Mọi password trong blogspot của Leaf đều là tên nhóm, 4 chữ, không viết hoa [****]

[Fanfiction] Happy Ever After

Title: Happy Ever After 
Fandom: Axis Powers Hetalia 
Pair: AusHung 
Author: Yuu

Không mang tác phẩm ra bất cứ mạng xã hội nào nếu không có sự cho phép của tác giả. Cảm ơn và chúc bạn vui vẻ. 

Cause all I need I
Is a Beauty and a Beat
Who can make my life complete


******************************

Elizabeth bước thật nhẹ, cô cố gắng để không làm anh ấy giật mình.
 Nhưng với sự nhạy cảm của mình, Roderich không khó để nhận ra cô.

 - Elizabeth, em ra đây làm gì ? Để bạn nhảy một mình trong kia không phải là một ý kiến hay tối nay.

 - Vậy anh ngồi đây làm gì ? Ngồi một mình chắc là ý kiến tuyệt nhất cho tôi nay ha ?

 Roderich không đáp, nhưng anh cũng không muốn vào trong đó. Nơi đó quá… ồn ào, quá sôi động, quá khó để anh có thể hòa nhập. Anh thích những không gian yên tĩnh như căn gác xép nhà mình, hay tầng hầm mà anh và El hay trốn hồi còn bé. Anh thích những lúc bước chân mình lạo xạo trên lớp lá khô, để nắng tràn qua mái tóc và rọi lên nụ cười của cô ấy. Khi đôi mắt cô ấy chứa đựng cả vẻ đẹp của thế giới này, một màu xanh đẹp như ngọc bích, trong veo, thuần khiết, Elizabeth của anh.


 Họ đã từng là những đứa trẻ, trái ngược đến kì quặc. Một cậu bé với những ngón tay chỉ biết đến phím đàn, im lặng, nhẹ nhàng, một đứa con chuẩn mực của gia đình gia giáo lễ nghi. Còn cô, một linh hồn tràn đầy sức sống, trong cô có đủ những gì anh thiếu. Chính cô là người đã đưa những ngón tay anh chạm vào vỏ cây thô ráp thay vì chỉ lướt trên mặt nhẵn nhụi của phím đàn. Nếm được vị nước sông thay vì chỉ biết đến nó qua chiếc bình thủy tinh xinh đẹp. Cho anh được tận mắt ngắm nhìn vẻ đẹp của thế giới này thay vì ngắm những bức tranh vô hồn. Cô đã từng là sợi dây gắn kết anh với thế giới này, người duy nhất chạm vào tâm hồn anh và cho anh cảm nhận được cái gọi là “sống”.


 Anh có tất cả mọi thứ anh muốn, anh chỉ thiếu tự do.
Cô thiếu thốn đủ thứ, nhưng cô có tự do.
Và họ bù trừ cho nhau, gắn kết với nhau, họ sinh ra là để cho nhau.


 - Roderich, anh không muốn nhìn mặt em đến vậy ư ?
Elizabeth giấu những ngón tay sau lớp váy xòe mềm mại, vò nát chúng, cơ thể cô run rẩy trong khi cô chờ đợi câu trả lời từ anh. Vẫn chỉ có im lặng.


 - Roderich, mười năm rồi…. mười năm rồi….


 Cô quỳ xuống trên gót chân mình, những ngón tay không mềm mại như bao cô gái khác bao phủ lấy bàn tay anh, nhẹ nhàng đặt chúng lên môi mình.


 - Em sẽ không khóc. Em đã không khóc khi chúng ta phải chia tay nhau, và em không muốn giọt nước mắt rơi khi em gặp lại anh là giọt nước mắt của thất vọng hay đau đớn. Roderich….


- Gilbert sẽ không vui khi bạn nhảy của mình lại ở ngoài này một mình với chàng trai khác đâu.


