đại Thiên Cẩu nhìn hắn chằm chằm hồi lâu cũng không nói thêm gì nữa. Khuôn mặt Thần Minh đại nhân lộ ra loại biểu cảm kì quái, giống như cười nhạo, giống như hưng phấn. Con ngươi xanh thẳm quét qua thân thể người bị trói trước mắt. Vì trận chiến trước xoắn nát xiêm áo hắn, xốc xếch lỏng lẻo. Da thịt nhợt nhạt của vong linh trơn bóng như ngọc dưới ánh đèn. Mái tóc đen xoã tung, một ít rũ xuống nơi đầu vai, một phần rũ xuống trước mặt, che lấp đi đôi mắt phượng xinh đẹp. Đuôi mắt tô đỏ, mị thái không ngờ.
"Thú vị." Thần Minh cúi thấp đầu xuống, con ngươi lam sắc hiện lên ánh sáng u ám không rõ. Cong cong khoé môi, "Tiểu quỷ. Không bằng làm một ít chuyện đúng đắn."
Ngón tay của Đại Thiên Cẩu lạnh lẽo. Một tay đặt sau ót Quỷ Sử Hắc, một tay hứng thú sờ mặt hắn, không chút nào hề che dấu hương vị tình dục.
Quỷ Sử Hắc mở to mắt, ngơ ngác nhìn ngón tay thon dài mạnh mẽ của người nọ xẹt qua trước mắt mình, tiếp đó lướt qua cổ, đảo quanh ở xương quai xanh. Trước sự việc chưa bao giờ gặp phải khiến Quỷ Sử Hắc phản ứng chậm hẳn, đợi khi hắn rốt cuộc tỉnh ngộ, hai tay Đại Thiên Cẩu đã luồn vào vạt áo hắn, đến mức, khiến hắn ngưa ngứa khó nhịn.
Quỷ Sử tỉnh táo bắt đầu hoảng loạn lên, nhưng lực lượng Thần Minh áp chế, tứ chi hắn nhũn ra không sao động đậy được, không nhẹ không nặng giãy giụa hai cái, xích sắt trói buộc leng keng vang lên. Thật ra chẳng có tác dụng gì.
"Ngài... muốn làm gì?" Quỷ Sử yếu ớt cố tránh vuốt ve từ Đại Thiên Cẩu, lộ ra sự ngây thơ và mê mang, không như khuôn mặt xinh đẹp của hắn. Khi còn sống hắn giữ mình trong sạch, sinh hoạt khó khăn khiến hắn không có cơ hội tiếp xúc tình huống này, thậm chí cũng rất ít khi thủ dâm. Khi trở thành Quỷ Sử cũng truy tìm cô hồn dã quỷ khắp nơi, rất nhiều sự tình chỉ mới hơi hiểu mà thôi.
"Làm... ngươi." Lúc này ngón tay Đại Thiên Cẩu không nhẹ không nặng niết ngực trái hắn, đưa mũi ngửi, nói, "Tiểu quỷ... Ngươi xem. Ngươi cũng rất hưng phấn không phải sao. Rất chờ mong đi?"
"Nói bậy —— !" Ngực Quỷ Sử Hắc run mạnh, cảm giác ngứa ngáy chưa từng có lập tức tập trung vào phần da thịt dưới tay Đại Thiên Cẩu. Hắn vô cùng coi thường cảm thụ tầm thường như thế, vẫn không từ bỏ mà ra sức giãy giụa dưới thân Đại Thiên Cẩu. Đầu hắn rã rời, tóc dính ướt trên trán và cổ, lông mày chau lại, đôi mắt phẫn nộ, ánh mắt không hề che dấu sự chán ghét cùng tức giận.
Dù lúng túng, nhưng không hề sợ hãi.
Đại Thiên Cẩu thấy hắn như thế, một nụ cười nhẹ vụt qua, là ngoài cười nhưng trong lòng không cười, sắc mặt bộc phát lãnh khốc: "Đây không phải là thái độ nên có khi nói chuyện với ta."
Hắn phất phất tay, dây xích trói buộc tứ chi Quỷ Sử Hắc trong nháy mắt đứt lìa. Mất đi sự chống đỡ, Quỷ Sử ngã nhào trên đất, trong nháy mắt được vị Thần trẻ tuổi đỡ vào lòng.
