Mà vật trong tay Tỳ Mộc càng nhiều.
Một cây dù, trông gần giống cây dù của tiểu cô nương cả
ngày đi theo sau lưng Abe hay cầm trong tay.
Dùng xương thú chế thành cung tiễn, phía trên điêu khắc
thú văn lẫm liệt đại khí, ngay cả Tửu Thôn cũng không nhịn được khen ngợi tay
nghề Hiromasa.
Mà tên Abe lại nguyện ý đưa Daruma đen có thể nâng cao
yêu lực cho Tỳ Mộc, điều này thực khiến Tửu Thôn giật mình.
Một bình nhỏ màu xanh nhạt, hoa văn rất tinh xảo xinh
đẹp, Tửu Thôn không đoán ra bên trong đựng cái gì, nhưng ngược lại hắn đoán
được là ai đưa, cũng chỉ có nữ nhân thần thần bí bí đó mới đưa loại đồ không
biết tên này.
Cây quạt có chút quen mắt, trên cây quạt xanh nhạt dùng
bút mực viết ra một chữ "Tế" Mạnh mẽ, mặc dù không giống kiểu chữ tên
kia viết ra, nhưng lông mày Tửu Thôn giật giật, chẳng lẽ tên kia chưa buông tha
Tỳ Mộc!?
Dùng cây cọc nhỏ treo vò rượu, trên bình viết chữ
"Huệ", từ trong lan toả mùi rượi xen lẫn mùi vị dược liệu dưỡng thân.
Vòng cổ kim sắc treo chuông đồng, dùng cây bút mà nghiêng
ngả viết mấy chữ: Một nhà Tẩu Tẩu Ca Ca Muội Muội.
Bộ vòng rực rỡ màu sắc, chén sứ thanh hoá, một bộ y phục
mới màu đỏ, bút lông Phán Quan, trống con Hồ Điệp Tinh, búp bê của Khôi Lỗi
Sư...
"..."
Thật không biết làm sao Tỳ Mộc chỉ với một tay cầm nhiều
đồ như vậy còn không khiến chúng nó rơi xuống.
Tửu Thôn đưa mắt nhìn những chỗ khác, vừa uống rượu vùa
thưởng thức phong cảnh bên ngoài, không biết có đang nghe Tỳ Mộc nói hay không.
Hồi lâu sau.
Tửu Thôn nhận thấy Tỳ Mộc ngừng nói chuyện, không khỏi
quay đầu, phát hiện Tỳ Mộc ngồi dưới đất, tay nâng lễ vật, không nhúc nhích
nhìn chằm chằm Tửu Thôn, cặp mắt kim sắc loé loé, giống như đang chờ mong thứ
gì đấy.
Tửu Thôn dừng tay.
"Ngươi nhìn ta làm gì?"
Tỳ Mộc dịch lên phía trước, mặt khao khát nhìn Tửu Thôn:
"Ngô hữu, ngươi có lễ vật đưa ta không?"
Tửu Thôn quay đầu, tiếp tục uống rượu, trả lời:
"Không có."
Tỳ Mộc nghiêng đầu, dường như nghe không hiểu, vẫn nhìn
chằm chằm Tửu Thôn.
Tửu Thôn bình thản lặp lại câu kia: "Không có lễ
vật."
Nụ cười sáng lạn dần dần nhạt đi, sự thất lạc bao trùm
khuôn mặt tuấn dật.
Tỳ Mộc cúi đầu, nhìn một đống lớn đồ vật trong lòng, lẩm
bẩm nói: "Không có, lễ vật."
Tửu Thôn quay đầu, thấy Tỳ Mộc ỉu xìu, bộ dáng như đưa
đám, khóe mắt liếc nhìn nhóm thức thần lén lén lút lút sau lưng Tỳ Mộc, ánh mắt
lóe lên một tia tiếu ý không dễ dàng phát giác.
Hắn chợt lên tiếng: "Tỳ Mộc."
Tỳ Mộc nghe Tửu Thôn gọi hắn, uể oải ngẩn đầu.
Ngay lúc này.