 Anh đứng dậy, anh muốn đi khỏi đây.
Nhưng bước chân anh chưa kịp cất, tiếng ngân nga mềm mại đã cuốn lấy anh.

 -
 Für Elise.

 Cô nắm lấy bàn tay anh, anh hoàn toàn có thể rút tay ra nếu anh muốn, nhưng anh đã không làm vậy.

- Piano ở tầng trên của hội trường.

Cô kéo anh đi, Roderich như lạc vào chốn thần tiên trong căn hầm kí ức của rất nhiều năm về trước. Cô nắm tay anh lao qua những mảng ánh sáng đan xen của rừng cây mùa hạ, chân họ giẫm lên lá khô lạo xạo, chiếc váy xanh của cô tung bay theo mỗi bước chân, mềm mại như ảo mộng. Anh nhắm mắt, nếu đây là ảo mộng, Chúa ơi, xin người đừng đánh thức con dậy. Hãy để con nằm lại đêm nay, trong vòng tay cô ấy, một lần là quá đủ thưa Người, một lần là quá đủ rồi.


 Lời cầu nguyện đọng lại trên môi, anh giữ chặt lấy chúng khi cánh cửa cọt kẹt mở ra. Cây đàn piano còn mới, từng phím đàn nhẵn nhụi như cẩm thạch chạm vào ngón tay anh.

Roderich ngồi lên ghế, tựa như nhiều năm về trước, cô đứng bên cạnh chiếc đàn, chờ đợi anh.

 Từng nốt nhạc ngân lên, thuần khiết, trong sáng, nhẹ nhàng. Bước chân cô nhịp nhàng theo giai điệu đầy hoài niệm. Trái tim bọn lấp đầy bởi những giai điệu ngọt ngào của bản tình ca. Dường như trên thế giới này không còn gì đẹp hơn khoảnh khắc này nữa, khi những con người sinh ra là để hoàn hảo dành cho nhau. Không gian nhòa đi và thời gian lắng lại, ngón tay anh lướt trên phím đàn trả lại những năm tháng họ đã đánh mất. Nhịp tim anh đập dồn dập theo bước chân cô và âm hưởng của bài ca hàn gắn hai linh hồn họ. Roderich run rẩy lắng nghe trái tim mình, Elizabeth đã dừng lại, bản nhạc đã kết thúc. Giọt nước mắt long lanh rơi trên má cô để anh vươn tay lau đi, anh ôm siết lấy người con gái mình yêu thương nhất để cô òa khóc trên vai mình. Đâu đó tiếng vỗ tay rào rào và cả không gian bừng sáng rọi lên bọn họ. Anh đặt lên môi cô một nụ hôn sâu, mười năm chờ đợi, lần này anh sẽ không buông tay cô nữa, không bao giờ.

- Đàn hay lắm Roderich.
 Lugwig vỗ vai anh, Gilbert cười như chưa bao giờ được cười. Cậu ta làm mặt quỷ với Elizabeth, nháy mắt với anh:

- Eliza bảo tôi giả làm người yêu cô ấy để xem phản ứng của anh, bọn tôi đều nghĩ rằng anh sẽ bày tỏ với cô ấy cơ, hoặc ít nhất là sẽ có phản ứng gì đó. Nhưng ai ngờ đâu anh hoàn toàn chả quan tâm đến cô ấy. Anh có biết Eliza tối nào cũng lôi tụi tôi ra bàn bạc kế hoạch gây ấn tượng với anh, và luôn kết thúc bằng tình trạng cô ấy nắm tóc tôi lắc tới lắc lui rồi hỏi tại sao anh lại đối xử với cô ấy như thế không ? Eliza yêu anh làm tụi tôi khổ lắm á, vậy nên mang người yêu anh về nhà lè lẹ đi, tui sợ bà già ấy lắm rồi, huhu tôi trẻ đẹp thế này mà vì lo lắng cho chuyện tình hai người tóc bạc trắng rồi huhu……   


Lugwig hắng giọng, kéo anh trai mình đang chùi nước mũi tèm lem lên áo người ta ra vất cho Elizabeth giữ, gật đầu với Roderich:

- Tôi có thể nói chuyện riêng với anh được chứ ?