Bắt lấy cánh tay đang đẩy mình, hắn cầm tay Quỷ Sử Hắc chạm lên hạ thể mình, vốn đang u mê trong lòng tồn ba phần may mắn*, Quỷ Sử lập tức giật mình khi cảm nhận được nhiệt độ tính khí cương lên.
*Lòng tồn ba phần may mắn: Ý chỉ trong lòng còn nuôi hy vọng
Nhìn biểu cảm của hắn, tiếu ý bên môi Đại Thiên Cẩu càng đậm, không còn khiến người khiếp sợ như ban đầu nữa.
Nhất thời Quỷ Sử Hắc không hiểu, chỉ nghe thấy người nọ nói: "Thích đến vậy?" Người nọ động động eo, vật nóng bỏng cứng ngắc kia đâm trên đùi Quỷ Sử Hắc, dù hắn vô tri thế nào, lúc này cũng không cách nào tiếp tục lừa mình dối người nữa.
"Ngài —— Chúng ta đều là nam tử!" Quỷ Sử Hắc tận lực lui người tránh né động tác của hắn, "Xin ngài buông ra!"
Thần Minh đại nhân vốn luôn được người người phục tùng, hừ lạnh một tiếng, khí thế bễ nghễ sơn hà: "Không người nào có thể cự tuyệt ta. Ngươi cũng không ngoại lệ."
Quỷ Sử Hắc bị khí thế của hắn đè nén, không biết tiếp lời thế nào cho phải. Thần Minh dứt lời, không nói thừa nữa, khống chế hai tay Quỷ Sử Hắc, xé quần áo trên người hắn đi, lộ ra mảng lớn da thịt.
Thanh niên tóc đen không che giấu được nội tâm kinh hoảng nữa, mở to mắt, khó tin nhìn người đang áp lên người mình. Hơi thở nóng rực của Đại Thiên Cẩu toàn bộ phà trên người hắn. Dù vóc người hắn cùng Đại Thiên Cẩu không kém nhiều, nhưng từ đầu tới cuối không sao trốn khỏi cái ôm tựa lồng nhốt của Đại Thiên Cẩu.
Con ngươi Đại Thiên Cẩu trong nháy mắt biến thành vàng óng, trên khuôn mặt vẫn vương lên dáng cười khiến người nhìn không thấu, ánh mắt hung ác, tựa độc lang vồ mồi nhìn Quỷ Sử Hắc dưới thân vẫn chẳng từ bỏ ý đồ trốn chạy mà không ngừng giãy giụa.
Hắn hảo chỉnh dĩ hạ* cởi ra y phục hai bên Quỷ Sử Hắc , sau đó chậm rãi cởi quần Quỷ Sử Hắc. Tuy Quỷ Sử Hắc phát giác pháp thuật hãy còn, tay chân tự do, nhưng dù hắn dùng bao nhiêu chiêu số, vùng vẫy như thế nào, đối với Đại Thiên Cẩu đều là chuyện chẳng quan trọng. Hắn chỉ có thể trong sự gắng gượng trơ mắt nhìn Đại Thiên Cẩu lột mình đến khi chỉ còn một cái tiết khố màu trắng.
*Hảo chỉnh dĩ hạ: Tuy vô cùng bận rộn, vẫn biết cách sắp đặt mà ung dung thực hiện
"—— Xin ngài dừng tay!"
Đại Thiên Cẩu không để ý đến hắn, tay trái luồn vào trong tiết khố Quỷ Sử Hắc, chộp lấy tính khí mềm nhũn, vừa đúng lúc bóp một cái, lập tức khiến cả người hắn yếu đi, từ sâu trong yết hầu phát ra tiếng rên rỉ nhỏ vụn, tựa như thống khổ, mà lại mang ý tứ tình sắc miên man bất định.
Dường như Đại Thiên Cẩu rất hài lòng tiếng rên của hắn, lực tay nhẹ một tí, thậm chí còn hứng thú vuốt lên xuống mấy cái cho hắn.
Thanh niên trước khi và sau khi thành Quỷ Sử đều thanh tâm quả dục, làm sao chịu được hành động như vậy. Đầu ngón tay Đại Thiên Cẩu lạnh buốt, vì Thần Minh đại nhân am hiểu thổi sáo kim nên ngón tay có vết chai, khi ma sát phân thân, cảm giác kì lạ trước nay chưa hề có nhảy vọt đến lồng ngực, ngay cả đầu nhũ chưa từng bị chạm vô cũng từ từ tê dại, tựa như lông chim khe khẽ quét qua, trêu đùa hắn, làm hắn không cầm nổi lòng muốn dùng nhiều sức hơn.
