Mọi password trong blogspot của Leaf đều là tên nhóm, 4 chữ, không viết hoa [****]

[ Âm Dương Sư ] Tình tự thương quỷ [ Trung - 5 ]

Tên gốc: 情字伤鬼 
Dịch nghĩa: Chữ tình làm tổn thương ma quỷ. 
Thể loại: Nữ thể + Hiểu lầm + Mất trí nhớ + Ngược + He
Tác giả: 轻 chu 小九尾一夜酒茨浪
@weibo: u/3050949913
Xin raw từ: Wattpad@Enkika
Translator: QT
Editor: Twin
Mục lục chính

"Tỳ Mộc sẽ mất đi hết thảy kí ức liên quan đến Tửu Thôn, tất cả bắt đầu lại từ đầu, sẽ không bao giờ chịu đau đớn nữa."

Tửu Thôn bước đi trên con đường dẫn tới rừng phong, đến khi hắn nhìn thấy một nữ tử đội thị nữ lạp, thân xuyên hoả hồng vung tay áo khiêu vũ trong rừng.
Âm thanh lục lạc sinh động hoà quyện với tiếng lá rơi, tựa tiểu yêu tinh bướng bỉnh cười duyên.
Hết thảy phảng phất trở về mấy trăm năm trước, hắn tại rừng phong nhất kiến chung tình nử tử kia.
Nàng vẫn đứng trên mảnh đất phủ lá đỏ như lửa, mặc sức nhảy múa, nhưng vũ đạo hôm nay không nhu mỹ kiều mị, hoạt bát đáng yêu, ngược lại giống như đang giải phóng bi ai cùng thống khổ của mình, giãy giụa trong vũng bùn ái tình, lại hy vọng vào khoảng khắc cuối cùng của sinh mệnh nở rộ như yên hoa*, rực rỡ mà chết.
*Yên hoa: pháo hoa, khói hoa

Nàng sắp chết.
Trong đầu đột nhiên xuất hiện câu này.
Tửu Thôn cảm giác tim như bị một quỷ thủ nắm lấy, vô tận khủng hoảng bao trùm cơ thể hắn, khiến tay chân hắn lạnh lẽo cứng ngắc.

Đây là một khúc cuối cùng tặng ngươi, cảm tạ ngươi đã cho ta yêu thương cùng tương tư tựa kính hoa thuỷ nguyệt*, khiến ta nếm được hương vị ngọt ngào và đau khổ trong đấy, khiến ta cảm nhận được, ái tình là thứ đẹp như vậy.
*Kính hoa thuỷ nguyệt: Hoa trong gương, trăng trong nước; cảnh tượng huyền ảo

Đừng!
Hắn theo bản năng hô to, muốn vươn tay tóm lấy người nữ tử kia, lại phát hiện bản thân không sao nhúc nhích được.
Mái tóc tựa tơ lụa rút đi mặc sắc hắc dạ*, ngân phát thương bạch tung bay.
*Mặc sắc hắc dạ: Tóc đen như biển đêm

Ta truy đuổi ngươi mấy trăm năm, ái mộ ngươi mấy trăm năm, dù ngươi chưa từng liếc ta một lần, nhưng đối với ta mà nói, trong cuộc đời này ngươi là người đối xử ôn nhu nhất với ta.

Khua tay phất áo xuống, hai bàn tay trơn nhẵn, một cái hoá thành điểm sáng tản đi, một cái trở nên to lớn tím đen, dữ tợn đáng sợ.

Đôi tay này, hiến tặng ngươi, người ta yêu.

Thân thể nhỏ bé hoá thon dài rắn rỏi, da thịt trắng nõn biến thành trắng xám dị thường.

Thân thể của ta, chỉ giao cho người ta yêu chi phối.

Tay áo mang sắc đỏ diễm lệ tựa cánh hoa đang từng mảnh tàn lụi, lộ ra khôi giáp uy vũ.

Lực lượng của ta, vĩnh viễn theo người ta yêu, làm cánh tay phải của ngươi.