Bọn họ cùng bước ra ngoài, để lại Elizabeth và Gilbert xử lý nhau, mà chủ yếu là Eliza xử Gilbert, tất nhiên là vụ nói xấu về cô trước mặt trười yêu cô.

Lugwig mỉm cười, anh trong trí nhớ của Roderich chỉ dừng lại ở hình ảnh cậu bé với mái tóc vàng mềm mại và đôi mắt xanh nghiêm nghị không bao giờ cười. Roderich có chút ngạc nhiên, anh cũng không nghĩ Lugwig khi cười lại dễ nhìn như vậy. Lugwig mở lời trước, giọng trầm thấp nghiêm nghị, cậu bé năm ấy đã trưởng thành rồi.

- Mười năm trước, khi bố mẹ anh sa thải một loạt người làm, chúng tôi đều biết lúc đó gia đình anh đã khánh kiệt. Tôi rất biết ơn khi ông bà chủ vẫn cố gắng để dành cho chúng tôi một chút tiền để khởi nghiệp ở thành phố. Cuôc sống lúc đó với chúng tôi không hề dễ dàng. Elizabeth đã dọn đến ở với chúng tôi để tiết kiệm tiền thuê nhà. Eliza giống như một người chị của tôi vậy. Cô ấy đã chăm sóc Feliciano khi em ấy ốm, nấu cơm và làm hết việc nhà trong khi chúng tôi ra ngoài kiếm việc làm. Mười năm sống chung với nhau, mọi khó khăn sung sướng chúng tôi đều cùng nhau nếm trải, cùng nhau vượt qua. Giao lại cô ấy cho anh, tôi bắt đầu hiểu cảm giác của những người cha khi gả con gái về nhà chồng. Roderich, tôi hi vọng anh sẽ đem lại cho Elizabeth một cuộc sống hạnh phúc. Với tư cách là một người em trai, tôi giao lại trách nghiệm chăm sóc chị gái mình cho anh. Với tư cách là một người bạn, tôi cầu chúc cho hai người những gì tốt đẹp nhất. Chúng ta giờ không còn khoảng cách hay rào cản nào nữa, hãy dành cho cô ấy những gì mười năm qua anh chưa làm được, anh còn rất nhiều thời gian để bù đắp cho cô ấy. Cả hai người đều xứng đáng có được hạnh phúc, phải giữ chặt lấy nó nhé, Roderich.

Anh gật đầu. Một lời hứa suốt mười năm, cuối cùng cũng có thể thực hiện. Lần đoàn tụ này sẽ là mãi mãi, bởi vì chừng nào anh còn sống, anh sẽ giữ chặt họ, sẽ bảo vệ họ. Không gì có thể chia cách bọn họ được nữa

Buổi vũ hội hội đêm đó kết thúc hoàn hảo. Còn câu chuyện về sau ư ? Anh chỉ có thể nói mọi thứ đều tuyệt vời. Đêm tân hôn là một màn nóng bỏng. Chi tiết ? Suỵt, mọi bí mật đều cần phải giữ kín mới thú vị…

Nhiều năm sau đó, khi tay trong tay ngắm hoàng hôn cùng người vợ yêu quý của mình, Roderich vẫn tin rằng phép màu sẽ luôn xảy ra, chỉ cần bạn giữ vững niềm tin vào hạnh phúc, và đừng tử bỏ việc tìm kiếm tình yêu của mình. Bạn có thể thiếu thốn mọi thứ, nhưng đừng thiếu niềm tin.    
      


0 Bình Luận "[Fanfiction] Happy Ever After "

 
Copyright © 2014 - All Rights Reserved
Template By. Catatan Info