"Tỳ Mộc!" Huỳnh Thảo
hào hứng đẩy cửa, thấy Tỳ Mộc mở mắt ngồi trên giường, trên lưng treo Khiêu
Khiêu Muội Muội đang sờ tóc cậu, Huệ Bỉ Thọ, Hồ Điệp Tinh, Anh Hoa Yêu còn có
Đào Hoa Yêu cũng đứng ở mép giường, các nàng mới vừa kiểm tra thân thể cho cậu,
những thức thần còn lại cũng phân tán chung quanh, trên mặt đều mang nét cười cửu
vi*.
*Cửu vi: Lâu ngày không gặp
Huỳnh Thảo thật
nhanh chạy tới nhào vào lòng Tỳ Mộc, khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu đỏ bừng rất
khả ái: "Tỳ Mộc ngươi rốt cuộc đã tỉnh, thật tốt quá."
Tỳ Mộc không chút phòng bị bị
Huỳnh Thảo bổ nhào, thân thể hư nhược lung lay, cũng may sau lưng có Khiêu
Khiêu Muội Muội chống đỡ mới không ngã xuống.
Tỳ Mộc ổn định thân hình, cúi đầu
nhìn Huỳnh Thảo chôn trong lòng ngực, lại ngẩng đầu nhìn thức thần xung quanh,
khuôn mặt mê mang: "Các ngươi là ai?"
Hồ Điệp Tinh đong đưa trống con,
dùng âm thanh mềm nhũn hồi đáp: "Tỳ Mộc đừng sợ, chúng ta là bằng hữu của
ngươi, ngươi trúng chú thuật của người xấu, vốn là chết, bất quá cũng may,
thuốc của Mạnh Bà cứu ngươi, nên ngươi bây giờ không sao, chúng ta đều ở đây,
không cần lo lắng."
"Nói không sai, Tỳ Mộc bây
giờ không sao, không cần lo lắng không cần lo lắng." Khiêu Khiêu Muội Muội
cà cà ngân phát vì ngủ mà xốc xếch khiến nó càng thêm rối bù: "Aa, tóc Tỳ
Mộc mềm thế này, lông xù mềm mại thật thoải mái."
"Là thuốc của ta cứu
ngươi!" Mạnh Bà ưỡn người kiêu ngạo nói: "Nên Tỳ Mộc Đồng Tử ngươi
cần cảm tạ ta mới đúng."
"A da a da*."
Sơn Thố vỗ tay đồng ý: "Thuốc của Mạnh Bà lợi hại nhất!"
*A da a da: là từ tượng thanh, biểu thị sự cảm thán
Mọi người ngươi một câu ta
một câu, càng nói càng khiến đầu óc Tỳ Mộc vốn đã choáng nay còn choáng hơn.
Yaobikuni che miệng mỉm cười:
"Ôi, Tỳ Mộc Đồng Tử tiên sinh thật đúng là được hoan nghênh."
Lúc này, Seimei ôm Đồng Nữ đi
vào, thấy Tỳ Mộc liền cười, nói: "Ngươi rốt cuộc đã tỉnh lại, Tỳ Mộc Đồng
Tử."
Mọi người đều an tĩnh lại, cùng
nhìn Seimei.
Tỳ Mộc giờ có thể thở gấp.
Cậu quan sát Seimei, lại quét một
vòng thức thần xung quanh, phát hiện tất cả những gì họ nói cậu đều không có ấn
tượng.
Trí nhớ trống rỗng.
Ánh mắt cậu hoảng hốt: "Các
ngươi nói, các ngươi là bằng hữu ta, tại sao ta không nhớ? Ta , ta ..."
Bất thình lình cử chỉ trở nên
điên rồ: "Ta cái gì cũng không nhớ rõ, vì sao lại như vậy?"
"Ta là ai ? Các ngươi lại là
ai? Nơi này là nơi nào? Tại sao , tại sao ta cái gì cũng không nhớ? Thật kỳ
quái, ta cảm thấy mình thật kỳ quái ... Ta ..."
Thật là đau.
Mặc dù mùi cùng bộ dáng những
người này cậu cảm thấy rất quen thuộc, nhưng cỡ nào cậu cũng nhớ
không nổi, hơn nữa trong lòng giống như bị đào đi một khối, trống rỗng khiến
cậu thấy đau.