Nhưng không chờ hắn thoải mái bao lâu, tiết khố liền bị Đại Thiên Cẩu kéo xuống thô bạo, tay không lưu luyến chút nào bỏ ra tính khí nửa cương kia. Lòng hắn sinh tâm không muốn buông, mơ hồ nhận ra ý nghĩ của mình, da thịt nhợt nhạt hiện lên tầng màu đỏ mỏng manh.
Tâm tư bay đến nơi xa xa. Quỷ nếu chết lần nữa, vậy sẽ đi về đâu? Có lẽ sẽ biến mất hoàn toàn khỏi thế gian này. Hắn thấy may mắn vì người bị bắt không phải Quỷ Sử Bạch. Đệ đệ ôn nhu trong sạch nhà mình không nên bị đối xử thế này. Suy nghĩ đến xuất thần, miệng không tự chủ thốt ra tiếng, "Đệ đệ..."
Tiếng hắn rất khẽ, không lắng nghe tuyệt đối sẽ không nghe được, nhưng vị Thần Minh đại nhân thăm đò hết thảy làm sao không nghe thấy được.
Dường như Thần Minh quái gở này bị chọc giận, hai tay Thần Minh đang đặt trên cặp mông căng tròn, một tay rút về phía trước, bắt lấy hai túi túi, dùng sức vuốt ve vài cái, sau đó búng tay, dẫn đến tính khi đang run rẩy nửa cương kia lúc lắc đôi chút. Ý thức Quỷ Sử Hắc rã rời lập tức hồi thần, eo mềm không thở được, không gian giam cầm chẳng biết lúc nào trở nên ngột ngạt sềnh sệch, hắn thở dốc càng thêm nặng nề.
"Đệ đệ?" Hai tay Đại Thiên Cẩu vân vê đầu phân thân đang rỉ dịch, nhìn dịch trong suốt trên ngón tay, ý cười bên môi có hơi nhiệt lên, hoặc càng như thêm phần lạnh lẽo: "Thật dâm đãng mà. Còn trông chờ đệ đệ mình tới đùa bỡn ngươi như vầy sao?"
Không đợi Quỷ Sử Hắc phản bác, người nọ lật toàn thân hắn lại, hai ngón tay thô bạo đưa vào trong hậu huyệt, không ngừng ấn ấn khuếch trương. Dũng đạo chưa từng bị dị vật xâm chiếm công kích, đột nhiên bị đối xử như vậy, vách huyệt mềm mại lập tức rỉ máu, nhưng lại bị Đại Thiên Cẩu dùng để bôi trơn, một mạch thẳng tắp trực tiếp tiến vào chỗ sâu nhất, ở bên trong cào cào từng hồi.
*Dũng đạo: chỉ trong hậu huyệt
Thân thể bị phá khai không chịu nỏi mà bật lên tiếng rên rỉ, trong tiếng rên vụn vặt đấy là một loại đau đớn. Hắn cảm thấy cả người đều bị ngón tay xé rách, hồn phách giống như theo tiếng rên rỉ đứt quãng mà thoát khỏi thân thể.
Chờ ngón tay Đại Thiên Cẩu chạm vào ít chỗ, ngay cả khí lực rên rỉ của hắn giống như bị rút sạch cả rồi, toàn thân căng thẳng tựa dây đàn bất cứ lúc nào cũng có thể đứt.
Bầu không khí đang lúc giằng co, Đại Thiên Cẩu xuất thần mà nhìn chằm chằm cánh lưng Quỷ Sử Hắc, động tác tay chậm đi trong chốc lát. Ánh mắt Thần Minh tựa vị đế vương thẩm xét quần thần, trực câu câu giống như muốn nhìn thấu cả xương cốt con người. Vậy mà yên lặng không lâu, ngón tay trong cơ thể Quỷ Sử Hắc bắt đầu động càng thêm thô bạo mãnh liệt, thậm chí nhét thêm một ngón nữa, chẳng màng gì mà tiến quân thần tốc, một ngón liền tiến vào chỗ sâu nhất.
