Ngư Vĩ Chi Hoạ Phúc
鱼尾之祸福
Tác giả: Linh Nguyệt 〇月
Editor: Twin
Thể loại: Đồng nhân Cổ Kiếm Kì Đàm, All Lan
"Lan Sinh nói hắn cần ta."
====
6.
"Lan Sinh/ Tiểu Lan/ Khỉ con/ Ngốc qua/ Phương
tiểu công tử!"
Mọi người vừa nhìn thấy Phương Lan Sinh liền như ong
vỡ tổ vây lại, nóng lòng lại gần cứ như ai tới chỗ cậu trước thì
cậu sẽ thuộc về người đó vậy.
Nhưng câu đầu tiên đối phương nói khiến toàn thể dừng
ngay lập tức.
"Các ngươi... các ngươi là ai?"
Phương Lan Sinh nháy mắt, giáng cho mọi người một đạo
tình thiên phích lịch*.
*Tình thiên phích lịch: Sấm sét giữa trời quang, chỉ những chuyện xảy
ra ngoài dự tính.
"Các ngươi quen ta sao? Thật xin lỗi, nhưng ta
mất trí nhớ, cái gì cũng không nhớ nổi...?
Trong chốt lát mọi người trố mắt nhìn nhau không biết
làm sao.
Ngay vào lúc này, thanh âm bước chân từ đằng sau
truyền đến, Bách Lý Đồ Tô hạ thấp giọng bảo mọi người cẩn thận, có thể là người
xấu bắt cóc Lan Sinh.
Một đám người đồng loạt ngoảnh đầu chuẩn bị mắng,
nhưng khi nhìn thấy đối phương, trong nháy mắt hoàn toàn ngây ngẩn cả người.
Người kia là đại sư huynh của Bách Lý Đồ Tô - Lăng
Việt.
Đã thế một tay cầm chén thuốc, một tay là băng đường hồ lô*.
*Băng đường hồ lô: Mứt quả ghim thành xâu
Âu Dương Thiếu Cung nhìn chòng chọc băng đường hồ lô
trong tay Lăng Việt:"Cho tới giờ chỉ có ta là mua băng đường hồ lô cho Tiểu
Lan ăn!"
Hắn nói mà nghiến răng nghiến lợi, chỉ thiếu chút nữa
là hắc hoá trước thời hạn, một chiêu Thương Hải Long Ngâm miểu sát* toàn trường, xong hết mọi chuyện.
*Miểu sát: Một phát giết chết.
Gì cơ? Mua một cây? Là nghĩ cậu một viên ta một viên
sao?
Nhân tâm thật quá hiểm ác rồi!
Lăng Việt đối mặt với một đám người đột nhiên xuất
hiện cũng tỏ ra rất bình tĩnh, đem đầu đuôi sự tình nói ra.
Biết Phương Lan Sinh tại sao sáng sớm phải đi vịnh
Cô Lỗ, mọi người đều hướng Bách Lý Đồ Tô lộ ra vẻ khinh thường.
"Tiểu Lan, đệ thật... Không nhớ huynh? Huynh là
Thiếu Cung đây!"
Âu Dương Thiếu Cung phản ứng nhanh nhất, hắn bước về
phía trước công Phương Lan Sinh, nắm tay cậu đè trước ngực mình, nét mặt đầy bi
thương.
Những người khác cũng không cam chịu rớt lại, rối
rít gạt Lăng Việt sang một bên, vây quay Phương Lan Sinh.
"Lan Sinh, chớ hoảng, ta sẽ chịu trách nhiệm!"
( ← Bách Lý Đồ Tô )
"Khỉ con, ngươi nói ít như vậy, tỷ tỷ
thật đúng là không quen." ( ← Hồng Ngọc )
"Lan Sinh, để ta giúp ngươi trị liệu thử."
( ← Phong Tình Tuyết )
"Hu hu, tên ngốc ngươi sao có dám quên Tương
Linh." ( ← Tương Linh )
"Phương tiểu công tử, mất trí nhớ cũng không
đáng sợ đâu! Biết đâu uống bầu rượu liền hảo!" ( ← Doãn Thiên Thương )
Ngươi một lời ta một lời, còn táy máy tay chân.