Dường như chính mình quên mất
rất nhiều chuyện trọng yếu.
Lại dường như chính mình tỉnh
dậy phát hiện mình cái gì cũng không có.
Không sự trợ giúp, mê mang, sụp
đổ, điên cuồng, tất cả đan cùng một chỗ, khiến cậu sắp không qua được.
Huỳnh Thảo dùng bàn tay nhỏ bé
nhẹ nhàng nâng gương mặt cậu lên: "Tỳ Mộc ngươi làm sao vậy? Tại sao lại
khóc? Đừng khóc, ngươi vừa khóc, ta cũng muốn khóc theo..." Nói xong,
trong mắt nổi lên dày đặc hơi nước.
Tỳ Mộc giơ tay sờ khuôn
mặt mình, phát hiện trên đó tràn đầy nước mắt.
Tại sao ta lại khóc?
Thật là hỗn loạn, đầu thật là
đau, ngực cũng rất đau.
Các loại cảm xúc tiêu cực giống
như đột phá cánh cửa đóng chặt, như hồng thủy mãnh thú*, cuốn tới,
nuốt luôn cậu vào bụng.
*Hồng thủy mãnh thú: con mãnh thú và dòng nước lũ; nước lũ và thú dữ
(ví với tai hoạ ghê gớm)
Thật đáng sợ!
Tỳ Mộc ôm đầu co rúc thân thể
lại, vẻ sợ hãi chiếm cứ gương mặt cậu, thân thể suy yếu đơn bạc không nhịn được
run lên.
Đồng Nữ nhảy khỏi cái ôm Seimei,
bay đến bên người Tỳ Mộc, gấp gáp mà nhìn cậu: "Tỳ Mộc, có phải không
thoải mái chỗ nào không? Có cần ta giúp ngươi chữa trị một lượt hay
không?"
Khiêu Khiêu Muội Muội nhu nhu đầu
Tỳ Mộc: "Tỳ Mộc chớ sợ chớ sợ, ta giúp ngươi xoa đầu, như vậy ngươi sẽ
không đau nữa."
Hồ Điệp Tinh nhảy múa: "Đau
đau bay đi, đau đau bay đi."
Thân thể triển khai một vòng sáng
tím, chùm sáng từ trên trời giáng xuống, bướm trắng tản ra ánh sáng nhạt theo
tiết tấu trống con, bay tới Tỳ Mộc, bay lượn vòng quanh cậu.
Cố gắng trấn an cảm xúc Tỳ Mộc
đột nhiên bạo động.
Chốc lát, tiếng trống rốt cuộc
ngừng.
Mà Tỳ Mộc cũng thần công được
trấn an, đầu óc hỗn loạn từ từ tỉnh táo lại.
Cậu sờ trái tim, cảm thấy không
còn đau đớn như vậy nữa.
Nhưng khi an tĩnh lại Tỳ Mộc rất
trầm mặc, đôi mắt kim sắc vốn nên toả ra hào quang lóng lánh giờ phút này mê
mang mà trống rỗng, nhìn kỹ sẽ thấy sâu trong mắt cậu là hoảng sợ khi rơi vào
hoàn cảnh xa lạ.
Seimei thở dài, cúi người, dùng
giọng ôn hòa nhất nói: "Ta tên là Abe no Seime, mà ngươi tên là Tỳ Mộc
Đồng Tử, nơi này là nhà ta, yêu quái bên cạnh ngươi là thức thần của ta, chúng
ta vốn chiến đấu với một kẻ gây nguy hại đến trật tự Kinh Đô, nhưng
ngươi..."
Seimei dừng một chút, quay đầu
nhìn Yaobikuni phía sau, phát hiện nàng hướng mình cười một tiếng.
Seimei mím môi, quay đầu lại tiếp
tục nói: "Nhưng ngươi không cẩn thận trúng chú thuật của địch nhân, vì
giải trừ nguyền rủa, chúng ta không thể làm gì khác hơn là cho ngươi uống thuốc
Mạnh Bà nấu, khiến ngươi mất đi ký ức, lúc này mới cứu ngươi về."