Lục lạc ngừng ca xướng, mọi thứ lâm vào yên tĩnh.
Tấm lụa thị nữ lạp được vén lên, quỷ giác đỏ tươi hiển lộ, đôi mắt lưu kim trống rỗng vô vật nhưng tràn đầy đau thương.
Tửu Thôn thấy rõ dung nhan nữ tử kia, sắc mặt đại biến, vô cùng kinh hãi.
Làm sao, làm sao như vậy được!
Nữ tử biến trở về nam tử, dừng vũ đạo lại, chậm rãi xoay người, con mắt không tiêu cự nhìn Tửu Thôn.
Khắp khuôn mặt đều có dấu vết nước mắt.
Thật xin lỗi, đã vô liêm sỉ dây dưa ngươi, mang đến cho ngươi nhiều phiền toái như vậy, biết rõ trong mắt ngươi không có ta, vậy mà vẫn nghĩ xấu muốn chia rẽ ngươi và Hồng Diệp.
Không phải vậy. Đôi môi Tửu Thôn run rẩy.
Ta sẽ không quấn các ngươi nữa.
Thật xin lỗi.
Còn nữa, cám ơn ngươi đã cho ta sự ôn nhu.
Ngô hữu.
Thân thể gầy yếu trong chớp mắt hóa thành cát bụi, gió cất lên, biến mất vô ảnh vô tung, không tìm được nửa điểm vết tích.
"Tỳ Mộc!!" Tửu Thôn thình lình ngồi dậy.
Sắc mặt hắn tái nhợt, cả người đầy mồ hôi, bừng tỉnh từ trong mộng khiến hắn thở hổn hển, trái tim đập kịch liệt, đầu óc trống rỗng.
Seimei dẫn Huỳnh Thảo kéo cửa tiến vào, thấy Tửu Thôn há miệng từng ngụm thở, trên trán phủ kín lớp mồ hôi mỏng, không khỏi cau mày hỏi: "Có phải thân thể khó chịu không, cần Huỳnh Thảo trị liệu không?"
"Không cần." Tửu Thôn tận lực bình phục lồng ngực chập trùng kịch liệt: "Chỉ là mộng."
Seimei đột nhiên ngẩng đầu: "Mộng thấy gì?"
"..." Tửu Thôn trầm mặc một hồi, cố gắng nhớ lại tình cảnh trong mộng, phát hiện bản thân không cách nào nhớ rõ, hẳn cảm thấy mình đã mất đi vật gì đấy rất trọng yếu, tâm lí cực kì khủng hoảng.
Một khuôn mặt chợt loé lên mơ hồ, Tửu Thôn lại không kịp bắt lấy.
"Quên..." Tay trái siết chặt chăn đơn: "Không nhớ gì hết."
Seimei rũ mắt: "Nếu đã thế, vậy ngươi nghỉ ngơi cho tốt."
Tửu Thôn mở miệng, muốn nói gì đấy: "... Hồng Diệp đâu?"
Không đúng, hắn không phải muốn hỏi cái này, hắn không phải muốn hỏi chuyện Hồng Diệp.
Hắn rốt cuộc muốn hỏi gì?
Trong đầu toàn bộ đều bị mê vụ che kín, Tửu Thôn có chút nóng nảy.
"..." Seimei nhàn nhạt hồi đáp: "Nàng đang điều chế dược thang dưỡng thân giúp thức thần bị thương."
Nói xong, lưu lại Tửu Thôn một mình trong phòng, mang Huỳnh Thảo rời đi.
Căn phòng sau lưng càng ngày càng khuất xa, Huỳnh Thảo chợt kéo vạt áo Seimei, giọng mềm mềm hỏi: "Seimei đại nhân, Tỳ Mộc sẽ không sao chứ?"
Seimei xoa xoa tóc nàng, cười nhạt: "Yaobikuni xem bói có lúc nào không chính xác đâu? Yên tâm đi, cậu ta sẽ không sao hết."
Huỳnh Thảo gật đầu, nhưng không che đi con ngươi đầy lo âu.
"Seimei đại nhân, Seimei đại nhân, Tỳ Mộc đại nhân tỉnh rồi!" Đồng Nữ hưng phấn bay tới, trực tiếp nhào vào lòng Seimei hô to.
Do cấp tốc vung cánh nên nàng thở có chút gấp gáp, nhưng điều này không cản con ngươi mừng rỡ của nàng.
Cặp mắt Huỳnh Thảo sáng lên, lập tức chạy vọt tới gian phòng khác.
Seimei nhìn thân ảnh Huỳnh Thảo chạy như bay, bất đắc dĩ cười xuống, ôm Đồng Nữ cùng đi.