Giữa lúc Phương Lan Sinh khó mà chống đỡ nổi, liền
nghe thấy Lăng Việt quát một tiếng "Càn quấy", đẩy đám người ra hai
bên mang Phương Lan Sinh che chở trong lòng ngực, đe dọa nhìn mọi người.
"Các ngươi như vậy sẽ dọa cậu ta."
Mọi người liền sửng sốt.
Lần này vẫn là Âu Dương Thiếu Cung phản ứng nhanh nhất.
"Đa tạ thiếu hiệp cứu Tiểu Lan, tiếp theo chúng
ta sẽ tự nghĩ biện pháp giúp Lan Sinh khôi phục trí nhớ, không nhọc thiếu hiệp
hao tâm tổn trí nữa." Hắn hướng Lăng Việt chắp tay nói.
Nghe Âu Dương Thiếu Cung nói thế, Bách Lý Đồ Tô gật
đầu, bảo: "Sự vụ Thiên Dung Thành bề bộn, đại sư huynh-"
Đại sư huynh, nếu huynh trở về thì tương đối tốt,
Không, trở về! Nhất định phải trở về, lập tức trở về thì tất cả mọi người sẽ rất
cao hứng!
Bách Lý Đồ Tô ở trong lòng mặc niệm, nhưng hắn không
nói ra miệng.
Mặc dù hắn không nói ra miệng, Lăng Việt lại tâm lĩnh thần hội*.
*Tâm lĩnh thần hội: Ngầm hiểu hết.
"Lúc này sao ta có thể về Thiên Dung?!"
Trừng mắt nhìn sư đệ nhà mình, sau đó cúi đầu nhìn
Phương Lan Sinh trong ngực đang mím môi.
"Lan Sinh nói hắn cần ta."
Tập thể ăn ý khóe miệng giật giật, trong lòng nghĩ,
đại sư huynh ngươi lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, người không thể vô sỉ
như vậy được.
Doãn Thiên Thương lặng lẽ nói bên tai Bách Lý Đồ Tô:
Ân công, hoá ra sư huynh ngài là một người như vậy!
Đang lúc cục diện từ từ lâm vào bế tắc, Âu Dương Thiếu
Cung đột nhiên mở miệng nói:" Tiểu Lan, đệ không có mất trí nhớ."
Câu khẳng định, không mang theo nửa điểm nghi vấn.
Mọi người đều há to miệng nhìn Âu Dương Thiếu Cung,
thấy trên mặt hắn biểu tình chắc chắn lại đồng loạt nhìn về phía Phương Lan
Sinh.
Phương Lan Sinh nói: "Nhìn cái gì vậy, mặc dù mất
trí nhớ là giả bộ, như đầu cũng bị đập thiệt mà, ta là bệnh nhân!"
Mặt Lăng Việt trắng loát.
Hắn chậm rãi đứng dậy, lùi về phía sau mấy bước, khó
có thể tin mà nhìn Phương Lan Sinh, trên mặt là bi thiết sâu đậm sau khi bị lừa
gạt.
Phương Lan Sinh thấy phản ứng của Lăng Việt liền luống
cuống, vội vàng nói: "Đại sư huynh, ta không phải thật lòng lừa gạt ngươi!
Ta đây là bất đắc dĩ mà! Bách Lý Đồ Tô hắn muốn hại ta!"
Sau đó Phương Lan Sinh đem đầu đuôi câu chuyện Bách
Lý Đồ Tô hẹn cậu đi vịnh Cô Lỗ sau đó mai phục để cho một đại ngư tới đập mình.
"Tỉnh lại nhìn thấy đại sư huynh mặt gỗ ta cũng
sợ hết hồn, nhưng lập tức có suy nghĩ, nếu như đại sư huynh có thể cùng theo
chúng ta, ta không cần lo lắng bị mặt gỗ khi dễ nữa! Vì vậy mới muốn làm thế
nào để giữ đại sư huynh bên người không đi đâu hết, vậy là nghĩ đến giả bộ mất
trí nhớ, là như thế đó."