"Abe no Seime, Tỳ Mộc Đồng
Tử..." Tỳ Mộc lẩm bẩm, sau đó cúi đầu: "Ta... Cảm thấy đầu hơi loạn,
cái gì ta cũng không nhớ nổi."
Huỳnh Thảo nhẹ nhàng sờ mặt Tỳ
Mộc, thấy được ấn giấu sâu trong mắt Tỳ Mộc là hoang mang cùng luống cuống,
nàng ôn nhu an ủi: "Không sao, không nhớ nổi liền không cần nhớ, cho nên
Tỳ Mộc, không cần phải sợ, ngươi có chúng ta ở đây, chúng ta sẽ bảo vệ ngươi,
ngươi có thể bắt đầu cuộc sống lại từ đầu."
"Huỳnh Thảo nói không sai,
quên mất liền quên đi, hết thảy bắt đầu lại từ đầu ." Seimei đứng dậy, gõ
chiết phiến.
"Bắt đầu lại từ đầu..."
Bắt đầu lại từ đầu...
Xét thấy Tỳ Mộc mới tỉnh lại,
thân thể còn suy yếu, Seimei để Tỳ Mộc uống xong thuốc dưỡng thân liền bảo cậu
nghỉ ngơi.
Không biết sao lúc Tỳ Mộc muốn
nằm xuống nghỉ ngơi, mấy tiểu nha đầu Huỳnh Thảo làm sao cũng không chịu ra
ngoài.
"Ừm, Seimei đại nhân, chúng
ta sẽ yên lặng, sẽ không đánh thức Tỳ Mộc đấy, để chúng ta ở lại đi."
Huỳnh Thảo chớp mắt, thành khẩn thỉnh cầu.
"Ừa ừa, chúng ta sẽ nhỏ
giọng rất nhỏ giọng đấy! Seimei Đại Nhân van ngươi !" Đồng Nữ nắm vạt áo
Seimei, đáng thương nói.
Khiêu Khiêu Muội Muội trực tiếp
lên giường ôm Tỳ Mộc, nằm xuống ngủ luôn, không quan tâm Khiêu Khiêu Đệ Đệ mặt
mũi hốt hoảng nhảy tới nhảy lui vòng quanh mép giường, vò đầu bứt tai, xấu hổ
muốn lên giường kéo Muội Muội xuống.
Hết cách.
Seimei nhìn Tỳ Mộc.
Tỳ Mộc bị Khiêu Khiêu Muội Muội
ôm lấy eo, trên cánh tay còn bị Huỳnh Thảo quấn lấy, mặc dù rất mệt mỏi rất
buồn ngủ, nhưng cậu không có bất kì phản cảm nào.
Thật ấm áp.
Giống như là nhà vậy.
"Không sao, để các nàng ở
lại đi."
Seimei gật đầu: "Vậy thì làm
phiền ngươi."
Dứt lời, liền cùng thức thần đi
ra ngoài.
Đôi tay được lớp áo che giấu còn
nắm di cốt viên ngọc ấu trùng.
Khiêu Khiêu Đệ Đệ trước khi đi
vẫn chưa yên tâm mà nhảy trở lại, dặn dò Muội Muội chiếu cố Tỳ Mộc thật tốt,
không nên quấy rầy cậu nghỉ ngơi.
Yêu Hồ xoa xoa tóc Khiêu Khiêu Ca
Ca, cười nhạo: "Đệ đệ ngươi vẫn hay nhọc lòng như vậy."
Khiêu Khiêu Ca Ca gật đầu, mặt
cười rực rỡ: "Cho nên nói, Đệ Đệ tốt nhất, cái gì đều thông thạo, may mà
ta có thể chiếu cố bản thân, nếu không Đệ Đệ sẽ bận tâm lắm."
Khiêu Khiêu Đệ Đệ quăng cho ánh
mắt lạnh lùng, rõ người khiến y bận tâm nhất chính là ca ca ngốc bẩm sinh này.
Seimei xoay người đến một phòng
khác.
Hắn đã phân phó Kagura chiếu cố
Hiro, nhưng mà hắn vẫn chưa có thời gian đi thăm Hiro.