*Trực câu câu: Hình dung ánh nhìn chằm chằm
Quỷ Sử Hắc ngửa ra sau, toàn thân co giật, thắt lưng hư nhược yếu mềm nằm dưới thân Đại Thiên Cẩu, đôi mắt phượng xinh đẹp không có tiêu cự mà nhìn vách tường trước mắt, miệng há mở nhưng không phát ra bất kì thanh âm nào. Vệt đó bên khoé mắt vào thời khắc này lộ ra nét tình sắc dị thường.
Ba ngón tay Đại Thiên Cẩu đồng loạt rút ra, Quỷ Sử Hắc chưa kịp thích ứng cảm mất ngờ mất mát kia, tính khí thô to nóng rực hơn ngón tay lập tức xuyên qua hắn.
Vừa mới tiến nhập, dưới tình huống không có bất kỳ thuốc bôi trơn chỉ cảm thấy nóng chặt không chịu nổi, cũng may xưa nay hắn quen kiềm chế, cộng thêm hai cảm xúc phẫn hận và khoái cảm khi bị chinh phục trái ngược nhau, dục vọng trực tiếp xuyên vào, lập tức Quỷ Sử Hắc bị đẩy đển cả người lui về trước, ngón tay muốn nắm chặt thứ gì đó trên giường, lại nhận ra chỉ có mảnh đất lãnh lẽo.
Ngón tay xiết chặt không tìm được chỗ dùng sức mà buông ra, nhưng Đại Thiên Cẩu ở phía sau rút ra đâm vào khiến hắn nhịn không được lại xiết chặt rồi lại buông lỏng, lòng bàn tay bấm ra chằng chịt vết đỏ.
"Ngh... A... haa haa..." Đôi môi mở hồi lâu rốt cuộc vì yết hầu bị đè nén mà bật ra tiếng rên rỉ, đều là thống khổ cực độ. Tiếng than đau đớn càng theo sự va chạm nghiền nát mà tăng lên.
Dũng đạo căng chặt khô khốc mới trải qua sự tình, bị Đại Thiên Cẩu không nể mặt đối xử như vậy, nội bích yếu ớt mềm mại chảy xuống dòng máu, vừa đúng lúc trở thành thuốc bôi trơn giữa hai người. Tiểu huyệt co rút, xiết chặt khiến Đại Thiên Cẩu đứng lại, giống như đang ngăn cản hành động hắn tiếp tục. Tiếc thay, Đại Thiên Cẩu cho rằng ở đó chẳng có gì, vì vậy bố thí ra lòng tốt, rút ra một chút, rồi lại hung hăng đâm vào, tiếng va chạm nhục thể dồn dập từ từ rõ hơn.
Mỗi lần đâm vào của Đại Thiên Cẩu cũng đụng vào chỗ sâu nhất Quỷ Sử Hắc, hắn không nhìn thấy cử động của Đại Thiên Cẩu, nhưng vì không nhìn thấy mà lòng càng thêm kinh hoảng bất an, sự xâm nhập không kết cấu khiến Quỷ Sử Hắc giống con cá đột nhiên bị thả vào chảo dầu, còn lại một hơi cuối cùng thì lại được vớt ra, kéo dài hơi tàn trong vũng nước đọng.
Hơi thở Đại Thiên Cẩu phun tại bên tai Quỷ Sử Hắc, chẳng biết từ lúc nào người nọ đã cúi xuống, cắn lỗ tai Quỷ Sử Hắc, tham lam cắn mút. Lồng ngực hai người kề nhau, dinh dính mồ hôi. Lúc này Đại Thiên Cẩu chầm chậm đảo quanh huyệt, ma sát cho tới khi Quỷ Sử Hắc tê dại, trong huyệt tầng tầng co rút hấp thu, tựa như mời Đại Thiên Cẩu tiến vào chỗ càng sâu hơn mơn trớn. Đại Thiên Cẩu cười nói: "Hừ, thật là một cái thân thể dâm loạn. Quỷ Sử có phải đều giống như ngươi thế này không?"
Quỷ Sử Hắc vốn đang mờ mịt tựa chiếc thuyền lá trong biển rộng mênh mông, thần chí hỗn đọn, nghe hai từ "Quỷ Sử" trầm thấp của Đại Thiên Cẩu vào tai, tuyệt đối khiến hắn thanh tỉnh ngay lập tức. Ý thức được bản thân trần truồng bị người xâm phạm, rồi lại nghĩ tới đệ đệ mình.
Vừa yên tâm vừa xấu hổ.