Tửu Thôn vươn tay ra, che đi đôi mắt kim sắc lóe lên tia
sáng óng ánh, sau đó chồm người qua, tại cánh môi mềm mại ấm áp, nhẹ nhàng ấn
xuống nụ hôn.
Như chuồn chuồn đạp nước.
Lại đầy ắp thâm tình.
Hồ điệp đậu trên hồ lô khẽ run cánh.
Tỳ Mộc cứng người.
Đồ vật trong tay rầm rầm rớt xuống, tất cả lăn trên đất.
Mà bản thân cậu chưa kịp phản ứng một chút nào.
Tửu Thôn ngồi về chỗ cũ nhìn bộ dáng ngu ngơ của Tỳ Mộc,
nụ cười trên mặt không khỏi sâu sắc thêm mấy phần, hắn cưng chìu xoa xoa tóc Tỳ
Mộc, nói: "Tốt, đi chơi đi."
Tỳ Mộc đần độn đáp một tiếng: "A..."
Sau đó mở to cặp mắt đờ đẫn, chậm rãi đứng dậy, xoay
người đi tới chỗ nhóm thức thần nhìn lén kia.
Tỳ Mộc ngốc nghếch căn bản không phát hiện chính mình
loạng choà loạng choạng mà đi.
Giống như kẻ ngốc vậy.
Mà đối diện cậu, là một đám thức thần ẩn núp.
Cô Hoạch Điểu duỗi cánh che mắt mấy tiểu thức thần, Yêu
Hồ dùng chiết phiến che mắt Khiêu Khiêu Ca Ca, Khiêu Khiêu Muội Muội tự giác
nhắm mắt, Khiêu Khiêu Đệ Đệ tự che mắt.
Mấy thức thần trưởng thành khác lắc đầu thở dài, ban ngày
công khai phóng đãng, thiếu chút nữa làm hư hài tử.
Vốn định mượn cơ hội này khiến Tửu Thôn chịu thiệt, không
nghĩ tới một cái hôn của đối phương liền khiến Tỳ Mộc quên mất lễ vật mọi người
tặng.
Tỳ Mộc của mọi người bị Tửu Thôn ăn chết.
Bất quá cũng may, Tửu Thôn cũng bị Tỳ Mộc của mọi người
ăn lại.
Huề nhau.
Trải qua mấy lần dằn vặt, các thức thần cũng từ từ công
nhận sự tồn tại của Tửu Thôn, thậm chí có lúc, Sơn Thố sẽ dẫn một đám tiểu thức
thần chạy đến chơi đùa trước mặt Tửu Thôn.
Tửu Thôn cũng không tức giận, chỉ là chơi đùa không có gì
to tát cả, vì vậy Tửu Thôn cũng liền tùy ý các nàng đi qua đi lại.
Tỳ Mộc cũng vui vẻ để các nàng cùng bạn thân chơi với
nhau, cậu thấy, bạn thân cùng bằng hữu sống chung hoà bình là hiện tượng tốt.
Seimei thấy nhà Âm Dương rốt cuộc không xuất hiện chuyện
phiền toái gì, cũng sẽ không xuất hiện sự tình rừng đào bị huỷ trong chốc lát
nữa, Seimei cuối cùng thở phào một hơi thì xảy ra một chuyện khiến tất cả mọi
người run sợ trong lòng.
Watanabe no Tsuna chém giết ác quỷ ở phương xa đã trở
lại, còn tới nhà Seimei bái phỏng Seimei.
Tỳ Mộc được Hiro dẫn đi phong ấn ác quỷ còn chưa về, vốn
dĩ Tửu Thôn muốn cùng đi, nhưng không tốt chính là ở chỗ đó, lần này Tửu Thôn
không đi.
Hắn không chịu nổi Tỳ Mộc nhõng nhẽo, phải đảm bảo Tỳ
Mộc, cuối cùng đáp ứng ở lại trong nhà.
Vì vậy liền xuất hiện cục diện khó xử là tình địch gặp
nhau này.
Các thức thần người người nằm bò ngoài cửa, mở to mắt cố
gắng nhìn vô trong, mọi người cho là hai người kia vừa thấy mặt là sẽ đánh
nhau, bao gồm cả Seimei cười có chút mất tự nhiên.