Chuyện Tửu Thôn cùng Tỳ Mộc, Yaobikuni ngay cả Seimei cũng gạt.
Lúc đó, bọn họ tiến vào, Tửu Thôn đã bình yên ngủ say, da thịt vốn trắng bệch bắt đầu có huyết sắc.
Ấu trùng chuyển dời qua tim Tỳ Mộc, so với trước khi họ đi thì lớn hơn rất nhiều, quỷ thủ tím đen chảy đầy tiên huyết, chú ấn màu đen đã lan tới tận cổ cậu, mà cậu cũng tê liệt ngã xuống hôn mê bất tỉnh.
Huỳnh Thảo chạy tới ôm lấy Tỳ Mộc, nước mắt lớn chừng hạt đậu lã chã rơi xuống: "Tỳ Mộc, ta đan cho ngươi vòng hoa, đẹp lắm, ngươi nhất định thích, ngươi tỉnh lại đi, mau đứng lên nhìn vòng hoa của ta, đừng ngủ nữa."
"Tên Tỳ Mộc ngu ngốc này, Tửu Thôn Đồng Tử đáng giá ngươi đánh đổi mạng sống sao? Hắn không thích ngươi, còn đối xử ác ý với ngươi, sao ngươi còn thay hắn chết, Tỳ Mộc ngươi chính là đồ ngốc! Đồ đại ngốc!" Đồng Nữ hung hăng đạp Tỳ Mộc mấy phát, oà khóc.
Đồng Nam gắng sức kéo Đồng Nữ đang khóc nức nở trên người Tỳ Mộc xuống.
Khiêu Khiêu Muội Muội rất thích quả tóc mềm mại rối bù của Tỳ Mộc, mỗi ngày ngoại trừ ôm đuôi đại tẩu*, thích nhất là sờ tóc Tỳ Mộc.
*Đại tẩu: Nếu tớ không đoán sai thì là Yêu Hồ, tác giả ship Hồ Khiêu Ca

Nàng kéo tay áo Khiêu Khiêu Ca Ca: "Đại ca, quan tài ngươi không phải có thể khởi tử hồi sinh sao? Bỏ Tỳ Mộc vào, có lẽ Tỳ Mộc liền trở lại rồi."
Khiêu Khiêu Ca Ca lắc đầu: "Linh hồn Tỳ Mộc sắp bị ấu trùng thôn phệ rồi, không có linh hồn ta không cách nào khởi tử hồi sinh."
"Vậy thừa lúc Tỳ Mộc còn linh hồn nhanh bỏ vào quan tài, nhanh lên đi, đại ca mau bỏ Tỳ Mộc vào." Khiêu Khiêu Muội Muội không chịu buông tha, cố chấp kéo tay áo Khiêu Khiêu Ca Ca.
Yêu Hồ ôm Khiêu Khiêu Ca Ca đang không biết làm sao vào trong ngực, sờ đầu Khiêu Khiêu Muội Muội, nói: "Khiêu Khiêu Muội Muội, ngươi đừng làm khó đại ca ngươi, hắn cũng không có biện pháp."
"Nhưng mà Tỳ Mộc tốt như vậy, đưa ta rất nhiều tiểu động vật, hắn không thể chết như vậy được..."
Khiêu Khiêu Đệ Đệ vỗ vỗ đầu Khiêu Khiêu Muội Muội, không biết nên an ủi thế nào mới phải.
Tam Vĩ tựa vào tường, thở dài, món đồ chơi mang tên ái tình cuối cùng không hề thích hợp giành cho yêu quái.
Không khí bi thương tràn ngập phòng, vạn phần nặng nề.
Thời điểm mọi người thúc thủ vô sách*, Yaobikuni đi vào , thấy Đồng Nữ đứng trên người Tỳ Mộc, đá Tỳ Mộc từng cái, nụ cười trên mặt thêm vài phần bất đắc dĩ: "Ôi, Đồng Nữ ngươi còn dẫm nữa, nói không chừng Tỳ Mộc Đồng Tử tiên sinh chết thật mất."
*Thúc thủ vô sách: Bó tay không làm gì được

