Mọi password trong blogspot của Leaf đều là tên nhóm, 4 chữ, không viết hoa [****]

Ngư Vĩ Chi Hoạ Phúc 4


Ngư Vĩ Chi Hoạ Phúc
尾之

Tác giả:  Linh Nguyệt 〇月
Editor: Twin
Thể loại: Đồng nhân Cổ Kiếm Kì Đàm, All Lan

"Sẽ không để ta lại một mình chứ?" 
"Dĩ nhiên sẽ không! Ta sẽ luôn luôn hầu ở bên cạnh ngươi!"
====
4.
Lăng Việt ôm thật chặt Phương Lan Sinh bị đuôi cá đập cho choáng váng.
Đương nhiên hắn không biết người trong lòng rốt cuộc xảy ra chuyện gì mà choáng váng như vậy.
Trong chớp mắt, bọn họ ngự kiếm bay đến Giang Đô tìm đại phu.
Đại phu nói đầu hắn bị đập, tổn thương coi như không nghiêm trọng, nhưng cần có người chiếu cố, tĩnh dưỡng nghỉ ngơi.
Lăng Việt là một người vô cùng có trách nhiệm, tìm khách điếm rồi an trí Phương Lan Sinh lên giường, còn lấy đơn thuốc đại phu kê đưa cho tiểu tư, nhờ cậy hắn giúp sắc thuốc một tay.
Sau đấy, Lăng Việt an vị ở mép giường Phương Lan Sinh, lẳng lặng coi chừng.
Dược còn chưa sắc, Lăng Việt thấy người trên giường hơi gập ngón tay.
Hắn kỳ vọng đứng lên, vui vẻ phát hiện lông mi Phương Lan Sinh run run, mở mắt ra.
Lăng Việt ở trước mặt người khác không thích nói nhiều, cho nên hắn cứ đứng như vậy, nhìn Phương Lan Sinh từ từ chống giường dậy, suy nghĩ xem có cần tới đỡ hay không.
Khi hắn ra quyết định, Phương Lan Sinh đã tự ngồi dậy, cũng nhìn hắn, ngỏ lời hỏi: "Là ngươi cứu ta phải không?"
Lăng Việt gật đầu, nói thế thì coi như là vậy đi.
"Mặc dù ta không biết ngươi là ai, nhưng mà cám ơn, thật cảm ơn."
Lăng Việt vốn cho là Phương Lan Sinh cũng giống mình, sẽ nhớ được hình dáng mình, hắn còn muốn nói ngươi là bằng hữu sư đệ ta nên không cần khách khí, kết quả bị một câu 'Ta không biết ngươi là ai' của đối phương khiến cho nghẹn họng.
Người này mau quên quá đi à nha?
Hắn không cam lòng hỏi ngược lại: "Ngươi không biết ta là ai?"
Phương Lan Sinh khổ não lắc đầu, sau đó hỏi một vấn đề khiến Lăng Việt suýt nữa thổ huyết.
"Ngươi đã cứu ta, như thế... ta là ai, ngươi biết không?"
Mất trí nhớ?! Ặc, đại phu rõ ràng nói bị thương không nặng cơ mà!
Khóe miệng Lăng Việt giật giật.
Hắn và Phương Lan Sinh ngay cả sơ giao cũng không tính, "Ta là ai", cái vấn đề thâm ảo như vậy không phải thứ hắn có thể trả lời được.
Lăng Việt nghĩ, nếu người đã không sao, chuyện sau đó liền vượt ra khỏi phạm trù nghĩa vụ của hắn, cũng vượt qua khỏi phạm vi năng lực của hắn, hắn nhiều lắm là giúp cậu ta tìm được đồng bạn, cũng coi như hết tình hết nghĩa lắm rồi.
Vì thế Lăng Việt quyết định sẽ làm như vậy, muốn khôi phục trí nhớ chỉ có nhân tài quen thuộc thân cận cậu ta mới giúp được một tay, hắn bây giờ phải đi tìm Bách Lý Đồ Tô.
"Ngươi, ở chỗ này nghỉ ngơi thật tốt, không nên chạy loạn, ta đi tìm sư đệ."
Dặn dò một câu, Lăng Việt chuẩn bị ra ngoài.
Coi như hắn hướng cửa đi được bước đầu tiên, đột nhiên cảm thấy thấy bị người từ phía sau kéo một cái, một phát lảo đảo suýt nữa ngã xuống.
Quay đầu nhìn lại, Phương Lan Sinh gắt gao túm đạo phục hắn rồi nhìn hắn, biểu tình có chút luống cuống, thậm chí còn có chút ủy khuất.
"...Ngươi... ngươi không làm bạn với ta sao?"
Cậu ta nói, cậu ta cái gì cũng không biết, không hiểu, không rõ nếu Lăng Việt không ở bên cạnh cậu ta.
Biểu tình Phương Lan Sinh khiến Lăng Việt thấy được nếu như lúc này hắn nhẫn tâm bỏ cậu ta một mình ở chỗ này, vậy thì quả thật không phải là người rồi!
"Sẽ không để ta lại một mình chứ?" Phương Lan Sinh tiếp tục dùng tròng mắt ướt át trong suốt đấy nhìn Lăng Việt.
"Dĩ nhiên sẽ không! Ta sẽ luôn luôn hầu ở bên cạnh ngươi!"
Lăng Việt bị quỷ thần xui khiến ngồi về mép giường Phương Lan Sinh, lại bị ma rủi quỷ xui hướng cậu ta cam đoan.
Cậu ta cần mình như vậy mà! Chính hắn tự nhủ.
Trong lòng không khỏi một hồi cuồn cuộn, cảm thấy sứ mạng bành trướng vô tận.
Trong lúc lơ đãng tầm mắt nhìn phía ngoài cửa sổ.
Một bụi đào hoa nở bung ra, nở đến rừng rực. 
0 Bình Luận "Ngư Vĩ Chi Hoạ Phúc 4"

 
Copyright © 2014 - All Rights Reserved
Template By. Catatan Info