Vậy mà bọn họ không có đánh nhau, ngược lại rất bình tĩnh
hướng đối phương gật đầu.
Mặc dù không hiểu tại sao hai người này không đánh, nhưng
mọi người thở phào nhẹ nhõm.
Vốn tưởng rằng hai người này lúc gặp mặt không đánh nhau,
sau đó cũng không đánh nhau, kết quả bọn họ phát hiện, Watanabe no Tsuna cùng
Seimei hàn huyên mấy câu liền hẹn Tửu Thôn đến đình viện nói chuyện, mà Tửu
Thôn cũng gật đầu đáp ứng.
Cứ như vậy yên lặng rời đại sảnh.
Tất cả thức thần nhất thời cảm thấy tình huống rất không
ổn.
Nhìn bầu không khí ngột ngạt lúc bọn họ rời đi, đây chính
là tiết tấu muốn đánh nhau!
Tam Vĩ vẫy vẫy cái đuôi: "Sơn Thố, ngươi đi gọi Tỳ
Mộc trở về đi."
Sơn Thố ngồi trên Ma Oa, giơ lên quả đấm nhỏ kêu một
tiếng: "Biết!" Sau đó hai tiểu yêu thật nhanh nhảy ra ngoài.
Bên trong đình viện.
Tửu Thôn đeo quỷ hồ lo, đi tới dưới tàng cây, xoay người
khoanh hai tay trước ngực nói: "Muốn nói gì cứ nói thẳng ra đi."
Watanabe no Tsuna nhìn Quỷ Vương hơi không kiên nhẫn
trước mắt.
Trương dương tuỳ tiện, bướng bỉnh bất kham nhưng thoải
mái như vậy.
Hắn chợt cười
Không hổ là Quỷ Vương mà Tỳ Mộc yêu mấy trăm năm.
Hắn trả lời: "Thực ra cũng không có gì, chỉ là tới
xem người cậu ấy thích có đối xử tốt với cậu ấy không thôi."
"Bổn đại gia đối xử với Tỳ Mộc rất tốt, ngươi có thể
đi."
Watanabe no Tsuna cười, lắc đầu một cái, trầm mặc nhìn
phong cảnh phía xa.
Hoa anh đào từng nở bừng nay đã tàn lụi.
Một lúc lâu sau.
"Chiếu cố cậu ấy thật tốt."
"Người của bổn đại gia, bổn đại gia tự nhiên sẽ
chiếu cố tốt."
Nụ cười trên mặt Watanabe no Tsuna trở nên bất đắc dĩ,
hắn tiếp tục nói: "Bồicậu ấy nhiều lên, mặc dù nhìn cậu ấy cái gì cũng
không để ý, thực ra nội tâm lại rất nhạy cảm, đôi khi cậu ấy có tính trẻ con,
bởi vì sợ tịch mịch mà cố ý làm ồn, rõ ràng trong lòng rất ủy khuất, nhưng dù
thế nào cũng không nói ra, cậu ấy rất quý trọng tình hữu nghị, đừng làm chuyện
khiến cậu ấy khổ sở..."
"Ngươi rốt cuộc muốn nói cái gì?" Tửu Thôn chợt
xen vào.
Watanabe no Tsuna dừng lại, quay đầu, nghiêm túc nhìn Tửu
Thôn, nói: "Tại hạ hy vọng ngươi có thể chiếu cố cậu ấy thật tốt, không
nên khiến cậu ấy khổ sở, càng đừng làm chuyện thương tổn cậu ấy, nếu không, vô
luận bao xa, cho dù tại hạ đã già sắp chết, tại hạ cũng sẽ quay lại mang Tỳ Mộc
đi."
Lần đầu tiên Tửu Thôn nhìn thẳng một nhân loại, không thể
không nói, người đàn ông này yêu Tỳ Mộc không hề ít, cam nguyện vì người yêu mà
đối mặt với Quỷ Vương, trong mắt lộ rõ quyết tâm đủ để chứng minh tình yêu của
tên nhân loại này, đã sớm không sợ cái chết.
Nhưng mà.
Tửu Thôn cũng cười theo.