Huỳnh Thảo ngẩng đầu, dụi đi nước mắt, nức nở nói: "Yaobikuni đại nhân, ngươi có thể cứu Tỳ Mộc sao?"
Yaobikuni không trả lời, bảo mọi người đưa Tỳ Mộc đến gian phòng khác.
Mọi ngươi luống cuống tay chân đặt Tỳ Mộc lên giường, một thân ảnh khổng lồ xông vào, thanh âm trẻ con hô lớn: "Ha ha! Ta đến trước rồi!"
"Thật là, Sơn Thố quá giảo hoạt rồi, biết rõ ta mang theo dược thang, chạy rất bất tiện." Mạnh Bà cưỡi Nha Nha mang chén thuốc tiến vào.
Mọi người kinh ngạc nhìn hai người bọn họ.
Tiểu Bạch rớt lại phía sau rốt cuộc vọt vào, thiếu chút nữa đụng phải Nha Nha.
Tiểu Bạch mệt mỏi nằm rạp trên đất, cố gắng nói: "Yao... Yaobikuni đại nhân, Tiểu Bạch, Tiểu Bạch... Tìm được Mạnh Bà rồi."
"Khổ cực ngươi, Tiểu Bạch." Yaobikuni xoa đầu Tiểu Bạch, sau đó nói với Mạnh Bà: "Mạnh Bà, chúng ta cần sự trợ giúp của ngươi, Tỳ Mộc Đồng Tử trúng tình cổ nguyền rủa của Kuro Seimei, chỉ có thuốc của ngươi mới có thể xoá bỏ chú thuật trên người Tỳ Mộc Đồng Tử."
Mạnh Bà ôm thuốc, có chút do dự: "Nhưng mà nếu uống canh thuốc của ta, Tỳ Mộc Đồng Tử sẽ mất đi tất cả trí nhớ, như vậy thật sự có thể cứu cậu ta sao?"
Seimei đã hiểu ý Yaobikuni, vung mở chiết phiến lắc đầu, khẽ cười: "Thì ra là như vậy, Yaobikuni, xem ra ngươi biết phương pháp hoá giải chú thuật."
"Vậy ra Seimei tiên sinh cũng đoán được rồi, đúng như Seimei tiên sinh đã nói, ngay từ lúc Tửu Thôn Đồng Tử tiên sinh trúng tình cổ nguyền rủa, ta đã bói cho hắn một quẻ, trên quẻ hiển thị chỉ canh thuốc của Mạnh Bà mới giải được, bởi vì uống canh Mạnh Bà sẽ mất đi kí ức một đời, nếu quên đi tất cả thì căn nguyên tình cảm sẽ bị cắt đứt, không có tình, cổ trùng sẽ không hút linh hồn cùng huyết nhục kí chủ nữa..."
Seimei trả lời: "Ngươi không thích Tửu Thôn, ấy thế ngươi để Tỳ Mộc Đồng Tử luôn khốn khổ vì tình thay thế Tửu Thôn Đồng Tử, khiến cậu ta uống canh Mạnh Bà, quên hết mọi thứ, ngươi muốn Tỳ Mộc Đồng Tử một lần nữa bắt đầu lại từ đầu, Yaobikuni, ngươi mặc dù sống mấy trăm năm, nhưng lại là một nữ tử có tình nghĩa."
Yaobikuni che miệng cười khẽ: "Được Seimei tiên sinh khích lệ, Yaobikuni thật vinh hạnh."
Cứ như vậy, Tỳ Mộc Đồng Tử bị đút uống canh Mạnh Bà.
Chú ấn màu đen như thuỷ triều rút đi, khoảng khắc trí nhớ bị xoá mất, ụ máu ở ngực Tỳ Mộc nhanh chóng khô quắt lại, lộ ra thi thể ấu trùng đã chết.
Thi thể ấu trùng đỏ tươi lấp lánh, hơn nữa cực cứng, tựa như một viên huyết ngọc.
Không, nó chính xác là một viên huyết ngọc.
Tiên huyết lan tràn, hướng mọi người biểu thị Tỳ Mộc Đồng Tử yêu trầm thống đến cỡ nào.
Nó ngưng kết huyết nhục linh hồn Tỳ Mộc Đồng Tử, cùng với kí ức và tình yêu giành cho Tửu Thôn Đồng Tử.
Nó tách khỏi cơ thể Tỳ Mộc, không còn là một bộ phận của Tỳ Mộc nữa.
Tỳ Mộc sẽ mất đi hết thảy kí ức liên quan đến Tửu Thôn, tất cả bắt đầu lại từ đầu, sẽ không bao giờ chịu đau đớn nữa.
Có lẽ quên đi mới là tốt nhất, trải qua những chuyện như vậy, phía bị tổn thương không cần tiếp nhận thống khổ tình ái mang lại.

Kí ức là nguồn gốc tai hoạ tình yêu, giết chết kí ức mới có thể thoát khỏi lưỡi đao ái tình tàn nhẫn.
0 Bình Luận "[ Âm Dương Sư ] Tình tự thương quỷ [ Trung - 5 ]"

 
Copyright © 2014 - All Rights Reserved
Template By. Catatan Info