I said I love you and I swear I still do
And it must have been so bad
Nhưng nó tệ hại lắm phải không ?
Vì sống với tôi gần như giết chết em.
74 năm, sống như một con người, yêu như một con người, chỉ duy nhất chết không được như con người.
Mà nếu tôi là con người đã tốt, ít nhất tôi có thể chạm được một lần hơi ấm của em.
Tôi xin lỗi, vì đã trao em một tình yêu mà không có trái tim. Em là mặt trời, ấm áp và rực rỡ. Tôi là mặt trăng, lạnh lẽo và u tối. Hai thái cực đối lập, tôi vẫn tự hỏi làm sao chúng ta có thể yêu nhau ?
Xin lỗi, những từ ngữ sáo rỗng duy nhất mà tôi có thể thốt ra.
Em còn nhớ chứ ? Khi bàn tay nóng rực của em siết lấy cổ tôi, khi đôimôi chúng ta quấn lấy nhau quanh từng hơi thở, tôi để mặc ngọn lửa địa ngục ấy thiêu chết chúng ta, chỉ còn lại tro bụi.
Tội lỗi của tôi là yêu em.
Án tử hình rơi trên nụ cười, em không còn mong muốn lời xin lỗi của tôi.
Độc thoại của một kẻ ngốc, trước giây phút trên đoạn đầu đài vẫn không ngừng mơ mộng.
Tôi sẽ che đôi mắt mình đi, và lắng nghe tiếng gió thổi
Biết đâu trong cơn gió ấy, tôi sẽ nghe thấy tiếng em.
0 Bình Luận "[Fiction] Kẻ mơ mộng và án tử hình"