Người cuồng vọng như vậy, tùy ý giống bản thân hắn, mang
theo tràn đầy tự tin cùng quả quyết.
"Ngươi yên tâm, sẽ không có cơ hội đó đâu."
Hắn biết, Tỳ Mộc khi trước sẽ không yêu tên nhân loại.
Tỳ Mộc đối với Watanabe no Tsuna, từ đầu đến cuối, chỉ có
tình bằng hữu.
Hôm đó ở rừng đào, Tỳ Mộc bảo hắn đi, chỉ là không muốn
hắn thương tổn bằng hữu của mình, hơn nữa sau đó Tỳ Mộc cũng thẳng thắn với
hắn, để hắn đi có nguyên nhân khác, Tỳ Mộc không dám thừa nhận bản thân tồn tại
hảo cảm với kẻ gây thương tổn tới bằng hữu mình.
Thời điểm Watanabe no Tsuna hôn Tỳ Mộc, bởi vì Tửu Thôn
bị thương mà điên cuồng nên không nhận ra, trong mắt Watanabe không có loại cảm
xúc mừng rỡ khi hôn môi tình nhân.
Tỳ Mộc không tiếp nhận tình yêu của Watanabe no Tsuna.
Cậu với Watanabe no Tsuna chẳng qua là tình hữu nghị
thuần khiết.
Watanabe no Tsuna đã thỉnh cầu có thể dùng một cái ôm,
một cái hôn môi làm cáo biệt được không, vì hắn sắp phải đi xa chém giết ác
quỷ.
Tỳ Mộc đáp ứng.
Kết quả một màn ôm nhau kia vừa vặn bị Tửu Thôn nhìn
thấy, dẫn đến Tửu Thôn nản lòng thoái chí, quyết định một mình đi thảo phạtB át
Kỳ Đại Xà.
Watanabe no Tsuna đã rời đi, chỉ còn Tửu Thôn đứng tại
chỗ.
Nhớ tới lúc ấy bản thân giống như kẻ ngốc vậy, hắn muốn
cười nhạo sự vọng động của mình.
Quả nhiên, một khi dính ái tình, cho dù là Quỷ Vương,
cũng sẽ giống như một nam nhân bình thường, sẽ ghen tỵ, sẽ căm hận, sẽ bởi vì
người yêu vui sướng mà vui sướng, sẽ vì người yêu hạnh phúc mà hạnh phúc.
Tình, có thể nói là kẻ địch mạnh nhất của tất cả yêu ma
quỷ quái, một khi bị tình bắt lại, hoặc là vạn trượng thâm uyên*,
ma chướng cả đời, hoặc là thế giới cực lạc, nắm tay làm bạn đế cuối sinh mệnh,
cùng nhau thần hồn tiêu tán.
*Vạn trượng thâm uyên: chỉ tình cảnh hết
sức bất lợi.
Tửu Thôn ngẩng đầu, xa xa thấy Tỳ Mộc chạy tới chỗ mình.
Hắn chợt cười.
Khuôn mặt đầy ôn nhu và hạnh phúc.
Ta may mắn, lúc ngươi hoàn toàn quên ta, không thích bất
kì kẻ nào.
Ta rất may mắn, lúc ngươi quên ta, vẫn sẽ ôm hảo cảm với
ta lần nữa.
Ta càng thêm may mắn, lúc ngươi nhớ lại khi ta thương tổn
ngươi, ngươi vẫn nguyện ý lựa chọn ở lại bên cạnh ta.
Cuối cùng, ta vĩnh viễn may mắn, ta còn thời gian cả đời,
có thể cùng ngươi trải qua một đời dài lâu.
Hắn giang hai tay.
Ôm chặt lấy Tỳ Mộc nhào vào mình, mang theo tình yêu sâu
đậm của bản thân, nghênh đón người yêu trở về.
Tửu Thôn Đồng Tử ta điên cuồng mấy trăm năm, lúc quay đầu
lại có thể tìm được ngươi rời đi, nắm tay ngươi cùng ngươi làm bạn, không
uổng một đời này.
0 Bình Luận "[ Âm Dương Sư ] Tình tự thương quỷ [ Thượng - Chương Cuối ]"