Seimei đẩy cửa ra, liền thấy
Kagura đang đỡ Hiro ngồi dậy.
Nghe được tiếng mở cửa, Hiro
nghiêng đầu, thử hỏi: "Seimei?"
Băng vải quấn vòng quanh hai mắt
Hiro, gương mặt tái nhợt có phần gầy gò.
"Ừm." Seimei hướng
Kagura gật đầu: "Khổ cực ngươi Kagura, kế tiếp để ta chiếu cố Hiro."
"Vậy ca ca nhờ ngươi,
Seimei." Kagura đứng dậy đi ra ngoài, nàng nên chừa chút không gian cho
hai người bọn họ ở với nhau, dù sao Seimei vì chuyện Tỳ Mộc mà vẫn chưa có thời
gian đến nhìn ca ca nàng.
Seimei đi tới, ngồi ở mép giường,
nhìn gương mặt Hiro, Hiro tạm thời không nhìn thấy nên không nhìn được đau lòng
trong mắt hắn, nếu không nhất định sẽ giễu cợt hắn.
"Hiro , khá hơn chút nào
không?"
"Ừ, hai ngày này làm phiền
Kagura."
"Xin lỗi , ngươi bị thương
mà ta lại không đến thăm ngươi ."
"Không sao, chuyện Tỳ Mộc
quan trọng hơn, ta chẳng qua là bị thương mắt thôi, rất nhanh sẽ khỏi."
Mặc dù mắt Hiro tạm thời mù, nhưng hắn vẫn giống như trước, trương dương tuỳ
tiện cười lớn.
Seimei trầm mặc một lúc.
Hồi lâu, mở miệng kêu lên:
"Hiro."
"Sao?"
Hắn vươn tay vuốt nhẹ cặp mắt
Hiro, đầu ngón tay cách lớp vải cảm thụ nhiệt độ đôi mắt truyền tới.
Hiro sửng sốt.
Để mặc Seimei vuốt ve cặp mắt
mình.
Seimei nhìn đường nét đôi mắt
dưới lớp băng vải, nhẹ giọng hỏi: "Mắt còn đau không?"
Rất lâu sau Hiro mới khẽ lắc đầu
hồi đáp: "Không đau."
Seimei không bỏ tay xuống, tiếp
tục vuốt ve mắt Hiro, sau đấy là gò má.
Hai người cũng không nói gì,
nhưng không khí lưu động xung quanh lại mang theo ôn nhu mập mờ.
Đột nhiên, Hiro nói chuyện.
"Seimei."
"Sao?"
"Ngươi không bị gì, thật là
tốt quá."
Con ngươi xanh bạc mở to.
Hồi lâu.
Hắn đặt tay lên tay Hiro, sít sao
nắm lấy, dáng tươi cười ôn nhu như gió xuân tháng ba.
"Đúng vậy, thật là
tốt."
Ánh mặt trời sáng rỡ xuyên qua
cửa sổ đình viện, kéo dài trên mặt đất.
Kagura ở ngoài cửa cong cong
miệng, ánh nắng hôm nay thật đẹp."
Ở một nơi khác, Yaobikuni chấp
bút ở từng tở giấy viết xuống mấy câu.
Đại khái, một tuần lễ sau, Seimei
mời bạn bè ăn mừng thắng lợi ở rừng anh đào.
Yaobikuni cười cười.
Nghe Tam Vĩ nói, Tỳ Mộc Đồng Tử
tiên sinh đã từng hóa thành nữ tử xinh đẹp sánh bằng Tam Vĩ, còn ngày ngày ở
rừng phong luyện vũ.
Nghĩ đến Tửu Thôn Đồng Tử tiên
sinh sẽ thật cao hứng khi nhìn khúc vũ rừng đào một tuần sau.
Trong phòng yên tĩnh vang lên mấy
tiếng cười khẽ, theo không khí hoà vào tiếng xào xạc của mấy cây bà sa*.
*Bà sa: Là hình thái lượn vòng nhảy múa, giống như đung đưa
vòng quanh
Nhất định, sẽ rất đặc sắc.
0 Bình Luận "[ Âm Dương Sư ] Tình tự thương quỷ [ Trung - 6 ]"