Tâm tư vừa chuyển, đau khổ bị Đại Thiên Cẩu ở sau lưng dùng sức tạo ra càng rõ ràng lên. Hắn xấu hổ đến cùng cực, toàn bộ ngâm nga trong miệng đều nhịn xuống, chờ thích ứng Đại Thiên Cẩu đùa bỡn ra vào, khẽ nhếch miệng, lâm vào trong suy nghĩ của mình, ai ngờ đâu khắc cuối cùng, Đại Thiên Cẩu chợt chế trụ cằm hắn nâng đầu lên. Tàn ác đâm vào.
"A aa... Đệ đệ... " Suy nghĩ trong lòng bộc ra bên môi, con mắt nhìn Đại Thiên Cẩu ngập đầy nước mắt, không biết là do thân thể đau đớn hay do tinh thần bị lăng nhục.
"A, chết cũng không hối cải." Đại Thiên Cẩu chế trụ hông hắn, phân thân chôn trong cơ thể hắn không rời, ngay tư thế này ôm lấy Quỷ Sử Hắc, sau đó xoay người hắn lại, tính khí ngạnh cứng trong thành vách Quỷ Sử Hắc bị quét vòng, kích thích một trận khoái cảm mãnh liệt.
"Không ——" Quỷ Sử Hắc không thể chịu được nữa, rên rỉ thành tiếng, "Ngài... Ư... Không... Không được... A... Haa..."
Đại Thiên Cẩu cúi người nhìn người thanh niên vì tình dục và thống khổ này, vươn tay nhẹ nhàng mơn trớn chân mày nhíu chặt của hắn, hạ thân chẳng thương tiếc đâm vào chỗ sâu nhất, Quỷ Sử Hắc tưởng chừng ngũ tạng lục phủ của hắn đều bị lần đâm này đâm đến lệch vị.
"Đau sao?" Một lúc sau, ngữ điệu Đại Thiên Cẩu bỗng ôn nhu, "Không cần lo lắng, ta sẽ khiến ngươi sung sướng."
Câu này có tác dụng trấn an thật giả dối, nếu không phải ban đầu Đại Thiên Cẩu không kiêng nể đâm rút, suýt nữa Quỷ Sử Hắc đã tin.
"Ngài... Buông ra..." Quỷ Sử Hắc hô hấp bất ổn, khó khăn lắm mới tìm được khoảng trống để thở dốc, nhìn khuôn mặt Đại Thiên Cẩu tuấn mỹ siêu việt ngay phía trước, kì thật không rõ vì sao mình bị người kia đối xử như vậy. Ban nãy giọng vì thống khổ rên rỉ mà sớm mất tiếng, lời phản kháng lộ vẻ yếu ớt mệt mỏi.
Đại Thiên Cẩu hoàn toàn bất động, quét mắt nhìn thân thể thiếu niên trần trụi dưới thân mấy lần. Đôi mắt bị nước mắt nhuộm sáng, hầu kết không ngừng nuốt lên xuống vì khẩn trương, xương quai xanh tinh xảo, đầu nhũ trước ngực phấn nộn, eo thon nhỏ gầy, tính khí vì đau mà mềm xuống, bộ vị tương liên giữa đùi có thế nhìn thấy được vết máu, hai chân thon dài bị tư thế cưỡng bức tách ra hai bên... Nét cười của Đại Thiên Cẩu tựa hồ mang ý tứ hài lòng.
Dưới ánh mắt nóng rực của người nọ, Quỷ Sử Hắc sớm không dám nhìn trực diện, tất cả lời nói đều vô dụng, hắn hiểu được lần này không cách nào chạy trốn được. Nhưng dù Quỷ Sử Hắc nhắm mắt hay quay đầu, ánh mắt Đại Thiên Cẩu đều có thể biến thành vật thật, tựa con rắn độc trườn trên người, khiến hắn không thể lừa mình dối người được.