Sau khi nói xong thở phào một hơi, mọi người bật cười
rồi lại rối rít chỉa mũi nhọn về phía Bách Lý Đồ Tô, đều bảo 'Ngươi cũng nên giải
thích cuối cùng đi'.
Bách Lý Đồ Tô nói, hoàn toàn không ngờ sẽ phát sinh
chuyện như vậy, tuyệt đối không có lòng hại người.
"Bách Lý công tử cuối cùng muốn cùng khỉ con
nói cái gì đó?"
Chẳng lẽ muốn Bách Lý Đồ Tô hắn ngay trước mặt nhiều
người như vậy bày tỏ?
Nhịp tim càng lúc càng nhanh, cái câu "Lan Sinh
ta thích ngươi" dưới tình huống này hắn làm sao cũng nói không ra được.
Nghẹn tới cuối, dưới con mắt ăn thịt người của mọi
người, hắn bình tĩnh đáp: "Không thể nói."
Phương Lan Sinh bĩu môi, đang muốn nói cái gì đấy,
Âu Dương Thiếu Cung đột ngột nói ra vấn đề thâm tư: "Nếu như đại sư huynh
là người xấu, Tiểu Lan dự định làm sao đây?"
Phương Lan Sinh liên tiếp khoát tay: "Sẽ không,
nhìn đại sư huynh ở Thiết Trụ Quan ngôn
hành chính phái*, đệ biết ngay hắn là người tốt."
*Ngôn hành chính phải: Lời nói và việc làm đúng đắn, nghiêm túc
Vừa dứt lời, lần này mặt Lăng Việt xoát cái đỏ. [ Đại
sư huynh mau mau cất tờ phiếu người tốt của huynh đi = = ]
"Nhưng mà sao Thiếu Cung biết đệ mất trí nhớ là
giả bộ?" Ngay sau đấy Phương Lan Sinh hỏi Âu Dương Thiếu Cung vấn đề này.
Âu Dương Thiếu Cung lòng nói nhìn bộ dạng đệ nén cười
như vậy ta thấy chưa đủ nhiều sao, chuyện giả bộ mất trí nhớ này khi bé đệ cũng
không phải không ngoạn qua.
Nhưng hắn không đành lòng nói ra chân tướng, đáp:
"Ta mới vừa bấm thủ mạch* Tiểu
Lan, không thấy triệu chứng mất trí nhớ."
*Thủ mạch: Mạch ở tay.
"Ồ! Nguyên lai là như vậy, Thiếu Cung thật là lợi
hại, cái gì cũng không gạt được Thiếu Cung!"
Phương Lan Sinh cười, sau đó cõi lòng đầy áy náy
nhìn về phía Lăng Việt, nịnh nọt hỏi đại sư huynh: "Đại sư huynh, đại sư
huynh huynh có giận ta không?"
"Hết thảy nguyên nhân do ta gây nên, đại sư
huynh chớ trách cứ Lan Sinh."
"Tiểu Lan chẳng qua là có chút tuỳ tính, hơn nữa
chuyện có nguyên nhân, mong rằng đại sư huynh tha thứ."
"Đúng vậy, đại sư huynh tuyệt đối không nên tức
giận, Lan Sinh không phải cố ý."
"Phải phải, ngốc qua chính là ngốc, không phải
cố ý, đại sư huynh không nên tức giận."
"Đại sư huynh nhìn là biết khí độ bất phàm, nhất
định sẽ không ức hiếp Phương tiểu công tử đâu."
"Đại sư huynh có phong phạm Tử Dận, đương nhiên
sẽ không hẹp hòi như vậy."
Không chờ Lăng Việt trả lời, mọi người nhất nhất
thay Phương Lan Sinh nói chuyện.
Lăng Việt muốn mở miệng nói rõ sự tình, nhưng nhìn mắt
Phương Lan Sinh rồi tiếp theo chỉ nói một câu.
Hắn nói: "Quả nhiên thật càn quấy..."
Nhưng mà nội tâm hắn còn có một thanh âm nhỏ không thể
nghe được, cái thanh âm kia đang nói: Khi đó ta thả con Tứ Nguyệt Đào Hoa Quỷ
kia đi đấy.
0 Bình Luận "Ngư Vĩ Chi Hoạ Phúc 6"