"Tại sao không nói nữa?" Tay Đại Thiên Cẩu di chuyển đến ngực trái hắn, nắm lấy đầu nhũ ở đấy, tuỳ ý nhéo lên. Thân thể đã lâu không bị chạm vô chợt gợi lên đoạn trí nhớ lúc trước, khác với khi vừa chạm đã rút ra ban đầu, lần này lực đạo trên tay Đại Thiên Cẩu vừa đúng, khiến sự kháng cự từ thân thể Quỷ Sử Hắc không thể kiên trì được nữa. Dưới sự xoa nắn vân vê, đầu nhũ từ trắng nhạt tinh xảo trở nên sưng đỏ, dựng cứng lên rất tình sắc. Sự tê dại đó khiến đầu nhũ bên phải cũng bắt đầu tê ngứa, khát vọng được đối xử giống đầu nhũ bên trái hoặc thậm chí càng tăng thêm lực đạo. Trong không khí sềnh sệch mùi xạ hương và tình dục, tri chu từ từ phun tơ, con rắn diễm lệ giãy dụa trên mạng nhện, tiếng khè lưỡi xì xì của nó nhỏ không thể nghe được trong tiếng thở dốc rên rỉ, lại giống như chất dẫn đốt làm cháy bầu không khí thêm nóng rực.
"Vậy ngươi càng mong đợi đệ đệ ngươi làm những chuyện này với ngươi?" Trong thanh âm có chút nghiền ngẫm, động tác tay lại ác liệt lên.
"Ngài, buông... Buông ra... Không, không nên đụng vào ——" Quỷ Sử Hắc còn lại chút lý trí cuối cùng, nhưng thân thể lại thành thật ưỡn ngực lên, đưa đầu nhũ hướng vào tay Đại Thiên Cẩu. Đại Thiên Cẩu ung dung cười, cúi người cắn nhẹ quầng nhũ, Quỷ Sử Hắc cả kinh lại bật ra tiếng rên rỉ tinh tế.
Khoang miệng ẩm ướt với việc dùng tay vỗ về hoàn toàn khác nhau, nơi hàm răng chế trụ truyền tới tê ngứa, trong lòng Quỷ Sử Hắc lại hy vọng hắn kích động một hơi cắn xuống. Quỷ Sử Hắc khó chịu nghiêng mặt đi, mong bản thân lúc này hôn mê, hoặc mong đây bất quả chỉ là một cơn ác mộng, vậy mà vị Thần Minh tuấn mỹ chỉ với răng vẫn không thỏa mãn, vươn ra đầu lưỡi tựa lưỡi độc xà, mỗi cái liếm gợi lên nỗi sợ trong lòng Quỷ Sử Hắc mà run rẩy không ngừng.
Dưới thủ pháp bá đạo của Đại Thiên Cẩu, Quỷ Sử Hắc dần dần khó nhẫn nại được nữa, eo không ngừng uốn éo, ảnh hưởng đến miệng huyệt dưới hạ thân, thứ đồ bên trong ma sát nội bích, có rút về hay thậm chí đâm đến một điểm nào đó, giống như phối hợp với động tác Đại Thiên Cẩu, cùng người nọ hoan hảo, tràng thịt vì bị kích thích mà co rút, xiết chặt lấy tính khí.
Đại Thiên Cẩu trầm trầm thở một hơi, biểu tình từ bình tĩnh mà trở nên điên cuồng. "Hừ, thật là khối thân thể dâm đãng."
Quỷ Sử Hắc vô thức chủ động càng thêm kích thích Đại Thiên Cẩu, để hả giận, Đại Thiên Cẩu hung hăng nhấn đầu nhũ cương đứng xuống, rồi dùng móng tay cào lấy phần rìa đỏ ửng. Quỷ Sử Hắc cảm thấy đau nhè nhẹ, điểm trước ngực căng đau, điểm bên phải đáng thương tự đứng lên, khát vọng muốn bị vuốt ve thô bạo từ đầu nhũ phấn nộn truyền đến từng hồi, tia thanh tỉnh cuối cùng rốt cuộc chịuthua dưới biển dục vọng mãnh liệt.
Tay phải Đại Thiên Cẩu cố ý xẹt qua đầu nhũ phải, nhưng không chạm vào mà chuyển đến trên bụng hắn, hơi ấn uống. Hông người quỷ hồn trẻ tuổi bóng loáng, gầy gò nhưng săn chắc. Chợt, Đại Thiên Cẩu rút ra hơn phân nửa tính khí, chỉ giữ lại đầu chóp bên trong, sự hư không khiến hậu huyệt vốn quen hình dáng cùng nhiệt độ phân thân vô thức co rút lại, tràng thịt xiết lấy phần đầu phân thân, muốn giữ lại vật thể của Đại Thiên Cẩu.
Tay trái người nọ dùng sức vân vê đầu nhũ, đồng thời động hông, cắm toàn bộ tính khí mình vào, hai túi vỗ lên mông tạo ra âm thanh lanh lảnh vang dội, giống như muốn theo tiến vào miệng huyệt.
Trên dưới Quỷ Sử Hắc song song đau đớn vì tình dục, nhất thời không biết là sung sướng hay khó chịu, lại lần nữa bật ra tiếng rên rỉ thoải mái, rên đến lòng người ngứa ngáy khó chịu.
Đại Thiên Cẩu cảm thấy phần bụng dưới lòng bàn tay hơi phồng lên, có thể thấy hắn tiến vào sâu bao nhiêu. Cảm giác này hợp với thanh âm Quỷ Sử Hắc khiến Đại Thiên Cẩu sinh ra một loại tâm lý báo thù. Đại Thiên Cẩu lập tức động hông rút ra đẩy vảo, mỗi cái đều rút ra thật nhanh rồi cắm vào thật hung hãn, tay trái cùng miệng không ngừng vỗ về đầu nhũ Quỷ Sử Hắc, còn tay phải lưu luyến ở thắt lưng.
"Chậm... Chậm một chút... A..."
Đại Thiên Cẩu chẳng quan tâm, vẫn đưa đẩy thần tốc. Hơi thở trong không khí đều bất ổn như tiếng rên trong miệng Quỷ Sử Hắc, tiếng nước nhóp nhép dâm mỹ khi cắm vào cùng tiếng nhục thể va chạm động huyệt tựa ngọn lửa dẫn dụ con người càng đoạ lạc vào sâu vào, từng điểm lửa dục bùng cháy không thể ngăn lại.
Âu yếm lần này so với đơn thuần hả giận lúc trước càng cám dỗ Quỷ Sử Hắc cùng nhau trầm luân, Đại Thiên Cẩu không động mấy cái, Quỷ Sử Hắc liền buông lỏng co rút, phân thân hắn không người chạm vào, tội nghiệp cương lên, đỉnh đầu tiết ra dâm dịch, làm phân thân trơn trợt hơn.
"Không... Không được đụng... Chỗ đó...."
"Chỗ nào?" Đại Thiên Cẩu động hông, không ngừng thay đổi góc độ đâm vào nội bích Quỷ Sử Hắc, "Là chỗ này, hay là... Chỗ này?"
"Đừng... A haa... Ngài... A..."
Ngọn lửa dục vọng thiêu đốt toàn thân Quỷ Sử Hắc, vươn tay muốn sờ tính khí mình, chưa kịp tuốt động mấy cái đã bị Đại Thiên Cẩu gỡ ra, ngữ khí người nọ bỗng trở nên ôn nhu mà mị hoặc: "Muốn sao?"
Quỷ Sử Hắc im lặng gật đầu, lại không thấy Đại Thiên Cẩu đáp lại. Hai mắt hắn ngấn lệ nhìn Đại Thiên Cẩu, thấy khoé môi Đại Thiên Cẩu là ý cười lạnh lẽo, con ngươi xanh thẳm đầy sự nóng bỏng, tương phản với khuôn mặt lạnh lùng kia. Động tác Đại Thiên Cẩu dần chậm lại, mỗi lần đâm vào đều xoáy tròn nghiền ép ít nhất một điểm mẫn cảm trong thân thể Quỷ Sử Hắc, chẳng hề va chạm. Quỷ Sử Hắc ngưa ngứa khó chịu, tiếng của tri chu phun tơ cùng độc xà khè lưỡi bỗng chốc rõ ràng bên tai, tựa như tình nhân thôi thúc, hắn đột nhiên hiểu ý lời nói của Đại Thiên Cẩu, đôi chân dài vô lực buông thỏng hai bên không chút do dự cặp lấy hông Đại Thiên Cẩu, tự mình di động.
Đại Thiên Cẩu hài lòng nhìn Quỷ Sử trẻ tuổi bị tình dục thiêu hết đầu óc không còn thanh minh nữa, đôi môi tái nhợt bị cắn ra tia máu chẳng biết lúc nào, thời điểm ngâm than rên rĩ cùng nước miếng hoà với nhau, bên mép ướt át óng ánh vô cùng, tính khí giữa hai chân vì tư thế mà vẽ nên những đường nước vặn vẹo trên bụng Đại Thiên Cẩu.
Nhưng mà từ lúc đầu, Quỷ Sử Hắc đã bị Đại Thiên Cẩu hành hạ không có bao nhiêu sức nữa, miễn cưỡng mấy lần cũng không chịu nổi nữa, vô lực rũ xuống hai bên, lộ ra hạ thân đang dán lấy nhau, quanh miệng huyệt do Đại Thiên Cẩu điên cuồng ra vào mà bị vỗ đến sưng đỏ, dục vọng ngược đãi của Đại Thiên Cẩu không ngừng lại, Đại Thiên Cẩu cầm lấy chân Quỷ Sử Hắc, kéo mở rộng ra hai bên, khiến miệng huyệt không ngừng phun ra nuốt vào dục vọng trong dũng đạo bản thân thản nhiên phơi bày ra trước mắt. Hắn cúi người động thân, bắt lấy đôi môi Quỷ Sử Hắc, lúc đầu lưỡi vói vào khoang miệng vô lực khép lại kia, tính khí cũng trướng lớn một vòng, bắt đầu một hồi rút ra cắm vào mới.
Quỷ Sử Hắc cảm thấy khi thì đau đớn khi thì vui sướng, tay bị Đại Thiên Cẩu nắm lấy, tính khí phía dưới không được vuốt ve, chỉ có thể cọ cọ trên bụng Đại Thiên Cẩu. Đại Thiên Cẩu thấy đầu lưỡi hắn trúc trắc nhưng ấm áp, đầu lưỡi Quỷ Sử Hắc không chỗ tránh né liền bị lưỡi Đại Thiên Cẩu cuốn lấy, dưới sự quấn quýt ấy đến cơ hội thở dốc cũng không có, khi gần như không thể thở nổi, yết hầu phát ra tiếng ư ư biểu thị kháng nghị. Đại Thiên Cẩu phát hiện, cắn môi hắn một cái rồi buông ra, tay trái tinh tế vuốt ve thân thể Quỷ Sử Hắc, Quỷ Sử Hắc chưa trải qua sự đời, bị Đại Thiên Cẩu trêu chọc tỉ mỉ chu đáo như vậy, không lâu sau liền run rẩy đạt tới cực lạc.
Đại Thiên Cẩu nhìn như ôn nhu khẽ cười, nhưng ánh mắt lại lạnh như băng, người nọ đè lại đầu tính khí Quỷ Sử Hắc, hạ thân kịch liệt đưa đẩy, tàn nhẫn va chạm vào một điểm tiêu hồn thực cốt duy nhất. Quỷ Sử Hắc ngẩng đầu, đẫm lệ mông lung, khóe mắt ửng đỏ, một ánh mắt này, tràn đầy quyến rũ.
Thần Minh đại nhân tức giận, bực mình nói: "Ngươi ngoan ngoãn trả lời ta một vấn đề, lần này ta bỏ qua cho ngươi."
Quỷ Sử bị thao đến thất thần sao có thể cự tuyệt được, gật đầu không ngừng.
"Ngươi hy vọng bị đệ đệ thao ngươi sao?"
"Không... Không phải...  Ngài... Haa haa... Buông ra..."
Vẻ mặt Đại Thiên Cẩu không tốt: "Thật sự không phải?"
"Thật... mà... A haa... Thật sự không phải..."
Nghe được câu trả lời chắc chắn, khuôn mặt như băng tuyết của Thần Minh đại nhân rốt cuộc hé ra nụ cười. Vì vậy buông tay, Quỷ Sử trẻ tuổi chịu không nổi nữa, trước mắt trắng xoả một mảnh, hậu huyệt co rút cắn cặt đến nỗi Đại Thiên Cẩu thiếu chút nữa cũng bắn ra, hận không thể xỏ xuyên qua người dưới thân này.
Thân cốt Quỷ Sử Hắc mềm nhũn đi, Đại Thiên Cẩu giữ hắn lại, tầng tầng đâm vài chục cái, mới bắn ra trong dũng đạo hắn.
Lúc này thần trí hắn thanh tỉnh đôi chút, cảm giác thân dưới căng đầy không tốt lành gì, nhất là dưới tình huống khuất nhục như vầy, chỉ mong Đại Thiên Cẩu nhanh đi ra một chút, người nọ chầm chậm rút ra, nói từng chữ từng câu bên tai hắn: "Tiểu quỷ."
"Nếu thế."
"Ở lại bên người ta làm diễm quỷ thì sao nào."

0 Bình Luận "【 Âm Dương Sư 】Mộng Xuân Tiêu (H) "

 
Copyright © 2014 - All Rights Reserved
Template By. Catatan Info